Phần 31
Tô Như và Thủy Nguyệt hạ sơn, họ ngự kiếm thẳng hướng Không Tang Sơn, ngày bay, đêm nghỉ, hình bóng của bọn họ ban ngày phấp phới trên trời, trông thật chẳng khác gì tiên nữ đang hạ phàm, thập phần mỹ lệ. Ban đêm, mỗi khi hai người dừng chân tại một khách điếm nào đó thì đều lập tức thu hút mọi ánh nhìn, mọi sự tò mò của tất cả mọi người ở đó, nam thì trầm trồ, khao khát. Nữ thì ghen tị, ngưỡng mộ. Có mấy gã chưởng quầy ban ngày khi họ rời đi thì còn nhất quyết không chịu lấy tiền, chỉ mong có dịp họ sẽ lại ghé thăm khách điếm. Cũng có gã với tay nghề hội họa bẩm sinh, đã phác họa ra hai nữ thần tiên một cách thật sống động qua hai bức tranh của mình, rồi treo nó ở giữa sảnh. Không hiểu sao từ đó thu hút hàng trăm khách từ thập phương tới, chỉ để chiêm ngưỡng dung nhan của hai người. Qua đó thu về cho khách điếm một lượng tiền khổng lồ mỗi năm.
Tô Như và Thủy Nguyệt chỉ biết cười trừ rồi cho qua. Hai người cứ như vậy, sau mười ngày hạ sơn, cuối cùng cũng tới được ngọn núi Không Tang Sơn…
Không Tang Sơn tuy không nguy nga, tráng lệ như Thanh Vân Sơn, nhưng nó là một dãy núi trùng trùng, điệp điệp, nhấp nhô và vô cùng hùng vĩ. Vách núi dựng đứng, không hề có đường đi. Hai nữ nhân đằng không bay quanh núi, cuối cùng cũng tìm được một cửa động để đáp xuống.
Đứng trước cửa sơn động, Thủy Nguyệt rút thanh Phá Nguyệt Kiếm ra, lưỡi kiếm trong vắt như làn nước, nàng khẽ lẩm bẩm đọc mấy câu thần chú, tức thì lưỡi kiếm như hiểu được ý chủ nhân, lao vút lên trời, chiếu ra những luồng đạo quang trong vắt, sáng như ánh sáng mặt trăng, soi sáng cả một vùng, chiếu thẳng vào bên trong sơn động.
Lưỡi kiếm lơ lửng trên đầu Thủy Nguyệt, soi sáng cả một vùng, khiến cho nàng càng trở nên lộng lẫy, sáng ngời, thật không khác gì Hằng Nga giáng thế. Thủy Nguyệt nhìn sang Tô Như gật đầu, hai người đằng không, từ từ bay vào trong.
Hai tiên nữ đi sâu vào trong sơn động, đi tới đâu, lũ quái yêu gồm đầy đủ những con vật kỳ dị, nhưng trong này chủ yếu là dơi, bay tứ tung, loạn xạ, nhưng hình như chúng nhận thấy được hai kẻ lạ mặt này vốn rất nguy hiểm, nên chỉ là bay đi trốn chứ không hề có ý tấn công.
Tô Như và Thủy Nguyệt bay nhanh hơn một chút, tiến sâu vào trong, đi qua hơn chục thạch động nữa thì tới một hang đá rộng lớn hơn. Ở hang đá còn có một chiếc ghế đá đặt chính giữa, xung quanh hai bên là hai hàng ghế chạy dài, cũng làm bằng đá nhưng đơn giản hơn. Có vẻ như đây chính là nơi ẩn nấp của yêu nhân Ma Giáo, nhưng lạ thay, sao lại chẳng có một ai ở trong này…
Hai người đáp xuống, chậm chậm tiến vào, dò xét xung quanh. Rồi bỗng nhiên, một tiếng cười khiếp đảm, the thé, và mang âm hưởng của một tên biến thái, bệnh hoạn vang lên. Cả hai đạo hạnh không phải là thấp nhưng cũng bất chợt cảm giác thấy rùng mình, lạnh gáy:
– HEHEHEHEHE… THANH VÂN MÔN CÁC NGƯƠI HẾT NGƯỜI RỒI HAY SAO? MÀ LẠI ĐỂ HAI NỮ NHÂN XINH ĐẸP, GỢI DỤC NHƯ THẾ KIA VÀO CHỐN NÀY BẮT BỌN TA VẬY? HÉ HÉ HÉ HÉ…
Hai người con gái ngay lập tức xoay người thủ thế, tựa lưng vào nhau, nhìn xung quanh, dò xét. Thủy Nguyệt thu lưỡi kiếm Phá Nguyệt về, thủ thế, nàng hét lên:
– YÊU NHÂN MA GIÁO, HÔM NAY BỔN CÔ NƯƠNG TA TỚI ĐÂY, CÁC NGƯƠI ĐỪNG HÒNG TRỐN THOÁT, MAU RA NỘP MẠNG, TA SẼ THAY TRỜI, TRỪ HẠI CHO DÂN.
Nàng vừa dứt lời, thì một tràng cười ha hả không phải là của một người, mà là của cả một đám người vang lên. Tiếng cười hô hố của cả đám vang lên, chứa đầy vẻ dâm dê, đê tiện. Tô Như dựa chặt vào lưng sư tỷ, bất giác lạnh gáy, tay nắm chặt Hổ Phách Chu lăng, nhìn quanh. Trong khi đó, giọng nói kia vẫn vang lên đấy đắc chí:
– TA CÒN TƯỞNG LÀ VẠN KIẾM NHẤT VÀ ĐẠO HUYỀN TỚI, CHỨ NẾU LÀ HAI NÀNG, HAHAHA… TRỜI XANH QUẢ LÀ ƯU ÁI HẮC VÔ TÂM TA QUÁ RỒI.
Rồi thêm một giọng nói khác vang lên, điệu ngữ nghe có vẻ cũng dâm dê, đê tiện không kém gì tên thứ nhất:
– HÁ HÁ HÁ, PHẢI ĐÓ LÃO HẮC, NHÌN BỌN HỌ XINH XẮN HẤP DẪN THẾ KIA, NẾU CHÚNG TA KHÔNG CHĂM SÓC HỌ THẬT CHU ĐÁO, THÌ THẬT CÓ LỖI VỚI CON CU CỦA CHÚNG TA… HÉ HÉ HÉ…
Thủy Nguyệt mặt mũi đỏ bừng vì tức giận, không thể nuốt nổi cơn giận này, nàng giận giữ thét lên:
– MA GIÁO ĐÊ TIỆN, CÓ GIỎI THÌ MAU RA ĐÂY CHO TA.
Ngay khi Thủy Nguyệt vừa dứt lời, thì trong không trung, từng đám hắc khí đen kịt từ khắp bốn phương, tám hướng bủa vây ra từ khắp các ngách trong hang động lao ra, bay vút về phía hai người. Thủy Nguyệt và Tô Như thủ thế nhìn quanh.
Dơi…
Đó là những đàn dơi. Chúng nhanh chóng dàn trận vây kín lấy hai người, đến nỗi không còn một kẽ hở. Thủy Nguyệt và Tô Như dựa lưng vào nhau, xung quanh hai nàng tối đen như mực, ngoài ra còn kèm theo những tiếng kêu chói tai, khát máu của bầy dơi và những tiếng cười the thé, dâm dê, đê tiện của lũ yêu nhân Ma Giáo từng bên ngoai văng vẳng vào.
– LŨ YÊU MA KHỐN KIẾP, CÓ GIỎI THÌ RA ĐÂY GẶP TA.
Thủy Nguyệt hét lớn, tức thì thanh Phá Nguyệt Kiếm như cùng tâm ý với chủ nhân, phát ra một luồng đạo quang sáng như ánh sáng mặt trăng, bao quanh lấy hai người. Lũ dơi khát máu ngay lập túc tản ra xa. Thanh Phá Nguyệt Kiếm lao vút lên rồi xoẹt ngang, xoẹt dọc, lưỡi kiếm lao đi vun vút, nhanh như một tia chớp, nó dạo quanh sơn động một vòng rồi lại quay trở về bên cạnh chủ nhân.
Khi lưỡi kiếm dừng lại thì lộp bộp, tiếng dơi bị rơi xuống nền vang lên, chẳng mấy chốc xác đã đen kít cả sơn động, rơi quanh chân của hai người. Lưỡi Kiếm Phá Nguyệt thẫm đỏ máu dơi. Dễ có cả hàng ngàn con đã thiệt mạng sau đường kiếm của Thủy Nguyệt.
Nhưng có vẻ như lũ dơi thấy đồng loại bị giết lại càng giận giữ, kéo tới ngày một đông hơn, kèm với đó là tiếng rít của hàng ngàn con trong hang động, nghe thôi cũng rợn tóc gáy. Rồi một tràng cười ha hả vang lên:
– HAHAHA… KHÁ LẮM. THẬT KHÔNG HỔ DANH LÀ THANH VÂN ĐỆ NHẤT CHÍNH PHÁI… XEM ĐÂY…
Sau câu “xem đây”. Thủy Nguyệt và Tô Như nghe thấy hắn sổ ra một tràng các câu pháp quyết, xì xà xì xồ nghe chẳng hiểu thằng lồn này nó đang đọc cái gì, nhưng cũng không khó để suy luận ra là nó đang đọc thần chú. Rồi hai người bỗng thấy lũ dơi như bị chúng tà, rú lên, bay loạn xạ xung quanh như bị ma nhập, mắt con nào con nấy đỏ bừng lên, chiếu thẳng vào hai người.
Một tiếng hét từ phía sau vang lên, tất thảy cả ngàn con dơi đồng loạt lao vút về phía hai người. Tô Như thấy thế vội vàng chắn trước Thủy Nguyệt, dải lụa Hổ Phách Chu Lăng của nàng lao vút ra tung lên phía trước, Tô Như lớn miệng hét:
– LÊN…
Tức thì Hổ Phách Chu Lăng rực đỏ cả một khoảng sơn động. Bay vút lên chắn trước hai người. Tô Như khẽ mở to đôi mắt đẹp, hai tay khẽ vẫy, lam y mỏng manh phiêu phất, thân hình chầm chậm vút lên giữa không trung, cả Thủy Nguyệt cũng bay lên theo nàng. Tô Như hai tay trái phải bắt chéo trước ngực, làm thành cánh hoa lan, miệng hô:
– Thủ!
Hổ Phách Chu Lăng nghe thế thì vươn rộng ra, chĩa ra bốn phương tám hướng trong chớp mắt không biết là dài thêm biết bao nhiêu lần, ăm ắp quanh không gian thạch động, lập tức áp đảo những tiếng rú rít của bầy dơi, phút chốc, biến thành muôn vạn dải nhỏ, bay lên trùm kín thân thể của hai người, tạo thành một quả cầu màu đỏ, bọc cả hai người lại, cảm giác như gió cũng không lọt.
Khi đám dơi bọc kín lấy quả cầu đó, chúng như muốn cắn xé để lao vào thì Tô Như tiếp tục hét lớn:
– XOAY…
Hổ Phách Chu Lăng lập tức xoay tròn, quay tít mù, luồng đạo quang màu đỏ từ pháp bảo tiên gia phát ra trấn áp hoàn toàn mọi thứ xung quanh. Hàng trăm ngàn con dơi liều mạng lao vào thì bị bắn bật ra đập đầu vào vách đá, chết ngay tức khắc.
Hổ Phách Chu Lăng trong tay Tô Như lúc này khốc khác gì một cái máy xay, nó nghiền nát mọi thứ chạm vào, chẳng mấy chốc màu đỏ tươi của nó đã biến thành màu đỏ thẫm của máu dơi. Mùi hôi thối từ bên ngoài xộc vào mũi hai nàng khiên cả hai nhăn mặt vì kinh tởm.
Tô Như vừa xoáy tít quả cẩu đỏ, vừa nhắm hướng cửa động, muốn thoát ra ngoài. Ở bên ngoài, Hắc Vô Tâm cười rít lên:
– Muốn chạy hay sao? Đừng có hòng. Hehehe.
– Hehehe… phải đó lão Hắc. Nếu để hai nàng tiên này chạy mất, thì con đâu nữa thanh danh của Luyện Huyết Đường chúng ta. Hehehehehe…
Người lên tiếng phụ họa là Niên Lão Đại, người chỉ đứng thứ hai của Luyện Huyết Đường, sau Hắc Vô Tâm. Bọn chúng cả thảy 5, 7 tên hóa thành những luồng hắc quang đen xì lao vút theo luồng đạo quang đỏ chói của Tô Như đang tháo chạy ra từng cửa động.
Khi Tô Như di chuyển được qua 4, 5 sơn động thì quả cầu đỏ Hổ Phách Chu Lăng đột nhiên bị chặn đứng, không thể di chuyển, không tiến, không lùi, tốc độ quay cũng giam dần rồi dừng lại hẳn. Ở bên trong. Tô Như lo lắng:
– Sư tỷ, chúng ta bị bao vây rồi.
Ở bên ngoài, có tới 6, 7 luồng hắc quang đang từ tay lũ yêu nhân phóng ra, bao quanh và khống chế lại Hổ Phách Chu Lăng. Bọn chúng vừa khống chế vừa cười ha hả:
– Hehehe, hai đại mỹ nhân, đã tới đây rồi, hãy ở lại để bọn ta tỏ lòng hiếu khách đã nào… hehehe…
Hắn vừa dứt lời thì “Ùm” một lực cực mạnh đánh thẳng vào dải lụa đỏ khiến cho cả Tô Như và Thủy Nguyệt đứng bên trong đều chạng vạng. Rồi một lỗ hổng lớn từ từ bị tách ra. Niên Lão Đại ở bên ngoài thấy thế thì cười ha hả, lao vút vào trong. Lũ yêu nhân bên ngoài thấy thế thì cười ha hả đắc chí.
“Ầm” một tiếng nổ lớn khác vang lên, cảm giác như quả cầu lụa đỏ nở to ra vì chấn động đó. Rồi một thân ảnh bị đánh bật vút ra khỏi đó, đập cái rầm vào tảng đá, đổ gục xuống, thổ ra một vũng máu tươi. Lũ yêu nhân vừa cười xong thì còn chưa kịp khép miệng lại, mặt xám ngoét khi thấy người bị đả thương lại chính là thằng mặt lồn vừa nhảy vào: Niên Lão Đại. Hắn vừa đứng dậy, hai tay điều hòa chân khí thì tiếng Thủy Nguyệt từ bên trong vọng ra:
– Còn kẻ nào không muốn sống thì cứ việc xông vào.
Niên Lão Đại nghe thế thì nén đau, bật cười ha hả:
– Hahaha… thật không biết ai mới là người phải chết đây. Hãy xem dưới chân hai nàng là thứ gì.
Cả Tô Như và Thủy Nguyệt nghe vậy thì cả kinh nhìn xuống, gương mặt hai nàng như xám lại. Thì ra trước lúc bị Thủy Nguyệt đánh bật ra, hắn đã kịp bỏ lại một con dơi.
– NỔ CHO TA… HAHAHAHA…
Tiếng hét của Niên lão Đại vang lên, tức thì con dơi vẫy cánh bay lên trước mặt hai người, nổ tung thành một đám khói đen. Cả Tô Như và Thủy Nguyệt không kịp né tránh, hít phải cái khí hôi thối kinh tởm đó, hai mắt mờ đi, mất hoàn toàn sức lực, hai tay buông lơi, cả người như muốn rũ xuống. Thuật Huyết Nha trứ danh của Luyện Huyết Đường rất nhanh chóng đã hoàn toàn khống chế hai nàng…
Quả Cầu dải lụa đỏ bị thu nhỏ lại, Hổ Phách Chu Lăng chỉ còn lại như một chiếc dây lưng vải, nhỏ xíu rơi xuống. Tô Như cũng ngã xuống theo, nằm ngay trên pháp bảo, hoàn toàn không có sức lực phản kháng. Thủy Nguyệt đáp xuống ngay bên cạnh, lấy tay lay lay cơ thể Tô Như, miệng liên tục gọi:
– Sư muội… sư muội… muội có sao không?
Bước chân của lũ đực rựa thôi tha đắc thắng đang từng bước tiến lại gần. Thủy Nguyệt có vẻ khá hơn Tô Như, nàng vẫn chạng vạng đứng dậy được, nhìn khắp gương mặt bọn chúng với ánh mắt vô cùng căm phẫn. Nàng nhìn một tên trong số bọn trúng rồi rít lên:
– Bỉ ổi, vô sỉ…
Nàng vung tay, thanh Phá Nguyệt Kiếm vung lên chém thẳng vào mặt Hắc Vô Tâm thì y chỉ cười hề hề, khẽ nghiêng đầu tránh đòn mà không phản công, còn nói khích:
– Tiểu tiên tử, nàng chống đỡ làm gì cho tốn sức. Chỉ trong chốc lát thì đâu sẽ vào đấy ngay! Hehehehe…
Bị khích tướng, Thủy Nguyệt liền tung ra liên tiếp ba thế đâm kiếm dũng mãnh, nhưng mũi kiếm Phá Nguyệt của nàng chưa đụng tới mặt y thì nàng như bị mất sức, thanh kiếm rới cái “cạch” xuống nền đá, cả người nàng ngã xuống, đè lên thân hình mềm mại của Tô Như. Cả người phủ xuống người sư muội, mềm như sợi bún, không còn sức lực…
– Há há há, thấy chưa, ta đã bảo mà, có thể chống đỡ được Huyết Nha thuật của Luyện Huyết Đường ta suốt từ khi bước chân vào đây, hẳn hai người cũng chẳng phải tầm thường, Thanh Vân Môn quả đúng là danh bất hư truyền. Nhưng cũng chỉ đến như thế này mà thôi. Hahaha…
Cả lũ cười ầm lên, hố hố mắt dán chặt vào hai thân hình nhiễu dệu đang nằm chồng đống lên nhau. Thì ra bọn chúng đã sắp đặt sẵn trước cái bẫy này, và chỉ chờ hai người tới nạp mạng. Tô Như và Thủy Nguyệt không bị ngất, nhưng thuật Huyêt Nha nổi danh của Luyện huyết Đương đã phong tỏa hoàn toàn đạo hạnh của hai người, khiến cho hai người bây giờ đến nhấc tay lên cũng không thể làm được, thật còn không bằng một cô gái liễu yếu đào tơ.
– Thắp đuốc lên cho ta.
Ngay lập tức, cả hang động tối om bỗng nhiên sáng rực lên bởi hàng trăm bó đuốc rực cháy ở khắp các vách đá. Hai bộ y phục một lam nhạt, một trắng toán hiện lên một cách rõ ràng trước mắt lũ nam nhân. Hắc Vô Tâm cười hề hề khoái trá bước đến bên hai người, hắn lấy chân gạt Thủy Nguyệt nằm ngửa ra. Ngay bên cạnh, Tô Như cũng bị vật ngửa ra nằm cạnh bên sư tỷ.
Khuôn mặt hai người vừa hiện ra thì khiến cho cả bọn như choáng ngợp. Thật chẳng khác gì thần tiên hạ phàm. Ban nãy đánh nhau chí chóe, thiếu chút thì mất mạng nên làm gì có ai để tâm (mà cũng chẳng có cơ hội mà để tâm) tới mặt mũi đối thủ đâu. Bây giờ, sau khi khống chế được hai người rồi, bọn chúng mới được ngắm nhìn nhan sắc thân tiên của hai nàng tiên nữ Tiểu Trúc Phong.
Vừa nhìn thấy gương mặt Tô Như và Thủy Nguyệt, thằng nào thằng đó mặt mũi sáng rực lên, hai con mắt lòi tói ra, dán chặt vào khuôn mặt của hai người, rồi soi mói khắp cơ thể của cả hai nàng. Hai bầu ngực, hai cặp vú nửa kín nửa hở ẩn nấp dưới làn váy áo mỏng manh, khoét sâu của hai người đang bị chiếc áo yếm quay bên trong chèn ép muốn nghẹt thở. Nhìn chúng phập phồng, nhấp nhô mới thật hấp dẫn làm sao. Những cặp vú cực phẩm hứa hẹn sẽ đem lại muôn vàn khoái lạc cho bất cứ thằng nào sở hữu nó.
Bên dưới là hai vòng eo nhỏ xíu bị thắt lại bởi những chiếc dây lưng, xuống dưới chân là hai cặp chân dài thẳng tắp ẩn nấp trong hai chiếc váy, hứa hẹn rằng đây chắc chắn là những cặp giò đẹp nhất trên thế gian. Cả hai đều quá đẹp, và quá đỗi gợi dục. Dưới ánh lửa bập bùng, sự lo lắng, hồi hộp của cả Tô Như và Thủy Nguyệt càng khiến cho hai nàng trở nên thập phần hấp dẫn trong ánh mắt khát dục của lũ yêu nhân.
Ngắm nhìn hai người con gái nằm xuội lơ dưới đất một hồi, mồm chúng há ra, nứa dãi chảy dòng dòng trông đến phát tởm. Rồi đột nhiên, cả bọn cười hô hố nhìn nhau, khoái trá. Hắc Vô Tâm cười đắc chí:
– HÁ HÁ HÁ… ÔNG TRỜI ĐÚNG LÀ QUÁ ƯU AI LÃO NHÂN TA ĐÂY RỒI, GỬI MỘT LÚC HAI NÀNG TIÊN NỮ TỚI ĐÂY HẦU HẠ TA… HAHAHA…
– PHẢI ĐÓ… LAO HẮC… NHÌN BỌN HỌ NGỌT NƯỚC QUÁ… CHÚNG TA LẠI ĐƯỢC MỘT PHEN ĐÃ ĐIẾU RỒI… HÁ HÁ HÁ…
– PHẢI RỒI… TRỜI ƠI… NHÌN CẶP VÚ KIA KÌA… NÓ MÀ KẸP CON CẶC CỦA TA VÀO THÌ… Ư… CHẮC LÀ TA SẼ CHẾT MẤT… HAHAHA…
Cả lũ đực rựa cười hô hố, dùng những lời lẽ thô bỉ, bệnh hoạn để bình luận về hai cực phẩm chúng mới bắt được, trong lòng thằng nào thằng nấy không khỏi rạo rực, xốn xang. Mấy tên lâu la sau Hắc Vô Tâm và Niên lão Đại chắc là đường chủ của Luyện Huyết Đường cũng nhao nhao nhảy vào, hòng muốn ăn tươi nuốt sống cả hai nàng. Nhưng bị ánh mắt “Chiếu đèn” của Hắc Vô Tâm ngăn cản. Chúng ngay lập tực rụt lại, cười trừ:
– Hehe… Hắc Luyện chủ, vẫn là mời Luyện chủ dùng trước, chúng thuộc hạ sẽ chờ sau… hehehe…
Bọn chúng ngay lập tức kiềm chế lại được, bởi chúng biết, lần nào chả thế, trước sau gì chả tới lượt chúng, miễn là chúng kiên nhẫn chờ đợi.
Tô Như và Thủy Nguyệt nằm bên dưới tim đập thình thịch, cả hai sợ tới nỗi không thốt lên lời, mặc dù khẩu miệng của hai nàng không bị cấm. Nghe những lời bình phầm của chúng về cơ thể mình, cả hai không khỏi lạnh gáy. Điều đáng sợ nhất là hai nàng biết bọn chúng sẽ làm gì trong khoảng thời gian sắp tới, nhưng lại không thể làm gì để phản kháng. Hai nàng bây giờ chẳng khác gì hai con nai non tơ, phơi phới bị rơi vào hang ổ của một bầy cọp.
– Niên Lão đệ, hôm nay ta nhường đệ chọn trước. Hehe…
Niên Lão Đại cười ha hả, khoái trá ngắm nhìn lại một lần nữa thân thể của hai người, hắn nhìn thật kỹ hình dáng của Tô Như, rồi dừng lại trước Thủy Nguyệt, kẻ đã khiến hắn suýt chút nữa thì mất mạng ban nãy rồi chỉ tay vào nàng:
– Đệ chọn ả, ban nãy ả đã đánh đệ, bây giờ đệ sẽ cho ả thấy, sự lợi hại của Niên Lão Đại ta. HEHEHEHE…
Hắc Vô Tâm thấy vậy, cười lớn:
– HAHAHA… ĐƯỢC… VẬY NỮ NHÂN CÒN LẠI SẼ LÀ CỦA TAI… CHÚNG TA BẮT ĐẦU THÔI… CON CẶC CỦA TA NỨNG LẮM RỒI NÈ… HEHEHEHE…
Nói đoạn, cả hai thằng khốn cười ha hả rồi lột phăng y phục của chúng ra, con cặc của chúng dài thườn thượt, đen bóng và lắc lư trước ánh mắt khiếp đảm của cả hai người. Lũ nam nhân đực rựa đứng phía sau thì reo hò, tú ầm lên cổ xúy.
Lần đầu tiên nhìn thấy cặc đàn ông, trong tiềm thức mơ hồ của cả hai người. Tô Như và Thủy Nguyệt chưa bao giờ nghĩ chúng lại to đến như vậy, bất giác, cả hai cùng rùng mình, nhắm mắt lại đồng thanh hô:
– Đừng mà… huhuhu…
Tiếng hét van xin của hai nàng càng làm bọn chúng bị kích thích. Ngay Lập tức, hai thằng khốn kiếp đổ ập xuống, đè lên người hai nàng…
Hắc Vô Tâm quỳ xuống giữa người Tô Như, quỳ gối trên người nàng, kẹp vòng eo thon gọn của nàng vào giữa hai bắp đùi rắn chắc của hắn. Hắn đưa tay lên má nàng, vuốt nhẹ rồi suýt xoa:
– Hà Hà, cực phẩm… đúng là cực phẩm… hehehe…
– Đừng mà… đừng mà… tha cho tôi… huhu…
– Sao vậy, mỹ nhân, nàng đừng sợ… ta sẽ không làm đau nàng đâu… hehehe…
Hắc Vô Tâm vừa cười hề hề, vừa từ từ vuốt tay từ trên má xoa dần xuống cái cổ trắng ngần của nàng, rồi bàn tay hắn dừng lại nơi hai bầu vú của nàng, bao trùm lên nó. Hắn bóp nhẹ một cái qua làn áo yếm và cười ha hả hài lòng với cực phẩm mà hắn đang sở hữu.
– Cực phẩm, quả nhiên là cực phẩm… hehehehe…
Rất bình tĩnh, hắn đưa tay lên tóm lấy hai vạt áo của nàng kéo qua vai, trễ xuống bên dưới. Bờ vai trần trắng nõn nà, thon gọn của Tô Như hiện ra trước ánh mắt của lũ đực rựa hau háu. Hắc Vô Tâm thì xuýt xoa đê mê, mấy thằng bên trên thì dỏ dãi tong tỏng. Chúng đã lột sạch quần áo từ bao giờ, thằng nào thằng nấy cặc dái tồng ngồng, vừa nhìn hai nàng vừa tực sục cặc trông đến phát tởm.
Khi hắn tóm lấy chiếc áo yếm quây của Tô Như, kéo xuống bụng, một bộ ngực trắng ngần, to tròn và trinh nguyên của nàng được giải phóng, bật bung ra, đầu ti của nàng nhỏ xíu, vươn ra, bao quanh đó là một quầng vú hồng hồng, nho nhỏ. Lũ chúng nó vừa nhìn thấy thì rú lên đầy phấn khích:
– Há há há… đẹp quá… nàng ta đẹp quá… đúng là tuyệt phẩm chốn nhân gian… hehehe…
– Hắc lão gia… người thật có phúc phần nha… hahahaha…
Được cổ xúy cho hành động của mình, Hắc Vô Tâm cười ha hả. Không vội vàng, hắn trườn người xuống dưới, tóm lấy toàn bộ áo yếm, váy ngoài và cả cạp quần của Tô Như kéo tuột xuống tận dưới chân. Cả thân hình nàng lộ ra hoàn toàn, lõa thể trước mặt lũ nam nhân đực rựa. Cặp chân dài miên man, thẳng tắp, thon gọn và trắng như cơ thể của nàng lộ ra. Bàn tay Hắc Vô Tâm xuýt xoa di chuyển dần dần, dọc theo đùi nàng, làn da mát rười rượi của Tô Như làm cho hắn thấy phấn khích và sung sướng vô cùng.
– Ôi… ưm… hehehehe… thơm quá đi mà…
Nuốt nước bọt cái “ực” vào cuống họng, hắn run run kéo tụt chiếc quần lót ra mỏng manh của nàng ra. Đưa nó lên mũi, hít hà:
– Chu choa… ngon quá… phê chết ta rồi… hé hé hé…
Hắn quẳng chiếc quần lót ra phía sau, lũ đàn em đứng ngay sau hắn tranh nhau tóm lấy, hít lấy hít để hương thơm tỏa ra từ chiếc quần lót đó, chúng vừa hít vừa cười hềnh hệch, trong đến tởm lợm.
Tô Như hoàn toàn trần truồng. Phơi bày thân thể ngọc ngà, trắng nõn trước mắt lũ nam nhân đực rựa khát tình. Cảm giác tủi nhục dâng trào trong người Tô Như, nghĩ tới Vạn kiếm Nhất nàng trào dâng nước mắt.
Cùng thời gian đó, ở bên cạnh, Niên Lão Đại cũng hừng hực không kém, cơ thể của Thủy Nguyệt lúc này cũng đã bị hắn lột trần truồng ra chung hoàn cảnh với Tô Như. Hình ảnh hai người con gái đẹp như tiên, da thịt trắng ngần đang nằm xuội lơ, hoàn toàn lõa thể, phơi bày vú, lồn ngồn ngộn ra trước mắt cả chục thằng nam nhân đực rựa, hám gái thật sự kích thích bọn chúng kinh khủng. Nếu không phải vì uy thế của Hắc Vô Tâm và Niên Lão Đại kia quá lơn, có lẽ lũ đường chủ kia đã bất chấp tất cả mà nhao vào sâu xé hai nàng rồi.
Nhưng, chúng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, kìm nén, ấy thế mà hai tên mắc dịch kia không chịu làm ngay, cứ mơn man, vuốt ve khiến cho chúng khó chịu vô cùng. Trong số đó, có một thằng chỉ ngắm nhìn hai nàng thôi đã không chịu nổi, tinh trùng đã lên tới não, hắn hét lớn mà xịt tung tóe khắp nơi rồi. Ngay lập tức, hắn bị bọn bên cạnh tát cho mấy cái vào đầu, rồi chửi rủa, chế nhạo.
Ngắm nhìn thân thể trần truồng của Thủy Nguyệt, cũng như sư huynh Hắc Vô Tâm của hắn, Niên Lão Đại làm sao mà chịu nổi, y thở dốc, hổn hển, hiển nhiên là hắn ta đang ngẩn người thưởng thức cơ thể trần trụi, trắng muốt, ngực vú phơi trần của Thủy Nguyệt rồi. Chiếc cổ thon dài cân đối với đôi vai trần trắng muốt, phía dưới là cặp vú nung núc như một ngọn đồi chưa khai phá, chưa một lần nếm trải xác thịt của đàn ông. Trên đỉnh là đầu vú đỏ hồng thèm khát, bên dưới là chiếc bụng phẳng lì với cái lỗ rốn sâu nằm khêu gợi trên vùng bụng săng chắc bằng phẳng nối liền với vùng bụng đáy mơn mởn lớp da non hai bên háng. Đôi chân trần thon dài từ bờ mông tròn trịa chạy dài đến gót chuyển động làm cho hai bờ mông của nàng càng thêm gợi dục. Giữa hai chân nàng là vùng âm hộ mịn như nhung điểm vài cọng lông trên mu thịt.
– Há há há… trời ơi… hấp dẫn quá… ta phải làm ngay mới được…
– Phải đó… phải đó… làm ngay đi Lão Đại… nàng ta nứng lắm rồi kìa…
Lũ chó má xung quanh cười hô hố hùa theo…
Niên Lão Đại khoái trá, hắn đặt tay lên hai bầu vú của Thủy Nguyệt rồi bắt đầu vân vê, xoa nắn, mơn man liên hồi.
– Ư… đừng mà… ư…
Thủy Nguyệt rên nhẹ, van xin, nhưng hành động của nàng càng làm cho hắn thấy khoái trá, tiếng rên rỉ yếu ớt của nàng khác nào đang cổ xúy cho hành động đê tiện của hắn chứ. Ngay khi cái miệng của nàng hé mở, Niên Lão Đại chồm nay lên mà chụp kín lấy cái miệng thơm tho của nàng bằng cái miệng của hắn. Hắn lùa luôn lưỡi hắn vào miệng nàng mà sục sạo. Thủy Nguyệt sợ quá, nàng bèn ngậm ngay miệng lại thì tên khốn lại di chuyển người xuống dưới, hắn đưa miệng ra mà ngậm lấy đầu vú nàng, bú lấy bầu vú nàng. Hai tay hắn vẫn tiếp tục nhồi bóp cặp vú của nàng. Một vú mà bị bú thì vú kia bị bóp, cứ như vậy, luân phiên bú liếm cho tới khi hai bầu vú của nàng bóng loáng nước miếng của hắn thì thôi.
Sau một hồi mút liếm, sờ xoạng trên bộ ngực nở tròn của nàng, Niên Lão Đại lại đưa miệng hắn xuống dưới nữa, rà rà cái lưỡi dọc theo ngực, bụng, rốn, rồi tới cái lồn thơm tho của nàng. Bằng một hành động rất chuyên nghiệp, hắn lấy hai tay vạch lông, banh mép lồn nàng ra, để lộ cái lỗ âm đạo hồng hào, rồi đưa lưỡi ra mà liếm một được thật dài, chạy dọc theo khe lồn đỏ hồng của Thủy Nguyệt mà tận hưởng hương thơm trinh nữ của nàng:
– Không… Ưm… ư…
Thủy Nguyệt bất giác rên lớn. Lũ đực rựa đang đứng xung quanh xem thấy vậy càng khoái trá hơn:
– Há há… Lão Đại… người thật giỏi quá… nàng ta thích rồi kìa… hé hé hé…
– Phải đó, lão đại… làm nhanh lên, trời ơi… lồn nàng ta đẹp quá… há há há…
Tuy không cử động được, nhưng Thủy Nguyệt đã thấy nhột nhạt ở phía dưới. Niên Lão Đại sai khi vét một đường thật sâu vào lỗ lồn của nàng, hắn tiếp tục lùa lưỡi vào sâu bên trong lồn, vét vét, cọ cọ lên hai vách lồn, ngọ nguậy, lạo xạo trong âm hộ của Thủy Nguyệt.
– Ôi… ư… aaaaa…
Chưa từng bao giờ nếm trải mùi vị cảm giác ái ân, lại bị một tên dâm ma lão luyện như Niên Lão Đại kích thích, Thủy Nguyệt làm sao có thể trụ vững được cơ chứ. Nàng từ cảm giác nhột nhạt, bây giờ đã trở thàng tê mê, tăng lên gấp mấy chục lần. Thủy Nguyệt trân người, rung mình, nàng cảm giác thấy khe lồn của mình đã bắt đầu ươn ướt. Niên Lão Đại ngẩng đầu lên, rồi cười khoái trá:
– Sướng rồi đúng không? Hehehe… lát nữa thôi, nàng sẽ phải cầu xin ta địt nàng… hehehe…
Nói đoạn, hắn lại cúi xuống, há miệng ra, bao phủ cả âm của nàng bằng cái miệng nham nhám của hắn mà bú thật mạnh.
– AAAAA…
Thủy Nguyệt trân người rên lớn, dâm khí nàng cứ theo thế mà tuôn xối xả vào miệng hắn. Quá sung sướng vì kích dâm được người đẹp. Hắc Vô Tâm vừa bú lồn vừa đưa hai bàn tay hắn lại đưa lên, bóp thật chặt lấy hai nhũ hoa của nàng. Thủy Nguyệt nhắm nghiền mắt lại. Một cảm giác sung sướng, ngược lại ý muốn của nàng, dâng lên từ từ. Nàng muốn cưỡng lại mà không thể được. Nước nhờn trong lồn nàng tiếp tục tuôn ra thật nhiều.
– Ứ… KHÔNG… AAAAA…
Bóp vú, bú lồn nàng một hồi chán chê, Niên lão Đại lúc này mới chồm lên, nằm đè phù lên thân hình của Thủy Nguyệt, hôn như mưa lên mặt nàng. Thủy Nguyệt lúc này đã thở dồn dập thể xác của nàng mềm nhũn, dâm thuỷ tuông trào lay láng hai bên đùi, hai đầu vú nứng ngược hẳn lên. Mùi sinh dục của hai giống hòa đang lẫn nhau, tạo cho hai người một cảm giác vô cùng ngây dại. Con cặc dài thượt của Niên Lão Đại như muốn nổ tung, cứ trượt lên, trượt xuống dọc theo khe lồn nàng, nước nhờn của Thủy Nguyệt trào ra ướt nhẹp cả thân cặc của hắn:
– Há há há… Lão Đại ơi… địt đi… địt nát lồn con nhỏ đó đi… người xem… ả sướng lắm rồi kìa… há há há…
Cả lũ ba, bốn thằng đang xem Niên Lão Đại hành dâm Thủy Nguyệt la ó, cổ vũ hành động dâm giật của hắn một cách cuồng loạn. Cũng phải thôi, nhanh xong còn tới lượt chúng nó nữa chứ, chờ hoài như thế này, chúng xịt máu mũi mà chết mất.
Niên Lão Đại sau khi liếm ướt cả khuôn mặt của Thủy Nguyệt, lúc này hắn mới cúi xuống, lùa lưỡi vào trong miệng nàng. Bây giờ thì Thủy Nguyệt không mím môi lại nữa. Nàng nằm ngửa bên dưới, há miệng ra, đón lấy lưỡi hắn rồi nút thật chặt. Nàng the lưỡi ra, đá lưỡi với hắn trong tiếng reo hò, cổ vũ của lũ lâu la đứng xem. Nếu như lúc này có thể cử động được, hẳn là Thủy Nguyệt đã quặp dính lấy thân hình rắn chắc của hắn rồi chứ không có nằm yên hiến dâng như vậy.
Thủy Nguyệt không hề biết rằng, nàng nhanh chóng bị đánh gục lý trí một phần vì những kích thích của Niên lão Đại, phần khác là vì tác dụng của Huyết Nha thuật bây giờ mới phát huy hoàn toàn công hiệu của nó. Huyết Nha thuật ngoài việc làm tê liệt đối phương thì nó còn một công dụng khác: Kích thích tột cùng ham muốn của họ, biến họ trở thành nô lệ tình dục của kẻ thủ, khát khao, dâng hiến. Khi ham muốn bị đẩy lên tột cùng, con mồi khi đó sẽ thoát khỏi sự tê liệt, nhưng lúc đó là đầu óc mụ mị đi vì tình, không còn nhận ra đâu là kẻ thù của mình nữa. Trong đầu chẳng còn gì ngoài tình dục, ngoài khát khao bị địt và được địt, đó sẽ là lúc con mồi lao vào kẻ thù như một con thiêu thân…
Thông thường, đối với những kẻ có đạo hạnh kém, khi trúng phải Huyết Nha thuật, ngay lập tức sẽ chìm đắm vào nhục dục mà không hề bị tê liệt. Qua đó có thể nói, Tô Như và Thủy Nguyệt có thể chống chọi tới giờ phút này, chứng tỏ đạo hạnh của hai nàng cũng đã là cao cường lắm rồi.
Sau khi cảm thấy con mỗi đã ngấm đòn hoàn toàn. Niên lão Đại rời môi nàng, ngẩng đầu lên, cười hề hề:
– Hề hề… nứng lắm rồi phải không? Ta địt nàng nhé… hehehe…
Thủy Nguyệt không nói gì, nàng quay đầu né tránh khuôn mặt hắn, miệng khẽ rên nhẹ như ngầm đồng ý, hắn thấy thế khoái trá, cười ha hả, nhồm mông lên, kê con cặc vào ngay cửa lồn nàng. Đóng một cú thật mạnh…
Ở bên cạnh, diện ra cùng với lúc đó, Hắc Vô Tâm cũng tỏ ra vô cùng điêu luyện, sau khi lột trần truồng Tô Như ra, hắn cũng đè lên người nàng, áp môi vào môi Tô Như, nàng quay mặt đi thì bị hắn ghì chặt lại bởi đôi tay rắn chắc của hắn. Hắn nhìn khuôn mặt nàng, gằn giọng:
– Há miệng ra cho ta… nếu trái lời… nàng sẽ không còn được đối xử nhẹ nhàng như thế này nữa đâu.
Rồi lại chuyển sang dịu dàng:
– Hehe… nhưng nếu nàng ngoan ngoãn nghe lười, ta hứa sau khi ta thỏa mãn, ta sẽ không để cho ai động vào nàng đâu… ngoan nào… hehe… mau há ra đi… cưng của ta… ư…
Hắn vừa đấm vừa xoa, Tô như biết hắn đang dụ dỗ nàng, nhưng vì không thể chống cự, một phần cũng do sợ hãi, nàng cứ nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn, đôi môi run run hé mở:
– Hehe… ngoan lắm… cục cưng của ta… thế xem nào… hehehe…
Hắc vô tâm cúi xuống, áp miệng lên môi nàng, hắn hôn nhè nhẹ mút mút đôi môi, tận hưởng hương thơm và nước miếng ngọt lành của nàng, rồi cứ thế hắn chuyển sang say sưa, ngấu nghiến, hắn chà sát cơ thể lên người Tô Như, đưa lưỡi vào miệng nàng và nút lấy lưỡi nàng. Bờ môi trái tim nhỏ bé của Tô Như chỉ biết há ra, chịu đựng những nụ hôn tham làm, ướt át và cuồng vã của hắn.
Hình ảnh nàng nằm im, trân mình chịu đựng khiến Hắc Vô Tâm vô cùng thích thú. Hôn môi chán chê, hắn dê dần lưỡi mà liếm xuống cổ nàng, rồi lại liếm lên vành tai nàng và cắn nhè nhẹ:
– Ư… aaaaa…
Tô Như rùng mình, nàng rú lên vì một cảm giác nôn nao, khó chịu cứ lan tỏa khắp người, cảm giác mà nàng nửa muốn nửa không. Nàng không vì lý trí củ nàng vẫn còn lại một chút, dù nó rất mong manh, nàng muốn vì cảm giác kỳ lạ, khoan khoái này, Tô Như chưa bao giờ được trải nghiệm, nó thật thoải mái và dễ chịu. Nó thực sự khiến nàng thấy thích thích như thế. Dưới ánh lửa bập bùng, hai người con gái trần truồng, khêu gợi, nằm xuội lơ, dâng hiên trông càng trở nên hấp dẫn.
Hắc Vô Tâm ghì chặt bờ vai nàng, hôn từ vai xuống ngực, lưỡi hắn đánh tanh tách lên hai đầu vú đỏ hòng rồi lại lướt dọc lên cánh tay, rúc vào nách nàng. Tô Như nằm yên, hai tay bị hắn dang rộng ra, không hề có sự phản kháng, không hề có sự vướng víu gì cả nên Hắc Vô tâm cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn đưa tay bóp nhẹ đôi vú nàng rồi lại úp mặt vào giữa 2 vú hôn lia lịa, bàn tay vừa nhào nặn, vừa se se núm vú đỏ hồng của nàng.
– Ưm… ư…
Tô Như tiếp tục rên nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng nghĩ sang chuyện khác để khoái cảm không bị dâng trào. Thế nhưng nàng càng không muốn thì cơn sướng khoái cứ càng ập đến không nguôi. Cứ như ghét của nào thì trời trao của nấy vậy. Lũ đực rựa chia đôi ra, bôn thằng bên này, bốn thằng bên kia, thay nhau rú ầm lên:
– Há há ha… Lão Hắc… con ả của người cũng sướng nốt rồi này… đã quá đi… địt ả ta đi… Lão hắc… hehehe…
– Trời ơi… cặp vú của ả kìa… đúng là cực phẩm… chúng ta phải tu tám kiếm mới sở hữu được nó đấy… há há há…
Đầu óc Tô Như như bị mụ đi, nàng không còn nghe thấy bọn chúng nói gì hay bình phẩm về cơ thể nàng nữa. Trời ơi, s lại thế này, sao lại sướng thế này. Trong đầu Tô Như bây giờ chỉ còn biết nghĩ được như vậy? Cố gắng dùng lý trí chống lại cảm xúc, Tô Như cắn chặt môi không cho miệng mình thốt ra những tiếng rên sung sướng. Nàng đâu biết đó là bản năng của con người, đó là tác dụng của thuất Huyết Nha đang bủa vây với cơ thể nàng. Có thể trụ vững được tới bây giờ, đó cũng là một kỳ tích rồi.
– AAAA… AAAAA…
Không thể chịu được nữa, Tô Như phát ra một tiếng rên lớn đầy sảng khoái. Bầu vú nàng tự nhiên săn chắc, cương cứng. Tiếng rên của nàng khiến cho kẻ đang sở hữu nàng là Hắc Vô Tâm sung sướng vô cùng, hắn biết nàng sắp không thể trụ được nữa. Hắn há miệng ngoạm từng núm vú hồng hào, trắng ngần và nút say sưa, những âm thanh “chụt, chụt” “pặc, pặc…” liên tiếp phát ra không ngớt từ cái miệng lưỡi của hắn.
– AAA… AAAAA…
Tô Như nhắm nghiền mắt lại, tiếp tục phát ra một tiếng rên đầy khoái cảm, nàng lúc này giống như đang tận hưởng cảm giác sung sướng ấy, nàng buông thả theo bản năng và gần như không còn biết gì hết. Hai bàn tay nàng tự nhiên cử động được mà chính Tô Như cũng chưa phát hiện ra điều đó. Hai cánh tay dang dộng, tự động ôm lấy đầu Hắc Vô Tâm, xoa xoa liên tục, cả người nàng ưỡn lên, đẩy vú vào miệng và tay hắn. Khoái cảm đang bùng lên dữ dội trong con người nàng.
Hắc Vô Tâm nhếch mép cười thầm, hắn biết Tô Như đã nứng lắm rồi, nhưng hắn quyết “vờn” cho con mồi này thật nứng lồn, ra thật nhiều nước nữa, rồi nàng phải cầu xin hắn địt nàng thì mới đã. Nghĩ là làm, hắn trườn xuống, di chuyển chiếc lưỡi liếm xuống bụng nàng, ngoáy sâu và lỗ rốn nàng rồi rê dần chiếc lưỡi xuống mu lồn nàng.
– ÔI… Ư… AAAA… ĐỪNG MÀ… AAAAA… CHẾT TA… AAAAA…
Hắn lấy tay xoa xoa lên hai bắp đùi nàng, chân Tô Như cũng đã cử động được. Nàng vô thức dang rộng hai chân ra hơn. Hắc Vô Tâm được thể, hắn cúi xuống liếm từ đầu gối nàng, lên đùi nàng, và tiến đến háng nàng. Cái lưỡi nhám nhám của hắn làm cho Tô Như giật giật, co thắt như bị động kinh, dâm khí đã chảy một vũng dưới hai chân nàng, thật tê dại và ngất ngây. Khi chiếc lưỡi liếm xuống hai mép lồn nàng và ngoáy thật sâu vào đó thì Tô Như trân người, cong mong hẩy lồn lên mà rên lớn, dâm khí của nàng xuất đầm đìa cả khuôn mặt ướt nhẹp của hắn. Chiếc lưỡi như một con rắn lạo xạo, ngoáy thật sâu, óc ách trong lồn nàng. Tới đây thì Tô Như không thể kiềm chế được nữa, nàng hét lên:
– ÔI… AAAAA… SƯỚNG QUÁ… Á… Á… Á…
“Sột… soạp…” Đáp lại tiếng rên rỉ của Tô Như là âm thanh sột soạt do miệng Hắc Vô Tâm ngoạm cả múi thịt đó của nàng lại mà nút, mà rít. Nước dâm của nàng theo đó tuôn ra chỷ đầy cả khoang miệng của hắn. Hắc Vô Tâm sung sướng, sì sụp húp không còn một giot:
– Ứ… Á… Á… Á… TRỜI ƠI… SƯỚNG LỒN QUÁ… AAAAA…
Hắc Vô Tâm chồm lên, phủ kín miệng nàng bằng nụ hôn vồn vã của hắn. Tô Như không còn e dè, kiêng nể gì nữa, nàng đáp lại một cách nhiệt tình, cháy bỏng, tay nàng ôm chặt lấy đầu hắn, ghì xuống, lưỡi nàng lùa vào miệng hắn mà sục sạo, đá lưỡi với hắn. Hai chân nàng lúc này cũng quặp chặt lấy chân hắn. Cả người nàng quằn quại, rên rỉ, uốn éo, chà ngược lên cơ thể của hắn, con cặc hắn cứ đung đưa, ngọ nguậy giữa hai chân nàng khiến Tô Như cảm thấy khó chịu vô cùng. Thứ mà nàng muốn bây giờ là cái của nợ đó phải đi sâu vào trong người nàng.
Biết con mồi đã hoàn toàn bị khuất phục. Hắc Vô Tâm biết đã đến lúc hắn phải làm chiêu cuối cùng. Rời môi nàng, hắn chống một tay, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt man dại của Tô Như:
– Hehehe… nàng thật là đĩ thõa… nào… nói ta nghe… bây giờ nàng muốn ta làm gì nào…
Vừa nói, Hắc Vô Tâm vừa cầm con cặc rà rà quanh mép lồn nàng, khiến Tô Như khó chịu vô cùng, nửa thân dưới cứ giật giật, hẩy hẩy lên ra điều nàng muốn con cặc của hắn. Cơn nứng dâng trào đến cực độ, Tô Như uốn éo, rên rỉ: “Đút vào đi, yêu em đi… anh… anh ơi, lẹ lên”…
– Ư… Ư… Ư… ĐÚT VÀO ĐI… YÊU TA ĐI… Ư… Ư… Ư…
– Nàng nói gì cơ… ta không nghe rõ… các ngươi có nghe rõ không? – Hắn quay đầu lại nhìn lũ lâu la…
– Há há… không. Bọn ta vẫn chưa nghe gì cả… nàng nói lại xem nào… hehehe…
– TRỜI ƠI… TA NỨNG LỒN QUÁ… ĐỊT TA ĐI… TA XIN NGƯƠI… HÃY ĐỊT TA ĐI… AAAAA…
Nàng hét lên trong cơn dâm nứng tột cùng. Sự khao khát, ham muốn tình dục đã khiến nàng quên hết cả mọi thứ xung quanh, quên luôn cả kẻ đang làm cho nàng chết lên, chết xuống không những không phải người nàng yêu mà hắn còn là kẻ thù của nàng. Trong đầu nàng lúc này chỉ muốn làm đàn bà, muốn được hiến dâng và đón nhận con cặc của thằng khốn kiếp kia mà thôi.