Phần 37
Trương Tiểu Phàm giật bắn mình quay đầu lại, ngữ văn này thật giống với sư nương Tô Như của hắn. Vừa quay đầu lại, mắt hắn đã sáng rực lên như ánh pha lê. Trước mặt hắn không phải là Tô Như mà lại chính là Linh Nhi, nàng vừa quay lại, có lẽ đã tách được Tề Hạo ra nên Linh Nhi âm thầm quay lại một mình, nàng đứng giữa sân, ngay dưới chân Hồng Kiều, trên người chỉ có mỗi tấm áo choàng mỏng manh hững hờ che đậy cơ thể. Thi thoảng có làn gió phất phơ thôi qua, tà áo mỏng manh tung lên, lộ da những khoảng da thịt chết người. Trương Tiểu Phàm nhìn nàng chằm chằm, hai bờ môi hắn run run:
– Sư… sư tỷ…
Linh Nhi bật cười dâm đãng, thích thú nhìn về phía hắn rồi buông lời lảng lơ, khiêu khích:
– Ban nãy đệ khó chịu lắm phải không? Hihi… nào mau tới đây… ta sẽ giúp đệ… Coi như là phần thưởng dành cho số 1 đi… hihihi…
Linh Nhi Vừa nói vừa đưa cánh tay lên vẫy hắn lại gần. Bộ dạng của nàng trông vô cùng hấp dẫn và mị hoặc. Đã thế bộ ngực trắng tinh, căng tròn của nàng còn phập phồng, thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo ngoài. Ở vào hoàn cảnh này, thần tiên cũng không thể cưỡng lại được trước cám dỗ lớn tới như vậy. Con cặc trong quần Trương Tiểu Phàm bật lên, căng tức muốn tổ tung ra, hắn chạy như bay về phía nàng trong tiếng cười khúc khích của Linh Nhi…
Tiểu Phàm lao vút tới, ôm trầm lấy cơ thể của Linh Nhi vào lòng, cơn nứng tình bị dang dở ban nãy bây giờ bùng cháy dữ dỗi, mãnh liệt trong con người hắn. Cả Linh Nhi và Tiểu Phàm tan vào nhau ngay lập tức. Họ xoắn lấy nhau bằng những nụ hôn cuồng vã chứa đầy dục vọng. Họ đưa lưỡi ra mà đá lưỡi với nhau một cách cuồng si, nhóp nhép, những tiếng rên ư ử tong cuống họng của cả hai người kích thích đối phương một cách dữ dội. Cả hai cứ thế vừa nút lưỡi vừa dùng tay chu du, thám hiểm thân thể của nhau.
Cả Linh Nhi và Tiểu Phàm đều đã quá nứng rồi, cho nên khúc dạo đầu của họ diễn ra rất nhanh chóng chứ không lả lướt, thướt tha và dài lê thê như mọi khi. Tiểu Phàm lột chiếc áo ngoài của Linh Nhi ra, nàng bên trong hoàn toàn trần truồng, không hề mặc y phục, phơi bày cơ thể ra trước mặt Tiểu Phàm…
Giữa chân cầu Hồng Kiều, Linh Nhi trần truồng khoe trọn cặp vú cao vời vợi với những vần hằn đỏ mờ mờ trên hai bầu vú do bàn tay và miệng lưỡi của Tề Hạo tạo ra ban nãy. Cặp vú nàng hồi hộp, nhấp nhô trước mặt Tiểu Phàm. Bước nhanh về phía Tiểu Phàm, Linh Nhi choàng tay lên cổ Tiểu Phàm hôn ngấu nghiến một lần nữa lên môi hắn rồi hấp tấp lột bỏ y phục trên người Tiểu Phàm ra. Sau khi cả hai đã trần truồng, con cặc của Tiểu Phàm bật bung ra, căng tức dữ dội, chui luôn vào giữa hai chân Linh Nhi, cả hai xoắn lấy nhau, ép sát hai bầu vú và lồng ngực vào nhau mà hôn lấy hôn để. Lúc này, con cặc của Tiểu Phàm liên tục cọ xát lên mép lồn khít rịt của nàng, chui hẳn vào giữa hai đùi rồi bị đùi Linh Nhi kẹp chặt lại. Hưng phấn vô cùng, Tiểu Phàm rời môi Linh Nhi mà hổn hển:
– Ư… sư tỷ… tỷ làm đệ sướng quá… đệ muốn địt tỷ… ư… ư…
– Ư… hihi… ta cũng nứng lắm rồi… nào… hãy mau… ư… địt sư tỷ của đệ đi… ư… ư…
– Ư…
Linh Nhi phát ra một tiếng Ư lớn trong cuống họng khi Tiểu Phàm ngay lập tức bế bổng thân hình của Linh Nhi lên bằng cánh tay rắn chắc của hắn. Hai người lại xoắn chặt lấy lưỡi nhau rồi đi về phía Hồng Kiều.
Tiểu Phàm đặt Linh Nhi xuống dưới, ngay chỗ nàng và Tề Hạo vừa hành dâm ban nãy. Hắn muốn địt nàng đúng cái chỗ này. Tiểu Phàm quay mông Linh Nhi về phía hắn rồi ấn người nàng khom xuống cho hai mép âm hộ của nàng vun lên cao vút ra phía sau. Linh Nhi hai chân dang ra, hay tay chống lên lan can Hồng Kiều. Mu âm hộ của nàng vun ra phía sau, cao vút lên mời gọi.
Tiểu Phàm thò mấy ngón tay vào đó day day lên hai mép lồn, lập tức Linh Nhi rên lên ư ử, cùng với lúc đó, dâm khí của nàng túa ra lại ướt cả những ngón tay của hắn. Rút mấy ngón tay ra, Tiểu Phám ấn con cặc vào giữa khe lồn nàng, hay tay ôm lấy vòng eo bé xíu của Linh Nhi rồi đóng mạnh một cú “PHỤP…”:
– ƯM… Ư… Ư… Ư… Ư… Ư… AAAAA…
Linh Nhi hẩy mông cong vút ra phía sau, tay nắm chặt lan can Hống Kiều, đầu ngửa lên trời, hai mắt nhắm nghiền, cuống họng phát ra một tiếng rên thổn thức kéo dài. Hai mép âm hộ rộng mở đón nhận con cặc của Tiểu Phàm chui tuốt vào trong, ngập lút cán.
Sau cú đóng gạch tê tái đầu tiên, Tiểu Phàm bắt đầu nhịp nhàng ra vào con cặc trong Lồn Linh Nhi, giữa đêm khuya thanh vắng, không còn ai rảnh mà thức, chỉ có trời, đất, trăng, sao lúc này là đang chứng kiến màn đụ đéo ngất ngây của bọn họ nên Tiểu Phàm không hề e ngại, hắn thể hiện sức mạnh và kỹ năng của mình bằng những cú đóng rất chất lượng và mạnh mẽ như búa tạ vậy. Cứ mỗi một tiếng bạch vang lên, hai mông của Linh Nhi lại bị đẩy vút lên cao, rung lên bần bật như lò xo, hòa quyện với những tiếng rên “Ư”, “A” của nàng. Âm hộ của nàng co bóp, bắm dính lấy thân cặc khiến nó bóng lưỡng cả nước nhờn.
– Ôi… AAAAA… SƯỚNG… TA SƯỚNG LỒN QUÁ… TIỂU PHÀM ƠI… CẶC CHÀNG TO QUÁ… AAAA…
Tiểu Phàm đẩy nhanh tốc độ, con cặc ra vào thùn thụt trong khe mông Linh Nhi với tốc độ nhanh và mạnh hơn khiến cho những tiếng rên của nàng cũng gấp gáp và vô nghĩa hơn. Một tay hắn với ra kéo tay phải của Linh Nhi lại làm dây cương, khi đã có điểm tựa thuận lợi hơn, Tiểu Phàm bắt đầu gia tăng vận tốc, hắn giã như chày giã gạo vào lồn Linh Nhi ở tư thể dogy khiến cho nàng chỉ còn biết gào thét trong sung sướng với đủ mọi cung bậc cảm xúc:
– AA… AAAAA… SƯỚNG QUÁ… SƯỚNG QUÁ… TIỂU PHÀM ƠI… ĐỆ LÀM GÌ TA VẬY… AAA… SAO MÀ SƯỚNG LỒN THẾ NÀY… ĐÚNG RỒI… GIÃ MẠNH LÊN… TA SƯỚNG… CHẾT TA RỒIIII… A… A… A… AAAA…
Tiểu Phàm không trả lời, hắn bặm môi, một tay nắm chặt lấy hông nàng, một tay kéo tay Linh Nhi ra phía sau, giã cú nào cú nấy chan chát, bành bạnh vào mông nàng làm cho Linh Nhi chỉ còn biết ngửa đầu lên trời mà rên lớn, cặp vú nàng bên dưới lắc lư điên cuồng, phấn khích đến tột cùng, Linh Nhi còn hơi khom người, hẩy ngược mông ra phía sau so với nhịp địt tới của Tiểu Phàm khiến cho những âm thanh bạch bạch cảm giác như vang khắp cả cầu Hồng Kiều.
– AAAA… CHẾT EM RỒI… CHÀNG ƠI… CẶC GÌ MÀ TO THẾ NÀY… NÁT LỒN EM RỒI… SƯỚNG LỒN QUÁ… EM RA MẤT… AAAAA… AAAAA…
Phần khích dữ dội vì biểu hiện và những tiếng rên khâu dâm trụy lạc của Linh Nhi, Tiểu Phàm buông tay nàng ra rồi vòng hai tay lên mà vừa địt vừa bóp vú nàng. Hắn nhào nặn nó như nhào bột rồi lấy tay se se hai đầu ti. Linh Nhi sướng quá, nàng vướng sướng lồn lại vừa sướng vú. Nàng ưỡn người dậy ngả đầu dựa vào người Tiểu Phàm, nàng quay mặt lẹ đưa lưỡi ra mà liếm liếm. Tiểu Phàm ngày lập tức há miệng ra mà trám kín lấy hai bờ môi và chiếc lưỡi của nàng, vừa hôn môi, vừa bóp vú, hạ thể thì không ngừng thúc lia lịa con cặc vào trong lồn nàng. Linh Nhi bị trám kín lấy miệng nên tiếng rên không thể thoát được ra ngoài mà chỉ ư ử trong cuống họng, phấn khích không sao nói thành lời…
Địt Linh Nhi theo kiểu chó chán chê, Tiểu Phàm rút cái “póc” con cặc bóng lưỡng ra khỏi cái lỗ lồn khít khao của nàng, hắn xoay người Linh Nhi lại, một tay ghếch chân nàng lên, tiếp tục nhét con cặc vào trong lồn nàng, địt Linh Nhi theo tư thế đứng. Do một chân bị dơ lên cao, Linh Nhi bị chơi với, nàng phải vòng tay choàng lấy cổ Tiểu Phàm để đứng vững, hứng chịu những cú địt chất lượng của hắn. Nàng tiếp tục hôn lấy hôn để lên môi, lùa lưỡi vào miệng Tiểu Phàm đồng thời cố gắng rướn người, chà sát bộ ngực căng phồng của nàng lên ngực hắn, bộ dạng trông khát tình và đĩ thõa vô cùng.
Một lát sau, có vẻ như quá nứng và sướng, Linh Nhi rời môi Tiểu Phàm, nàng ngả đầu ra sau, một tay chống ra lan can phía sau Hồng Kiều, một tay vẫn vít cố Tiểu Phàm, miệng nàng liên tục rên lớn với ngữ điệu không thể sung sướng hơn:
– Ưưư… AAAAA… SƯỚNG… SƯỚNG LỒN QUÁ… EM SƯỚNG… EM SƯỚNG QUÁ… TIỂU PHÀM ƠI… CHÀNG ĐỊT EM SƯỚNG QUÁ… AAAAA…
Được Linh Nhi gọi bằng chàng, xưng em, Tiểu Phàm phấn khích đến điên cuồng, hắn ôm lấy mông Linh Nhi rồi đóng dữ dội vào người nàng làm cho Linh Nhi nảy người lên bành bạch theo từng cú, từng cú thúc dữ dội của hắn, hắn cũng gào lên mà phụ họa:
– AAA… LINH NHI ƠI… TA CŨNG SƯỚNG… SƯỚNG CẶC QUÁ… LỒN NÀNG KHÍT QUÁ… NÀNG DÂM QUÁ… TA RAAAAA…
– AAAAA… AI BẢO CẶC CHÀNG TA… RA ĐI… RA VÀO LỒN EM ĐI… BẮN SÂU VÀO… EM CŨNG RAAAAA…
Sau màn khẩu dâm điên cuồng phấn khích, cả Tiểu Phàm và Linh Nhi cùng rung mình một cách dữ dội, tinh khí và dâm thủy hai người cùng trào ra, rồi bắn ngược vào tít sâu trong âm đạo của nàng. Khi Tiểu Phàm rút con cặc ra, Linh Nhi khuỵu xuống, nàng thở dốc, thỏa mãn sau cú dứt điểm của Tiểu Phàm. Con cặc của hắn lúc này đang ở ngay trước mặt nàng, nó vẫn bóng lưỡng, nửa mềm nửa cứng sau cú xuất tinh đã đời.
Linh Nhi bật cười, nàng rướn người tới, tóm lấy khúc gân đó mà há miệng ngậm nút một cái thật mạnh, hút hết tinh khí còn sót lại trên đầu cu của y.
– AAAAA…
Tiểu Phàm rùng mình rên khẽ lên một tiếng, xuất tiếp một đợt tinh cuối cùng còn sót lại trên đầu khấc vào miệng nàng. Linh Nhi bật cười thích thú, nàng đưa lưỡi ra liếm quanh đầu khấc, làm sạch bóng con cu của Tiểu Phàm bằng nước miếng của nàng rồi mỉm cười đứng dậy, vít lấy đầu Tiểu Phàm, rướn người lên trao cho hắn một nụ hôn nồng nàn say đắm. Tiểu Phàm om lấy vòng eo của Linh Nhi, sau sưa đáp trả lại. Không gian vắng lặng, chỉ còn lại hai người là đắm chìm trong niềm hoan lạc ái ân…
Sáng sớm, mọi người thức dậy. Đỗ Tất Thư vặn lưng, lớn tiếng than thở:
– Thật là, ngủ một tối mà lưng sắp gãy rồi, hôm nay làm sao thi đấu được đây?
Lão ngũ Lữ Đại Tín cau mày bảo:
– Lão lục, đừng có kêu ca nữa, ta cũng ngủ một tối, mà chưa thấy lưng có vấn đề gì.
Đỗ Tất Thư đảo mắt hỏi:
– Ngũ sư huynh da dày thịt đầy, chẳng có cảm giác gì hết, không tin huynh hỏi tiểu sư đệ, xem xem… Í, tiểu sư đệ, làm sao mà mắt đầy tia máu thế này, tối qua quả thật không ngủ nghê gì được à?
Trương Tiểu Phàm đã thu dọn xong chăn đệm, lúc ấy đang ngồi trên một cái ghế dài, thẫn thờ trông ra ngoài cửa sổ, Không hề có phản ứng gì. Đại Hoàng thì nằm bên chân hắn, Tiểu Hôi lật nghịch mớ lông da của con chó, hình như tìm bắt rận.
Đỗ Tất Thư bước qua, vỗ mạnh lên vai hắn. Trương Tiểu Phàm giật mình, nhảy bắn lên, làm Đại Hoàng và Tiểu Hôi sợ thót, hắn ngoảnh đầu nhìn bốn xung quanh, hỏi:
– Chuyện, chuyện gì thế?
Đỗ Tất Thư cau mày:
– Tiểu Phàm, đệ làm sao mà chẳng còn tí hồn vía nào nữa vậy, đêm qua không ngủ được à?
Trương Tiểu Phàm ngây người, lắc đầu nói:
– Đâu, đâu có.
Đỗ Tất Thư hỏi:
– Làm sao mà mắt đầy tia máu, đỏ cả lên thế kia?
Trương Tiểu Phàm lúng túng như bị bắt quả tang, nhất thời chưa biết phải nói dối ra sao thì Hà Đại Trí từ bên kia đã đi lại chen ngang:
– Lão lục, khỏi lo chuyện tầm phào nữa, tiểu sư đệ tinh thần không tốt cũng không sao, đằng nào hôm nay y cũng không đấu mà qua vòng, nhưng đệ mà chậm đi rửa mặt súc miệng, để lỡ giờ thi đấu, thì đừng có trách ai cả.
Đỗ Tất Thư sực nhớ, chẳng hỏi Trương Tiểu Phàm ngủ có ngon không nữa, xông lại cướp lấy chậu, bất kể Lữ Đại Tín, Trịnh Đại Lễ đang rửa mặt, làm nước bắn tung tóe, miệng bô lô ba la:
– Hừ, tiểu sư đệ số tốt quá, các huynh nhìn cái vẻ muốn chết mà không chết được của y kìa, thật là… A, ngũ sư huynh, mau đưa trả chậu rửa cho đệ, đệ muộn mất rồi đây này!
– Phì, ta còn chưa rửa cơ!
Trương Tiểu Phàm nhìn mấy vị sư huynh ở bên kia phòng tranh luận không ngớt chỉ vì một cái chậu, không ai còn chú ý tới hắn nữa thì trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bèn đứng dậy đi ra ngoài. Đám sư huynh của hắn mà biết đêm qua hắn đã làm cái trò gì với tiểu sư muội xinh đẹp mà bọn chúng hằng yêu trộm nhớ thì chắc là chết vì tức dái mất. Vừa đến bậu cửa, Tống Đại Nhân đột nhiên từ đằng sau gọi với theo:
– Tiểu sư đệ, đã rửa mặt chưa đấy?
Trương Tiểu Phàm ngoái đầu đáp:
– Rửa rồi, đại sư huynh…
Tống Đại Nhân gật đầu nói:
– Thế thì tốt, đệ đi ra ngoài trước cũng không sao, có điều lát nữa phải đến nhà ăn dùng cơm sáng nhé, biết chưa?
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng: “Biết rồi.” Nói đoạn bước ra, Tiểu Hôi cất tiếng ‘chi chí’ gọi, rồi chạy lại lao lên vai hắn, Đại Hoàng thấy Tiểu Hôi đi, cũng uể oải bò dậy, ngúc ngoắc cái đuôi theo ra. Trên hành lang, Trương Tiểu Phàm thấy hai bên đầy những đệ tử các chi phái vừa mới ngủ dậy đang tíu ta tíu tít, hắn cứ chậm rãi bước, vô tình đưa chân đến Vân Hải.
Lúc này trời hãy còn sớm, chỉ có vài đệ tử Thanh Vân đang đi lại trên quảng trường. Gió núi trong lành thổi tới, lướt qua khuôn mặt Trương Tiểu Phàm, để lại chút cảm giác lành lạnh.
“Í?” Thốt nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên cạnh, làm Trương Tiểu Phàm giật thót, sực tỉnh từ giữa mớ tâm tưởng mê loạn. Hắn ngoảnh nhìn sang, thì mắt lập tức sáng rực lên:
– Tưng Thư Thư… huynh khỏe không? Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.
– Hahaha… Tăng Thư thư này có lúc nào mà không khỏe cơ chứ? Há há há…
Bằng Hữu gặp lại nhau, nhìn tăng Thư Thư cười thoải mái đầy sảng khoái, Trương Tiểu Phàm cũng thấy gần gũi và ấm áp hơn hẳn, Tiểu Phàm thấy vậy thì vui vẻ hỏi:
– Thế nào? Mấy năm qua huynh đã chiếm được trái tim của Lục sư tỷ chưa?
Tăn Thư thư mặt đang hớn hở cái thì im bặp lại, miệng còn chưa khép được nụ cười, tỏ vẻ buồn thiu:
– Haiz… nói ra thì thật là buồn, mấy năm nay… ta chẳng có cơ hội mà gặp muội ấy, mà hôm qua trên đại điện, muội ấy sau 4 năm lại càng lạnh lùng và khó gần hơn, thật chẳng biết phải sao nữa…
Tiểu Phàm nhìn gương mặt trẻ trung, ngũ quan thanh tú, của y rồi an ủi:
– Huynh đừng buồn, ta nghĩ nếu huynh kiên trì, thì nhất định sẽ có ngày tỷ ấy động lòng trước tình cảm của huynh.
– Hehehe… cảm ơn Tiểu Phàm sư đệ.
Cả hai đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên cặp mắt Tăng thư Thư to sáng lên rồi chuyển hướng nhìn chăm chăm vào con khỉ Tiểu Hôi đang vắt vẻo trên vai.
Tiểu Hôi thấy người ta cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lại rất là cổ quái, thì phát bực, ‘soạt’ một tiếng lật tay lên cào với sang, người đó bối rối không kịp tránh, sém chút nữa là mặt bị rách toạc rồi, cũng may y phản ứng lanh lẹ, hất mạnh đầu về phía sau, chỉ trong tích tắc là tránh được qua.
Trương Tiểu Phàm kinh hãi, vội vàng quát Tiểu Hôi, rồi ngoảnh đầu lại nhìn người đó, thấy y giật mình thon thót, tay vuốt mặt, miệng lẩm nhẩm:
– Hiểm quá, hiểm quá.
Trương Tiểu Phàm trong lòng áy náy bèn bảo:
– Tăng thư Thư, rất xin lỗi!
Tăng Thư Thư mỉm cười xua xua tay:
– Không sao, là ta nhất thời sơ ý, quên bẵng đi mất Tam Nhãn Linh Hầu tính vốn rất nóng nảy, dễ làm người khác bị thương.
Trương Tiểu Phàm trợn tròn hai mắt:
– Huynh gọi nó là cái gì cơ? Tam Nhãn Linh Hầu?
Tăng Thư Thư lúc này với vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn cả Tiểu Phàm:
– Sao, ngươi không biết con khỉ này là Tam Nhãn Linh Hầu ư?
Trương Tiểu Phàm rất lấy làm lạ:
– Tam Nhãn Linh Hầu là cái lồn gì thế?
Tăng Thư Thư lúc này hai mắt chắc khác gì hai cái bắt, mở to mắt nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt từ trên xuống dưới, hỏi:
– Tam Nhãn Linh Hầu ngươi cũng không biết, thế làm sao mà có được nó?
Trương Tiểu Phàm đáp:
– À, thì đệ trước đây chặt trúc trong rừng gặp phải nó, bị nó chọi quả thông mấy lần, sau đó nó theo ta về.
Gã đệ tử Thanh Vân trẻ tuổi Tăng Thư Thư lúc này trông như sắp rơi tuột cả hàm dưới, lắp ba lắp bắp: “Chọi mấy quả thông rồi theo về, chọi mấy quả thông rồi theo về…”
Trương Tiểu Phàm thấy thần sắc y kỳ quái quá, bèn lắc lắc đầu, xoay mình bỏ đi, chẳng ngờ mới đi được mấy bước, đã thấy người kia chạy lên theo, cười đưa đẩy, khe khẽ nói:
– Khoan đã, Tiểu Phàm, Tiểu Phàm à, ta có chuyện này muốn thương lượng.
Trương Tiểu Phàm thấy hắn hớt hải như vậy thì liền vội vàng đáp:
– Sao vậy Tăng Thư Thư? Có chuyện gì huynh cứ nói đi.
Tăng Thư Thư chỉ vào Tiểu Hôi nói:
– Con khỉ này của đệ! Trông nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng rất có linh tính, là linh vật hiếm thấy trên thế gian. Đệ nhìn trên trán, giữa khoảng hai con mắt mà xem, chẳng phải là có một hằn dọc nho nhỏ đấy sao?
Trương Tiểu Phàm ngoảnh đầu sang săm soi, quả nhiên phát hiện ra dưới lớp lông xám, có một hằn dọc rất mờ, nếu không nhìn kỹ thì quyết chẳng thể nhận ra, bất giác sinh lòng bội phục Tăng Thư Thư:
– Nhỏ thế này mà huynh cũng nhìn thấy, lợi hại, lợi hại!
Tăng Thư Thư nghiêm trang nói:
– Đệ đừng xem thường nó, ta đọc cuốn ‘Thần Ma Chí Dị’ phần ‘Linh Thú Thiên’ thì được biết, Tam Nhãn Linh Hầu là thông linh kỳ thú, lúc nhỏ bề ngoài chẳng khác gì với khỉ bình thường cả, nhưng khi nó lớn lên, trên trán sẽ mở ra con mắt thứ ba, linh tính cũng sẽ tăng lên rất nhiều, không chỉ thông hiểu những thuật tiên trong ngũ hành, mà còn có thể nhìn được vật xa ngoài ngàn dặm, người xưa có nói ‘Thiên Lý Nhãn’ chính là để chỉ con mắt thứ ba của Tam Nhãn Linh Hầu đấy. Truyền rằng, ai bầu bạn với nó lâu dài, nội lực sẽ theo thế mà tăng thêm, ngoài ra khoản “kia” cũng mạnh mẽ lên nữa – Nói đến đây y nháy mắt một cái rồi hô hô cười rộ.
Trương Tiểu Phàm lúc này lại càng ngạc nhiên, trong lòng bội phục hắn sát đất. Mấy năm qua, hắn không ít lần quan hệ xác thịt với hai vị sư tỷ là Linh Nhi và Văn Mẫn, lần nào hắn cũng làm hai nàng chết lên chết xuống, xuất khí đầm đìa mới chịu thôi, mà hình như lần sau còn dai sức hơn lần trước. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ là do có con khỉ này bên cạnh. Bây giờ đột nhiên nghe Tăng Thư Thư nói một câu kỳ quái thì ngẩn người ra, một lúc sau như chừng mới hiểu ra, bẽn lẽn cười hì hì.
Tăng Thư Thư thích thú nhìn Tiểu Hôi, lát sau ngoảnh đầu hỏi Trương Tiểu Phàm:
– Trương sư đệ ban nãy đệ rút thăm, ta thấy đệ toàn chú ý tới Tuyết Kỳ của ta thôi?
Trương Tiểu Phàm giật bắn mình:
– Ấy, đừng hiểu lầm, ta không có ý gì đâu – Gã nói dối mà mắt không hề chớp…
Tăng Thư Thư cười đáp:
– Hahaha ta đùa một chút thôi mà, gì mà căng thẳng vậy. Hôm qua rút thăm phải số 33, không may mắn như đệ, bốc được số 1, tự nhiên qua được vòng đầu tiên. Hehehe…
Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, gật gật đầu.
Tăng Thư Thư cười đáp:
– Số đệ tốt thật. – Nói đoạn lẩm nhẩm tính, rồi lại nói:
– Chúng ta có khi đến tận vòng quyết chiến cuối cùng mới chạm mặt, xem ra khó gặp lắm.
Trương Tiểu Phàm cười:
– Đệ mới tu hành có chút xíu, vòng một… ha ha, vòng hai lập tức là bị đào thải thôi, đâu dám vọng tưởng.
Tăng Thư Thư thè lưỡi đáp:
– Ta thì chỉ sợ là đến vòng một cũng qua không nổi.
Hai người nhìn nhau, đều phá lên cười lớn. Đương lúc định trò chuyện thêm một chút, thì nghe từ xa vẳng tiếng Tống Đại Nhân gọi:
– Tiểu Phàm, ăn cơm rồi.
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng, nói mấy câu với Tăng Thư Thư, rồi chạy về, Đại Hoàng cũng cõng Tiểu Hôi theo sau. Chạy đến chỗ Tống Đại Nhân, hai anh em cùng đi, Tống Đại Nhân hỏi:
– Vừa rồi đệ ở đằng ấy nói chuyện với ai đó?
Trương Tiểu Phàm đáp:
– À, vừa rồi đệ gặp lại Tăng Thư Thư sư huynh bên Phong Hồi Phong, mấy năm không gặp, hàn huyên một chút thôi.
Tống Đại Nhân mỉm cười:
– Mấy năm không gặp, nghe nói đạo hạnh của hắn tốt hơn trước rất nhiều. Khác hẳn năm xưa ở Bích Hỏa Thiên Băng Hồ, chỉ như một cái đuôi sau đít Lục sư muội, kỳ đại hội lần này, hắn rất được chú ý đó.
Trương tiểu Phàm không nói gì, hắn chỉ biết thở dài, bốn năm qua, ai ai cũng thăng tiến không ngừng, hình như chỉ có hắn là vẫn dậm chân tại chỗ.