Phần 26
Ra tới cửa hang, Lâm Kinh Vũ nắm chặt tay Trương Tiểu Phàm, ngự kiếm bay vút lên không trung. Đúng lúc này, một tiếng nổ long trởi, nở đất vang lên, hất tung hai người bay vút về phía cánh rừng lá vàng. Từ trên cao nhìn xuống, Điền Bất Dịch có thể thấy rõ, cả ngọn núi Bích Hỏa đã sụp đổ, núi lửa và nham thạch phun trào, đất đá bay khắp bốn phương, tám hướng.
“BỊCH… BỊCH” Hai tiếng va đập vang lên liên tiếp, hai thân hình của Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ va mạnh vào gốc cây, thiếu điều muốn ói máu. Phía sau là một loạt những tảng đá đang lao vút về phía hai người với vận tốc kinh hồn. Hai tảng đá lớn nhắm thẳng hai người phóng xuống, tính mạng của cả hai lúc này chỉ đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thế mới thấy con người còn quá nhỏ bé trước sức mạnh của thiên nhiên.
Đúng lúc hai tảng đá đó chỉ còn cách Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh vũ có vài mét thì trước mặt hai người đột nhiên hình thành một bức tường băng, hàn khí ào ạt, ngăn cản sực công phá của nó.
HÀN BĂNG KIẾM…
TỀ HẠO.
Tề Hạo như từ dưới đất chui lên, nhanh chóng kéo cả hai người bay vút lên không trung, lao về phía trước trước khi bức tường băng kia bị hang trăm tảng đá khác găm vào, vỡ vụn.
Ngay khi hai người được Tề Hạo cứu thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, một tiếng nổ long trời, nở đất vang lên, trời đất rung chuyển, nghiêng ngả, cột khói đen nghi ngút bốc cao lên tận trời xanh, ngọn núi Bích Hỏa hoàn toàn sụp đổ. Từ trên một cọn núi cao khác cách đó vai dặm, Điền Bất Dịch tái mặt dõi theo, lão ắt hẳn là đang lo lắng cho Trương Tiểu Phàm. Lão định bay về hướng đó thì Tề Hạo bất ngờ xuất hiện với hai thân ảnh hai bên tay. Lão thở phào nhẹ nhõm.
Bích Hỏa Thiên Băng Hồ sụp đổ, Luyện Huyết Đường của Hắc Vô Tâm bị xóa sổ, bản thân hắn chết yểu. Người nhà con tin của đệ tử các mạch được cứu thoát hoàn toàn, không một ai bị giết. Có hơn mười thôn nữ bị bắt cùng bị bọn chúng hãm hiếp tập thể một cách man rợn, nhưng vì hầu như tất cả đám súc sinh đó đều bị giết sạch. Nên sự việc cũng không được truy cứu thêm.
Linh Nhi và Văn Mẫn được cứu, chuyện hai người bị hãm hiếp bởi Hắc Vô Tâm và đám thuộc hạ đệ tử Thanh Vân Môn chỉ có một mình Thường Tiễn là biết, nhưng bản thân y là một chính nhân quân tử, trong lúc hồi báo chưởng môn Đạo Huyền chân nhân và thủ tọa các mạch, y hoàn toàn không hé răng tới nửa lời. Hơn nữa trong lúc cứu thoát hai người, Trương Tiểu Phàm và Bích Dao đã mặc lại y phục cho hai người họ, vì vậy đám nam nhân đệ tử Thanh Vân cũng chỉ đoán mò chứ không hề có chứng cứ. Nhưng việc đám nữ nhân con tin khác bị hãm hiếp, thậm chí khi cứu họ ra, trên người không một mảnh vải, lại nhơ nhớp tinh trùng thì việc Văn Mẫn và Linh Nhi an toàn thực sự khiến cho ai cũng không khỏi nghi ngờ, tất nhiên, họ chỉ nghĩ trong bụng chứ tuyệt đối không ai dám mở mồm đặt nghi vấn. Bởi bọn họ thừa biết, đắc tội với lão già xấu tính Điền Bất Dịch và thủ tọa Tiểu Trúc Phong, Thủy Nguyệt nương nương là không hay ho chút nào cả.
Về phần Trương Tiểu Phàm, tất nhiên là y cũng không cạy răng tới nửa lời, vì vậy, mọi việc cứ như vậy yên bình trôi qua, sau hai năm, mọi chuyện như dần chìm vào quên lãng, Thanh Vân Môn lại yên bình như ngày nào và cuộc sống của mấy người trên Đại Trúc Phong cũng không có gì thay đổi.
Bẵng cái, đã hai năm trôi qua, Trương Tiểu Phàm không còn phải chặt trúc nữa, y được sư phụ Điền Bất Dịch cho phép chuyên tâm luyện tầng thứ nhất trong Thái Cực Huyền Thanh Đạo, lão nói rằng khi nào thuần thục tầng thứ nhất, lão sẽ cho luyện tầng thứ hai. Thế nhưng bẵng một thời gian như vậy cũng không thấy Trương Tiểu Phàm hồi đáp, niềm tin của Điền Bất Dịch gần như đã lụi tàn. Lão gần như chẳng còn nhớ tới tên đệ tử ngu đần này nữa.
Linh Nhi sau biến cố kinh hoàng năm đó thì cũng trở nên trầm lắng hơn. Nàng rất ít khi mặc những bộ quần áo bó sát, phô trương thân thể như trước nữa mà thay vào đó là những bộ váy có phần kín đáo hơn. Thế nhưng người đẹp đâu phải là do quần áo hay nhung lụa, dẫu có mặc gì thì trông Linh Nhi vẫn quyến rũ, xinh đẹp đến chết người, và mỗi khi nhìn thấy nàng, đám nam nhân đệ tử háo sắc lại tưởng tượng ra đủ trò mà năm xưa bè lũ Hắc Vô Tâm quần thảo, giày vò trên cái cơ thể mỹ miều đó. Từ đó, trong Thanh vân Môn, hàng trăm câu chuyện về Linh Nhi cũng như Văn Mẫn được bí mật thêu dệt lên trong đầu lớp đệ tử trẻ tuổi, chúng còn cho rằng Hắc Vô tâm và đồng bọn của hắn là những kẻ may mắn nhất thế gian, có chết trăm lần cũng đáng. Thâm chí có gã còn mong năm đó mình là người của Luyện Huyết Đường, hoặc chí ít là kẻ làm nội gián như Thường Tiễn năm xưa. Nếu quá thật được như vậy, hai mỹ nhân trên chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua. Cả lũ cứ túm 5 tụm ba, kể chuyện, ba hoa, khoác lác về những điều chưa từng thấy rồi cười hố hố như một lũ điên, thật chẳng giống danh môn chính phải một chút nào, mặt thằng nào thằng nấy cứ hau háu nghĩ về thân thể mỹ miều của Linh Nhi và Văn Mẫn mà tưởng tượng…
Cũng suốt hai năm qua, Linh Nhi không phải đưa Tiểu Phàm đi chặt trúc nữa, nên nàng chú tâm tu luyện, trau dồi thêm đạo hạnh của mình. Còn về phần Tô Như, thi thoảng Điền Bất Dịch đi vắng, nàng vẫn thường tới hồ nước sau Thủ Tĩnh Đường tắm táp, phô diễn thân thể trước ánh mắt hau háu thèm khát của gã thanh niên trẻ tuổi nấp sau lùm cây. Còn đối với Tiểu Phàm, chỉ cần như vậy là quá đủ, hình ảnh mỹ miều, gợi dục của Tô Như bên hồ và chiếc quần lót của nàng mà y luôn mang theo bên mình là quá đủ cho y hưởng thụ cảm giác khoái lạc.
Nói ra thì cũng khá lạ, Trương Tiểu Phàm tu đạo thì chậm chạp, đần độn, một bước tiến cũng không có, ấy thế nhưng hắn tu luyện Đại Phạm Bát Nhã thì ít nhiều lại có thành tích. Nên nhớ, Phệ Huyết Châu vốn là vật chí âm, chí tà, sở thích của nó là thu hút tinh khí và tinh huyết nam nhân. Chỉ cần tiếp xúc gần, viên châu này sẽ lập tức kích thích tối đa sự ham muốn của nam nhân đứng cạnh nó, khiến cho hắn không cách nào kiềm chế được bản thân, rồi cuối cùng trở thanh một tên ác dâm, hiếp và giết người không gớm tay.
Năm xưa, Phổ Trí thần tang nhờ cơ duyên xảo hợp, vô tình bắt gặp viên châu này, cũng ngộ ra tà khí của nó, cuối cùng Phổ Trí động lòng từ bi, bèn dùng Phật môn đại pháp thu lấy nó và thi triển Phật gia hàng ma mật pháp án lên nó, chấn nhiếp tà lực, đồng thời công pháp Đại Phạm Bát Nhã trong người ông cũng hoàn toàn kiềm chế được tâm ma của mình. Nói cách khác, nếu như Phệ Huyết Châu rơi vào tay ma giáo thì thật chẳng khác gì hổ mặc thêm cánh, mà nếu rơi vào tay người tu Đạo, thì thật cũng chẳng thể kìm hãm được ham muốn của bản thân. Thật may mắn là nó lại rơi vào tay người tu Phật. Đệ tử phật môn nếu như tu Phật tới cảnh giới cao nhất, hoàn toàn có thể chấn áp được tà niệm trong lòng mình. Phổ Trí vì vậy mà suốt mấy chục năm lưu giữ Phệ Huyết Châu bên mình mà không bị hóa thanh một tên dâm ma. Ắt hẳn đạo hạnh của ông tuy chưa tới cảnh giới cáo nhất của Phật môn, nhưng chắc chắn cũng là cao ngút trời mây rồi…
Trương Tiểu Phàm ở trong trường hợp này lại được xem như là một vận may, nếu như hắn tu Phật kém, mà Đạo lại thăng tiến, thì tới giờ, hắn hóa thành cái gì thì cũng không ai có thể đoán ra được. Nhưng vì Đạo không phát triển, nhưng Phật lại có thành tựu, dù chỉ là chút ít, nhưng ít nhất hắn đã vô tình kiềm chế được ham muốn của bản thân mà chính hắn cũng không biết. Vì thế mà trong hai năm qua, hắn chỉ ngắm nhìn sư nương Tô Như, Linh Nhi tắm rồi quay tay cũng đủ thỏa mãn được bản thân mà không hề làm điều gì quá thân phận…
Một buổi sáng đẹp trời, ánh dương quang rọi xuống ấm áp, Trương Tiểu Phàm xong xuôi việc bếp núc, bèn đi ra ngoài vươn vai, rồi ngồi xuống dưới tán tùng bên ngoài nhà bếp, dựa lưng vào thân cây, lim dim đôi mắt, khoan khoái tận hưởng hơi ấm mặt trời. Đại Hoàng và Tiểu Hôi đang đùa chơi trước mắt. Chẳng biết con khỉ con làm sao mà ăn trộm được một miếng sườn trong bếp đem ra cho con chó. Một khỉ, một chó đùa giỡn nhau có vẻ hết sức vui sướng. Tiểu Phàm nhìn chúng lắc đầu cười, nghĩ thầm từ nay thức ăn phải giấu kỹ hơn nữa, không có ngày con khỉ tinh khôn này sẽ ăn trộm hết. Lát sau y lại nhớ đến sư nương và sư tỷ, sư nương thì hắn được ngắm thường xuyên rồi, nhưng sư tỷ Linh Nhi thì lâu lắm rồi hắn không được thấy nàng khỏa thân, nghĩ tới những ngày hạnh phúc, say đắm, trụy lạc bên nàng trước đây, nhiệt khí lại bốc lên khiến hắn đỏ bừng mặt. Nhưng lúc này đang là ban ngày, lại đang ở trong bếp hắn không thể tuỳ tiện thủ dâm. Nếu lỡ có vị sư huynh nào hay sư phụ của hắn nhìn thấy thì rất không hay.
Đang lúc mê man tưởng nhớ, chợt trên đỉnh đầu có tiếng xé gió, rồi hai đạo bạch quang từ phía tây nhanh như cắt lao tới, Đại Hoàng giật thót, chõ mõm về đạo bạch quang sủa vang, Tiểu Hôi thò tay vuốt lên đầu nó, như để trấn an, chẳng ngờ rất hiệu quả, Đại Hoàng lập tức bình tĩnh lại.
Nghĩ thế nào, Trương Tiểu Phàm lại chạy theo hai đạo bạch quang đó tới khi nó hạ lạc trước chính điện Thủ Tĩnh Đường, làn ánh sáng lấp lóa dịu đi rồi, thì hiện ra hai người, một người cao lớn ngay ngắn, tiêu sái bất quần, bạch y phiêu phất, trông thực tuấn tú. Người còn lại trông trẻ hơn một chút, nhưng cũng đã có dáng vẻ của bậc thần tiên, mặt đẹp như ngọc, phong lưu anh tuấn.
Trương Tiểu Phàm chợt nín thở, thân ảnh người trẻ tuổi quá đỗi quen thuộc. Đã hai năm nay, sau biến cố Bích Hỏa Thiên Băng Hồ, y không gặp lại hắn! Hắn đứng bật dậy, thốt lên, giọng nói bỗng nhiên nghẹn tắc:
– KINH VŨ…
Lâm Kinh Vũ thân hình chấn động, lập tức xoay mình lại, hai con mắt tròn xoe, rồi cái miệng há hốc, tựa như muốn nói điều gì, nhưng đến phút cuối, thiên ngôn vạn ngữ chỉ bật ra hai chữ:
– TIỂU PHÀM…
Người còn lại đối với Tiểu Phàm cũng chẳng có gì xa lạ. Chính là Tề Hạo. Trương Tiểu Phàm cúi đầu chào y, Tề Hạo chỉ mỉm cười rồi sau đó cùng Lâm Kinh Vũ bước vào Thủ Tĩnh Đường:
– Tại hạ đệ tử của Thương Tùng Chân Nhân ở Long Thủ Phong là Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ, bái kiến Điền sư thúc, Tô sư thúc.
Trong Thủ Tĩnh Đường, Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi ghế trên, các đệ tử đều sắp hàng hai bên, ở giữa là hai bạch y nhân, cũng chính là Lâm Kinh Vũ và người thanh niên tuấn tú kia tên gọi Tề Hạo, đang hướng về Điền Bất Dịch làm lễ. Trương Tiểu Phàm sắp chót trong hàng đệ tử, nhìn Lâm Kinh Vũ đang đứng giữa sảnh.
Sau hai năm không gặp, đạo hạnh của hai người bọn họ hình như ai cũng thăng tiến vượt bậc. Chỉ có y là dâm chân tại chỗ. Nghĩ tới đây, Tiểu Phàm bỗng cảm thấy thật hổ thẹn. Lúc ấy, Lâm Kinh Vũ cũng quay đầu sang nhìn Trương Tiểu Phàm, ánh mắt gặp nhau, Lâm Kinh Vũ mỉm cười, Trương Tiểu Phàm nóng hết cả đầu, cảm động vô cùng, khẽ gật gật.
Ánh mắt Điền Bất Dịch xoáy lên, nhìn xuống thân hình của Tề Hạo, lại liếc sang Lâm Kinh Vũ, vẻ mặt bỗng trầm xuống, hai người này phong thần tuấn lãng, cứ theo nhãn lực của lão, thoáng cái là nhận ra tư chất bọn họ vượt xa đám môn hạ đệ tử ở đây.
Tề Hạo thì chẳng cần phải nói, y đã sớm thành danh trong lớp trẻ của Thanh Vân Môn, hơn nữa, hai năm trước việc y bế Linh Nhi thoát ra khỏi Bích Hỏa Thiên Băng Hồ càng làm cho gã được lòng đám đồng môn sư đệ. Bên kia Lâm Kinh Vũ còn tuy còn trẻ, ban nãy lại ngự kiếm lướt tới, xem thế đủ biết ít nhất đã vượt qua tầng thứ tư của Thái Cực Huyền Thanh Đạo, mà gã nhập môn cùng Trương Tiểu Phàm chứ mấy, tư chất như vậy thật đáng kinh ngạc.
Nghĩ tới đây, Điền Bất Dịch vô tình nhìn lại Trương Tiểu Phàm đang đứng đằng cuối, ngấm ngầm so sánh, tâm tình bải hoải, thở dài hỏi:
– Thương Tùng bảo các ngươi đến làm gì?
Tề Hạo vòng tay đáp:
– Bẩm Điền sư thúc, gia sư Thương Tùng Chân Nhân được sự uỷ thác của chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, bắt đầu chuẩn bị mọi việc cho kỳ đại thí Thất Mạch Hội Võ hai năm tới. Vì có chút ít thay đổi, nên đặc biệt lệnh cho con và Lâm sư đệ cùng đến trước thông báo.
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nhìn lướt Lâm Kinh Vũ một lượt từ đầu tới chân:
– Lão ấy cố ý muốn thị uy với ta đây!
Vẻ mặt Điền Bất Dịch tối sầm, chẳng mảy may thay đổi, nhưng thê tử Tô Như bên cạnh thì tươi cười hoà nhã, dịu dàng:
– Các con nói xem, năm nay thay đổi như thế nào?
Tề Hạo sắc mặt không thay đổi, mỉm cười, cung kính thuật lại những thay đổi cho hai phu phụ Điền Bất Dịch và những đệ tử khác của Đại Trúc Phong đang ngồi bên dưới lắng nghe.
Nguyên lai Thất Mạch hội võ là đại hội võ thuật lớn nhất của nội bộ phái Thanh Vân môn, tham gia là các đệ tử trẻ tuổi của bảy chi phái, cứ 12 năm mới tổ chức một lần. Một giáp đối với người thường thì quả là lâu nhưng đối với những người tu tiên thì cũng không phải là một quãng thời gian ghê gớm gì. Nguyên những năm trước tại Thất Mạch Hội, mỗi chi phái trong Thanh Vân Môn đều cử ra bốn người, riêng chi phái chính là Thông Thiên Phong lại đưa thêm bốn người nữa, tổng cộng là ba mươi hai, rồi rút thăm cặp đấu, người thắng vào vòng trong, cứ thế qua năm vòng, người chiến thắng cuối cùng chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, sẽ được các vị sư trưởng quan tâm bồi dưỡng.
Tuy nhiên đến lần đại hội sắp tới, Thương Tùng đạo nhân cho rằng đại thí Thất Mạch Hội Võ vốn là để phát hiện ra nhân tài trong số đệ tử của các chi phái, sau đó bồi dưỡng thêm. Đến nay, Thanh Vân Môn đệ tử đông tới gần một nghìn người, trong đó lớp đệ tử trẻ mới vào đặc biệt nhiều, không thiếu gì những nhân vật thiên tài xuất chúng. Với suy nghĩ như thế, xét thấy cơ hội mười hai năm mới có một lần, mà chỉ cho mỗi chi phái đưa ra vỏn vẹn có bốn người, thật là ít quá. Vì vậy ông ta đề nghị, bảy chi phái đều đưa ra chín đệ tử, trong đó chi phái chính nhân số đông nhất, thì đưa thêm một người nữa, là thành sáu mươi tư người, trên cơ sở ấy lại bắt thăm cặp đấu như trước kia, trải qua sáu vòng, chọn ra người chiến thắng. Như thế khỏi phải nuối tiếc là để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi.
Chuyện này nghe qua tưởng rất hay nhưng thực chất đối với Đại Trúc phong lại vô cùng bất lợi. Đại Trúc phong lúc này cả thảy chỉ có tám đệ tử, tức là ít hơn so với giới hạn một người. Tư chất các đệ tử lại tầm thường. Nếu như trước kia chỉ có ba mươi hai người thi đấu, nếu gặp may, còn có thể tiến vào đến vòng ba thậm chí tứ cường, nay tăng lên sáu mươi tư người, cơ hội vào sâu lại càng mong manh. Trong khi đối với những chi phái người đông thế mạnh như Thông Thiên phong, Long Thủ phong hay Tiểu Trúc phong, quy định này vô cùng có lợi.
Điền Bất Dịch đương nhiên hiểu rõ điều này, thần sắc lộ vẻ rất không vui. Tô Như thấy thần sắc của trượng phu rất khó coi, khe khẽ lắc đầu, đưa mắt ra hiệu. Điền Bất Dịch trong lòng làm gì mà không rõ ý tứ của thê tử, chuyện này đã do chưởng môn sư huynh và Thương Tùng thương nghị rồi, thì coi như đã được quyết định, có tranh biện cũng vô ích, bèn lạnh lùng bảo:
– Như vậy càng tốt, ta chẳng có ý kiến gì cả.
Tề Hạo mỉm cười, đáp:
– Thế thì hay quá. Ngoài ra trước lúc lên đường, gia sư có dặn con một chuyện, Lâm sư đệ đây và một vị Trương sư đệ là tọa hạ đệ tử của Điền sư thúc vốn là bạn cũ biết nhau từ trước, hy vọng Điền sư thúc để bọn họ hàn huyên lại chuyện xưa.
Điền Bất Dịch trong lòng đang giận dữ, xua tay sốt ruột nói:
– Được rồi, được rồi.
Lâm Kinh Vũ đợi nãy giờ đã phát nóng ruột, hiềm nỗi đang ở trước mặt tiền bối trưởng lão, nên không dám phát tác, lúc này thấy lão đồng ý, bèn quay mình đi lại phía Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm bồi hồi, cũng bước ra.
Lâm Kinh Vũ đi đến trước mặt hắn, ngắm nghía kỹ càng một hồi, tròng mắt chợt đỏ lên, tay vỗ vào vai Tiểu Phàm, ngắc ngứ nói:
– Tiểu Phàm, càng lớn càng đẹp trai rồi, phen này ắt hẳn sẽ có khối nữ nhân xin ngày đêm tưởng nhớ ngươi đây.
Ngay khi Lâm Kinh Vũ vừa dứt lời, trên đại điện Thủ Tinh Đường bật lên một tiếng cười khúc khích đầy thích thú, mọi người ngầng đầu nhìn lên, thì ra là tiếng cười của Tô Như, nàng đưa cánh tay lên che ngang miệng, bật cười trước câu nói của Lâm Kinh Vũ, cái dáng che miệng bằng cánh tay của nàng đẹp đến mê hồn, nhất thời làm cho cả đám nam nhân có mặt đều thẫn thờ đến ngẩn ngơ.
Trương Tiểu Phàm là bần thần nhất, nghe tiếng cười và điệu bộ của nàng, bất giác bao nhiêu ký ức tươi đẹp về Tô Như bên hồ nước ùa về, hình bóng thướt tha, trần truồng như nhộng, khoe trọn đôi chân dài miên man, thẳng tắp và làn da trắng hồng của Tô Như lại hiện lên trong đầu gã. Thân hình cực phẩm của Tô Như bóng loáng nước bên bờ hồ bơi một lần nữa hiện lên rõ mồm một trong đầu gã. Con cặc gã bất giác nóng bừng, đội lên dưới hai chân, bị kích động dữ dội, thiếu điều là muốn xuất khí.
Chỉ khi Điền Bất Dịch hắng giọng một cái rồi tở vẻ bực dọc, cả lũ nam nhân mới hoàn hồn trở lại. Trương Tiểu Phàm mặt đỏ như gấc chín, quay qua Kinh Vũ, đánh trống lảng:
– Kinh Vũ, ngươi mới là tài giỏi, sau hai năm, ta gần như không còn nhận ra ngươi nữa. Tin chắc Hắc Vô Tâm năm xưa nếu gặp ngươi bây giờ, chắc cũng không chịu nổi ba chiêu.
Lâm Kinh Vũ cười khổ, kéo tay hắn, bảo:
– Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Trương Tiểu Phàm do dự, ngoảnh đầu nhìn Điền Bất Dịch và Tô Như, Điền Bất Dịch chẳng thèm lý đến, Tô Như thì mỉm cười nói:
– Tiểu Phàm, con mau đi đi!
Trương Tiểu Phàm mừng rỡ, gật đầu với nàng, rồi hấp tấp cùng Lâm Kinh Vũ bước ra ngoài.
Trên đại điện, lúc này chỉ còn một người khách là Tề Hạo. Y phục trang toàn trắng, tiêu sái xuất chúng, thần sắc điềm đạm trầm tĩnh, chầm chậm nhìn khắp chúng đệ tử Đại Trúc Phong, cuối cùng mục quang rớt lại trên mình Tống Đại Nhân, vòng tay cười:
– Tống Đại Nhân, Tống sư huynh, đã lâu không gặp! Ngẫm lại vẫn phải cảm ơn huynh hai năm trước đã kịp thời cứu ta và Linh Nhi sư muội…
Tống Đại Nhân vội vàng đáp lễ:
– Tề sư huynh, có gì phải bận tâm, nhiệm vụ của chúng ta há chẳng phải là trừ yêu, diệt ma sao.
Tề Hạo tiếp tục nói chuyện với bọn đệ tử, y tu hành có thành tựu, được sư trưởng tin tưởng và tôn trọng, thường đi khắp nơi trong thiên hạ, xem rộng biết nhiều, lại thêm miệng lưỡi linh lợi, nói năng như nhả ngọc phun châu, một lát sau đã khiến bọn đệ tử cảm thấy thân thiết, vô cùng chẳng mấy chốc mà cả Thủ Tĩnh Đường đã vang lên những tràng cười sảng khoái.
Bên cạnh Tô Như, còn một thiếu nữ nữa giống nàng như giọt nước, nấp ngay sau lưng nàng, từ đầu chí cuối chưa từng lên tiếng. Người đó không ai khác chính là Điền Linh Nhi, ngay từ lúc gặp Tề Hạo, trong lòng nàng đã xốn xang vô cùng, nhưng vì có Điền Bất Dịch đang ở đây, nên cố gắng kìm nén. Bây giờ thấy không khí đã trở nên vui vẻ hơn, nàng mới dám lên tiếng nói chuyện:
– Tề Hạo sư huynh, vẫn phải cảm ơn huynh năm đó đã cứu muội ra khỏi tử huyệt đó.
Tề Hạo lúc này mới nhìn vào Linh Nhi, người con gái mà y vẫn hằng yêu mến, tình cảm hai người khăng khít suốt bao nhiêu năm qua, nhưng vì Điền Bất Dịch không thích người của Long Thủ Phong, nên hai người vẫn giấu kín chuyện này, họa chăng chỉ có Tô Như và Tiểu Phàm là biết chuyện của bọn họ.
Suốt từ lúc đặt chân vào Thủ Tĩnh Đường tới giờ, Tề Hạo không dám nhìn lên nàng vì sợ Điền Bất Dịch, nay thấy Linh Nhi mở miệng mới dám nhìn ngắm nàng. Hai năm qua, dưới sự quản thúc chặt chẽ của Tô Như và Điền Bất Dịch, hai người vốn sợ sẽ lại có chuyện xảy ra với cô con gái bé bỏng của họ mà khiến cho Tề Hạo và Linh Nhi không được gặp nhau, nỗi nhớ nhung có thể nói là da diết vô cùng.
Sau hai năm xảy ra biến cố, Linh Nhi như trông đẹp hơn, từng trải hơn. Nàng đang ở giai đoạn đẹp nhất của đời mình. Đẹp lộng lẫy, cái đẹp chín muồi của một người phụ nữ trưởng thành, hoàn hảo và kinh nghiệm hơn, càng ngắm, Tề Hạo càng thấy mình thật may mắn khi lọt vào mắt xanh của một người con gái đẹp tuyệt vời như Linh Nhi. Thất thần mất một lúc, phải đến khi Linh Nhi bật cười, Tề Hạo mới nhận ra sự thất thố của mình, y vội lên tiếng:
– Linh Nhi sư muội, năm đó ta chỉ đưa muội ra khỏi tử huyệt do vô tình gặp muội đang nằm ngất bên ngoài thạch động, người thực sự cứu muội là một người khác.
Cả đám người của Đại Trúc Phong đều ngỡ ngàng trước câu hỏi trả lời của Tề Hạo, ai nấy đều không ngậm được mồm, bởi bây lâu nay, bọn họ cứ nghĩ người cứu Linh Nhi năm xưa là Tề Hạo, Điền Bất Dịch thấy vậy thì lên tiếng hỏi:
– Vậy ai là người cứu nó?
Tề Hạo vòng tay lên, cung kính:
– Thưa Điền sư thúc, chính là Trương Tiểu Phàm, đệ tử của người?
– CÁI GÌ? LÀ TIỂU PHÀM?
Tất cả mọi người đều đứng dậy đồng thanh hô, nếu như ban nãy họ há mồm ngạc nhiên vì Tề hạo thì bây giờ, mồm mỗi người còn há to hơn, hai mép như muốn rách tới tận mang tai vậy đó. Tất cả mọi người cùng đang thất thần, Điền bất Dịch chưa kịp hỏi tiếp thì bỗng nghe bên ngoài điện một tiếng hét lớn:
– Ối cha!
Âm thanh chưa dứt, đã thấy một bóng người từ bên ngoài bắn vào, ngã đánh rầm xuống nền đất, dư thế còn mạnh, lại lăn long lóc về sau mấy vòng, đầu mặt lấm lem, luống ca luống cuống. Mọi người nhìn kỹ, chẳng phải Trương Tiểu Phàm thì còn là ai.
Tất thảy mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Linh Nhi đối tốt với Trương Tiểu Phàm nhất, lao ngay lại đỡ hắn dậy, vội vàng hỏi:
– Tiểu Phàm, đệ sao vậy?
Trương Tiểu Phàm ngã một cú không nhẹ, trong đầu còn ong ong, nhưng miệng vẫn đáp:
– Không, không có gì, đệ không sao.
Vừa lúc ấy, Lâm Kinh Vũ cũng từ bên ngoài chạy tọt vào, mặt mày lo âu, hỏi:
– Tiểu Phàm, mi không sao chứ, ta nhất thời lỡ tay…
Điền Linh Nhi nghe qua là biết người này bắt nạt sư đệ, cơn giận trỗi lên, lại thêm vừa rồi mới biết kẻ cứu mình năm xưa lại chính là Trương Tiểu Phàm chứ không phải Tề Hạo, bây giờ thấy y bị bắt nạt thì tỏ ra khó chịu vô cùng. Lúc này nàng không đắn đo nhiều, bất chấp luôn cả việc hắn là sư đệ của Tề Hạo, lập tức bật dậy giọng điệu vô cùng tức giận:
– Ngươi dựa vào cái gì mà ức hiếp người khác?
– Sư tỷ, ta không cố ý…
Không để cho Lâm Kinh Vũ kịp giải thích, đoạn nàng vung thủ quyết, lập tức ráng tà nhoang nhoáng, Hổ Phách Chu Lăng quẫy lên, soạt một tiếng xông thẳng về phía Lâm Kinh Vũ.
Tô Như và Tề Hạo cùng hét:
– DỪNG TAY…
Nhưng Hổ Phách Chu Lăng nhanh như chớp xẹt, nháy mắt đã lao tới trước mặt Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ ngạc nhiên nhưng không bối rối, thấy trước mắt ngũ sắc rực rỡ, biết là pháp bảo của tiên gia, lập tức thoái lui ba bước, tay trái chĩa lên trời, tay phải chọc xuống đất, nắm kiếm quyết, hô lớn:
– Lên!
“Ùng oàng” tiếng rồng gầm tức thời vang dội trong Thủ Tĩnh Đường, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ toàn thân bao bọc thanh quang, một đạo tiên kiếm xanh biếc, hào quang rọi xa vạn trượng xuất hiện, lưỡi kiếm lóng lánh như thu thuỷ, thuỵ khí cuồn cuộn, giây lát là chặn được luồng ráng tà đang ồ ạt lao đến từ Hổ Phách Chu Lăng, rọi ánh xanh biếc lên mặt tất cả mọi người đang đứng ở đấy.
Điền Bất Dịch thốt nhiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
– Thương Tùng thật chẳng còn tiếc gì, lại đem cả Trảm Long Kiếm ra truyền cho y.
Tề Hạo thấy Lâm Kinh Vũ không bị thương thì yên tâm, đứng một bên mỉm cười:
– Gia sư từng nói, sư đệ thiên tư hơn người, tất thành đại khí, vì vậy hết lòng dạy dỗ cũng là điều phải thôi.
Nghe tề Hao nói vậy, sắc mặt Điền Bất Dịch chau lại, càng thêm khó coi.
Lúc này trong sảnh, Hổ Phách Chu Lăng và Trảm Long Kiếm đang gườm nhau chưa thôi, Điền Linh Nhi trợn tròn đôi mắt đẹp, trắng ngần, lộ ra giữa làn áo mỏng, khẽ vẫy, hồng y phiêu phất, thân hình chầm chậm vút lên giữa không trung, hai tay trái phải bắt chéo trước ngực, làm thành cánh hoa lan, miệng hô:
– Trói!
Tiếng hô vừa dứt, chỉ thấy ráng tà trải mãi ra, Hổ Phách Chu Lăng dài chừng ba thước đang ở phía trên, thoắt lùi lại, bay đến dừng trước Điền Linh Nhi, một tiếng lanh lảnh vang dội, ráng tà đại thịnh, gặp gió trương mãi ra, nhanh vô cùng, trong chớp mắt không biết là dài thêm biết bao nhiêu lần, ăm ắp quanh không gian Thủ Tĩnh Đường, lập tức áp đảo thanh quang của Trảm Long Kiếm, phút chốc, biến thành muôn vạn dải nhỏ lao đến Lâm Kinh Vũ, vây gã vào giữa, kín đến nỗi gió cũng không lọt.
Tô Như đứng dậy, hướng lên không trung la:
– Linh Nhi, không được hỗn!
Giữa tiếng la của Tô Như, dải lụa đỏ vạn trượng đã vây chặt quanh Lâm Kinh Vũ, mọi người chẳng những không nhìn thấy Lâm Kinh Vũ đâu, mà đến bóng dáng Điền Linh Nhi đang lơ lửng trên không cũng bị tầng tầng lớp lớp lụa đỏ che kín.
Trương Tiểu Phàm xem đến há hốc cả miệng, thật là thần kỳ, chợt nghe sau lưng có tiếng người khen ngợi:
– Hổ Phách Chu Lăng, quả thật danh bất hư truyền!
Hắn ngoái đầu coi, thì ra chính là Tề Hạo đang nhìn không chớp mắt vào trong sảnh, miệng lẩm bà lẩm bẩm, nhưng chẳng có vẻ lo lắng.
Mọi người tưởng Điền Linh Nhi chắc thắng rồi, bỗng đâu nghe một tiếng “xoàn xoạt” chói tai, giữa tầng tầng lớp lớp lụa đỏ đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, rọi ra lấp lánh thanh quang.
Điền Bất Dịch và Tô Như cùng biến sắc.
“ÙM!” Một tiếng vang cực lớn, như tiếng rồng gào thét tức giận, động đến chín tầng trời, nháy mắt lỗ hổng kia rộng lên hàng trăm lần, thanh quang đại thịnh xé rách lụa đỏ phụt ra, Lâm Kinh Vũ người và kiếm hợp nhất, toàn thân phảng phất long hình, như tên bật khỏi cung xông vào Điền Linh Nhi, uy thế không thể cản được.
Ai nấy thất sắc, Điền Linh Nhi kinh hãi nhưng không hoảng loạn, song thủ yểm hộ trước ngực, theo Thái Cực Đồ, hư không vạch xuống thật nhanh, nháy mắt tầng tầng lớp lớp lụa đỏ quay về trước mặt, biến thành vô số chướng ngại. Tiếng rách vỡ vang chói tai không ngớt, Trảm Long Kiếm của Lâm Kinh Vũ đâm toạc hết lớp lụa đỏ này tới lớp lụa đỏ khác, tốc độ hơi chậm đi, nhưng khí thế không hề sút giảm, xem ra hai người đang quyết phân tranh sinh tử thắng bại.
“Cạch!”
Một trận hàn ý lướt qua, Trảm Long Kiếm như trúng tà, bị chấn động dội lại. Lâm Kinh Vũ kinh hãi thất sắc, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy trong giây lát, giữa gã và Điền Linh Nhi đã kết thành một bức tường băng, hàn khí ào ạt, Trảm Long Kiếm uy thế kinh nhân, mà không xông nổi qua bức tường băng đó. Tề Hạo thì chẳng biết tự lúc nào đã vượt lên trước, kéo gã lui lại ngoài một trượng. Ắt hẳn là trong hai năm qua, Tề Hạo đã có những bước tiến vượt bậc, hẳn khiến cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng…
Ở một bên, Điền Linh Nhi mặt mày trắng nhợt, Tô Như chớp mắt đã lao ra ôm con gái lại, rồi lùi về bên cạnh Điền Bất Dịch.
Trong sảnh, hai thứ tiên gia pháp bảo chẳng còn ai điều khiển, tắt dần hào quang, tự động bay về tay chủ nhân.
Thủ Tĩnh Đường, một bầu tịch mịch.
Điền Bất Dịch đứng dậy, nhìn Lâm Kinh Vũ một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt khó coi vô cùng, lạnh lẽo nói:
– Hảo bản sự! Hảo sát khí!
Tề Hạo khe khẽ bảo Lâm Kinh Vũ:
– Sư đệ, mau tạ lỗi đi.
Lâm Kinh Vũ tuổi nhỏ khí cường, chau đôi mày lại, đạp lên một bước, nhưng là để đối diện với Trương Tiểu Phàm đang đứng một bên:
– Tiểu Phàm, vừa rồi là ta không đúng, chỉ nói là thử xem hai đứa tu hành đến thế nào sau hai năm không gặp, nhưng xuất thủ lại không cẩn trọng, xin lỗi ngươi.
Trương Tiểu Phàm trong lòng thực rất lo lắng cho bạn, nhưng miệng thì chỉ thốt được:
– Không, không có gì.
Mọi người trong Đại Trúc Phong đều biến sắc, Điền Bất Dịch lòng ngập tràn giận dữ, thốt tiến lên một bước, một làn khí đỏ thoáng qua trên mặt.
Tề Hạo tái mét người, không như Lâm Kinh Vũ, y vào Thanh Vân Môn đã lâu, biết rõ thực lực của Đại Trúc Phong tuy kém xa sáu chi phái còn lại, nhưng thủ toạ Điền Bất Dịch và thê tử Tô Như thì đúng là thần thông quảng đại, các chi phái kia từ xưa tới nay chưa từng có ai dám xem thường họ. Thương Tùng Đạo Nhân nhìn xa trông rộng, trước lúc y lên đường đã dặn:
“Điền Bất Dịch khí lượng nhỏ nhen nhưng tu hành rất cao thâm, thêm phu nhân lão cũng là tài nữ nổi danh của Thanh Vân Môn, đến chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân còn phải kính phu phụ họ ba phần, vì vậy không đến mức vạn bất đắc dĩ thì tuyệt nhiên đừng trêu vào lão.”
Nhưng Lâm Kinh Vũ thì hoàn toàn không hay biết việc này, có điều xem thái độ gã, thì dù có biết e là cũng chỉ để trong lòng, tuổi còn nhỏ, nhưng ngạo khí đã ngất trời, nghĩ lại phần lớn cũng là do quen được Thương Tùng Đạo Nhân nuông chiều quá.
Điền Bất Dịch thấy bộ dạng gã càng thêm tức giận, đang định xuất thủ, chợt một bóng người xẹt ra, Tô Như đã vụt đến bên mình trượng phu, thò tay giữ lão lại, khoé miệng cười nhạt, thì thầm nói:
– Tuổi tác thế này rồi lại va chạm với hậu bối của đồng môn, còn ra cái thể thống gì?
Điền Bất Dịch sững lại, dừng bước, Tề Hạo vội vàng án lên trước mặt sư đệ, cười vuốt:
– Điền sư thúc đại nhân đại lượng, xin hãy nể mặt gia sư, đừng bận lòng đến đám vãn bối kém hiểu biết chúng con.
Trương Tiểu Phàm thấy Lâm Kinh Vũ chọc giận sư phụ, lòng đầy lo lắng, Lâm Kinh Vũ đứa con côi cút của thôn Thảo Miếu, trong mắt hắn, cũng thân thiết như là huynh đệ ruột thịt vậy. Lúc này thấy Tề Hạo đứng ra xin cho Lâm Kinh Vũ, đầu hắn nóng lên, không nhịn được cũng chạy ra quỳ xuống trước mặt Điền Bất Dịch, nói:
– Sư phụ, đều là đệ tử không ra gì, nhìn thấy Kinh Vũ, à không, nhìn thấy Lâm sư huynh ngự kiếm lướt tới, bèn muốn xem xem huynh ấy đã tu hành ra sao, thế là mới động thủ, tất cả là do đệ tử…
Điền Bất Dịch trong lòng vốn đã buồn chán, cơn giận dữ không có cách nào phát tiết, đã phải miễn cưỡng nén xuống. Tề Hạo thì coi như thôi, nhưng thấy Trương Tiểu Phàm cũng quỳ xuống trước mặt, lắp ba lắp bắp, trông ngu không chịu được, nhìn bộ dạng gã lúc này thật chẳng giống kẻ đã cứu Linh Nhi hai năm trước, thật không hiểu sao hắn thoát chết bằng cách nào. Nghĩ tới nghĩ lui, lửa giận trong lòng bùng dậy, lão hét lớn:
– CÂM MIỆNG, ĐỒ VÔ DỤNG!
Nói đoạn tụ bào phất lên, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy gió thốc vào mặt, đột nhiên người nhẹ hẫng đi, trước – sau, trái – phải, trên – dưới, đều ào ạt cuồng phong, không khí xung quanh dường như bị rút cạn hết, đầu nặng mà chân nhẹ. Tiếp đến một luồng đại lực bài sơn đảo hải ập đến, thân mình hắn không tự chủ được nữa bay vụt về sau, lao thẳng vào một bên Thủ Tĩnh Đường, bình một tiếng thật to, đâm sầm vào tường, rớt xuống, lúc ấy Trương Tiểu Phàm thấy đầu quay mòng mòng mắt nổ đom đóm, cổ họng mằn mặn, rồi ộc ra một ngụm máu tươi.
Trong Thủ Tĩnh Đường, ai nấy sững sờ.
– CHA!!!
Điền Linh Nhi là người đầu tiên kêu lên, xông lại đỡ Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ gần như cũng lao đến cùng lúc, vừa nhìn thấy Trương Tiểu Phàm ngực loang những máu đỏ, khí giận bốc lên, nếu là bản thân gã thọ thương chắc cũng không giận đến nỗi thế, nghĩ Trương Tiểu Phàm vì xin hộ mình mà rơi vào cảnh ngộ này, Lâm Kinh Vũ bất chấp tất cả, quay bật mình về phía Điền Bất Dịch hét lớn:
– LÃO LÙN BÉO Ị, NGƯƠI LÀM CÁI GÌ VẬY?
Cùng với tiếng hét, Trảm Long Kiếm như cảm ứng tâm sự chủ nhân, thanh quang dấy lên đại thịnh.
Điền Bất Dịch dựng ngược đôi mày, bị câu chửi lão lùn béo ị làm cho tức đến xịt khói tai, tay áo khẽ phất, phụp một tiếng biến mất trước mắt mọi người.
Tề Hạo vội hét lên:
– SƯ ĐỆ, CẨN THẬN ĐÓ.
Lâm Kinh Vũ đã sớm gia tăng đề phòng, vừa thấy bóng Điền Bất Dịch vụt tan đi như hồn ma, lập tức vung Trảm Long Kiếm lên trước mình, dùng thanh quang kiếm khí bọc lấy thân.
Nhưng mắt gã bỗng hoa lên, Điền Bất Dịch coi đạo thanh quang dữ dội kia không là gì, chớp một cái bóng dáng béo lùn của lão đã hiện lên trước mặt Lâm Kinh Vũ, tất thảy những thanh quang kiếm khí còn cách mình lão đến ba thước bỗng không thể nào tiến lên được nữa. Lâm Kinh Vũ giật thót, thấy Điền Bất Dịch trợn mắt tức giận, tựa hồ như đã ghé sát đến mặt mình, trong lòng sợ hãi, thịch thịch thịch vụt lùi lại sau, dù vậy, Trảm Long Kiếm vẫn chẳng rối loạn, lăng không hoành lên phía trước hộ thân.
Điền Bất Dịch cười nhạt, tay phải thò ra, xuyên mạnh vào giữa làn kiếm khí, trên chưởng nổi lên một tầng ráng đỏ, chặn đứng thanh quang lại, chớp mắt đã đoạt được Trảm Long Kiếm vào tay.
Tề Hạo lập tức chạy ào ra giữa sảnh, kêu lớn:
– ĐIỀN SƯ THÚC, THỦ HẠ LƯU TÌNH!
Điền Bất Dịch không truy kích, để mặc Tề Hạo che cho Lâm Kinh Vũ đằng sau, chỉ ngắm thanh Trảm Long Kiếm. Lúc ấy hầu như mọi thanh quang kiếm khí đều đã tắt, nhưng Trảm Long Kiếm tựa hồ có linh tính, nằm trong bàn tay mập mạp của Điền Bất Dịch vẫn loé lên, rồi quằn quại không ngừng, rọi ánh xanh lè lên nửa thân lão, nhưng không làm sao thoát ra được.
Điền Bất Dịch ngước mắt trông về phía trước, lạnh lẽo nói:
– Trảm Long Kiếm cố nhiên là cửu thiên thần binh, nhưng cũng chưa chắc là thiên hạ vô địch!
Tiếng nói vừa dứt, năm ngón tay lão vụt dụng lực, Trảm Long Kiếm như bị bóp mạnh quá, tức thời ngoan ngoãn nằm yên không động đậy, giây lát sau, cả thanh kiếm vụt lại dấy lên thanh quang, sáng loà chói mắt, chẳng biết là sáng hơn khi nãy lúc còn trong tay Lâm Kinh Vũ biết bao nhiêu lần.
Tề Hạo la lên thất thanh:
– ĐIỀN SƯ THÚC…
Điền Bất Dịch nét mặt như hoá đá, không nói một lời, tay phải nắm chặt Trảm Long Kiếm, hướng về Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ dụng lực lăng không xả một đường từ trên xuống dưới, âm thanh sắc nhọn phá không rít lên, trong chớp mắt tiếng rít tiếng rung, ánh xanh loé lên chói loà, biến thành một cây cột lớn màu lục cao đến hai người, như sóng dữ xuyên không, kích xạ lao vụt ra.
Tề Hạo cắn chặt răng, song thủ cùng nắm kiếm quyết, soạt, một thanh tiên kiếm bạch sắc vụt bật lên, chính là thanh Hàn Băng nổi danh bấy lâu nay.
Nói thì chậm chứ lúc ấy diễn biến diễn ra nhanh còn hơn cả chớp giật, mưa giông, với công phu chỉ trong chớp mắt, kiếm khí màu xanh lè mà Điền Bất Dịch phát xuất phá không lao đến, Tề Hạo vừa che chắn Lâm Kinh Vũ vừa lùi liền mấy bước, tay phải liên tục bắt kiếm quyết, Hàn Băng Kiếm bạch quanh chớp chớp, hàn khí đại thịnh, trong giây lát đã dựng thành bảy bức tường băng liên tiếp chắn trước hai người bọn họ.
Chỉ nghe bình, bình mấy tiếng vang liền nhau, lục mang kiếm khí đã va phải bức tường băng, nhưng không như bức tường băng mà Lâm Kinh Vũ ngự kiếm đụng phải lúc trước, lần này Trảm Long Kiếm thế như chẻ tre, tiếng phá băng vang lên rào rạo, trong nháy mắt, bảy bức tường băng bị đánh cho vỡ vụn, mảnh băng toé ra bốn phía, mà kiếm khí xanh lè không hề giảm sút chút nào, thanh thế còn mạnh hơn, như nộ long cuồng hống, nhe nanh múa vuốt xông vào Tề Hạo.
Tề Hạo mặt mày trắng nhợt, tránh cũng không thể tránh được nữa, đành dùng hết sức lực, mười ngón tay cùng sử ra, Hàn Băng Kiếm phát xuất vạn đạo bạch quang, ngưng kết thành một tấm khiên trước ngực.
“RẦM”, một tiếng vang cực lớn, lục mang kiếm khí quật lên bạch quang, tuy không lập tức đánh vỡ được tan tành, nhưng đã đẩy lui ánh trắng, Tề Hạo trợn tròn hai mắt, dùng hết khí lực toàn thân, cuối cùng cũng gắng gượng ngăn lục mang kiếm khí mà thoạt nhìn tưởng như không thể ngăn chặn nổi kia dừng cách mình một thước. Lúc đó y chỉ cảm thấy trước mắt ánh xanh chói loà, tiếng gió gào rít, sát trong gang tấc, dường như phải đối mặt với một con thú hung ác, làm người ta sởn tóc gáy.
Không để y kịp định thần, ánh xanh cuồn cuộn mông mênh lại đổ tới nặng trĩu, Tề Hạo vận hết sức bình sinh giữ cho bạch quang khỏi tiêu tán, nhưng chân đứng đã chẳng vững nữa, bị một luồng đại lực đẩy bắn về phía sau.
Từ khi bắt đầu động thủ đến giờ, Điền Bất Dịch vẫn đứng nguyên một chỗ, chẳng hề xê dịch, nhưng lục mang kiếm khí kích phát từ Trảm Long Kiếm trên tay lão càng vung xa càng mạnh, Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ bị luồng đại lực đó đẩy bật khỏi cửa Thủ Tĩnh Đường, còn chưa trụ vững, lại bị bật tiếp ra khoảng đất trống, ánh xanh càng lúc càng rực lên, nó lướt đến đâu, mặt đất như bị một lưỡi dao sắc cực lớn cày xuống đến đấy, vạch thành cái rãnh sâu đến một thước, nhìn mà kinh hồn.
Lục mang kiếm khí kinh người từ Thủ Tĩnh Đường bắn ra vùn vụt không hề đứt đoạn, bức Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ thoái lui hẳn ba trượng. Lúc ấy bạch quang trước mình Tề Hạo đã bị ép xẹp lại chỉ cách thân chưa đầy nửa thước, hô hấp của y trở nên khó khăn, sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh, hai chân chẳng biết đã lún lõm xuống đất tự bao giờ. Giây lát sau, Tề Hạo cuối cùng hét lên một tiếng, chi trì không nổi, ánh trắng tán phát, Hàn Băng Kiếm bị luồng đại lực đánh bật lên trên không, chẳng làm sao khống chế được nữa.
Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ mặt cắt không còn giọt máu, chỉ thấy lục mang kiếm khí lao đến ầm ầm, thoáng cái đã ào tới trước mặt, đúng vào giây phút quyết định sinh tử, thì nó chợt đứng lại, lơ lửng giữa khoảng không.
Lòng bàn tay Tề Hạo rịn mồ hôi, chẳng dám cả động đậy.
Qua một lúc nữa, ánh xanh tựa hồ mất sự điều khiển, từ từ loãng đi.
“Keng!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, thì ra Hàn Băng Kiếm vừa rớt trở lại, cắm xuống trước mặt hai người. Tề Hạo còn chưa hoàn hồn, vội vàng hướng về phía Thủ Tĩnh Đường cung kính thưa:
– Đa tạ Điền sư thúc thủ hạ lưu tình.
Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh, thấy Điền Bất Dịch tướng mạo tầm thường mà lại có được một thân thần thông như vậy, cũng bất giác cúi đầu xuống.
Soẹt lại một âm thanh phá không vang lên, hai người giật thót, thấy ánh sáng xanh lè chớp nháng, từ trong Thủ Tĩnh Đường bay vọt ra một vật, chính là Trảm Long Kiếm, nó lăng không bắn lại, không nghiêng không ngả rơi xuống trước mặt hai người, cắm vào lòng đất, ngay bên cạnh Hàn Băng Kiếm, hai thanh va vào nhau, rung lên bần bật.
– Các ngươi đi đi!
Giọng Điền Bất Dịch đã khôi phục được vẻ bình tĩnh, tỏ rõ sự lãnh đạm, mãi từ xa trong Thủ Tĩnh Đường vọng lại.
Tề Hạo vội vàng ứng tiếng, kéo Lâm Kinh Vũ còn đang ngóng nhìn vào trong điện, hai người thu lại kiếm của mình, không dám dềnh dàng thêm, lập tức đằng không đi mất. Bống họ khuất hẳn rồi thì Linh Nhi lại thấy hơi hụt hẫng, chẳng ngờ lần đầu tiên gặp lại Tề Hạo sau hai năm xa cách lại ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này…
Chúng đệ tử thấy Điền Bất Dịch nổi trận lôi đình, chẳng ai dám thở mạnh, nhất là Trương Tiểu Phàm, lần đầu được kiến thức thần thông diệu pháp của Điền Bất Dịch, kính phục vô cùng, hầu như quên bẵng thương thế nơi ngực, thất thần đụng phải vết thương, đau quá kêu lên “Ối da”, răng nghiến cả vào môi.
Điền Bất Dịch nghe thấy tiếng kêu đau của Trương Tiểu Phàm, nhìn về phía hắn, Trương Tiểu Phàm nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng, cúi thấp đầu xuống. Điền Bất Dịch nhìn hắn một lát, nhưng chẳng nói năng gì, lại nhìn sang các đệ tử đang sắp hàng chữ nhất đứng ở một bên.
Mọi người đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn lại lão.
Điền Bất Dịch thở dài não nuột, khẽ lắc đầu, chắp hai tay lại sau lưng, đi về hậu điện. Tô Như đứng một bên nhìn theo bóng trượng phu, dịu dàng nói với bọn đệ tử:
– Các con hãy lui ra đã.
Bọn đệ tử ứng tiếng, Điền Linh Nhi tiến lên dìu Trương Tiểu Phàm, cùng đi ra với mọi người. Khi tất cả đều đã rời khỏi Thủ Tĩnh Đường, Tô Như một mình đi vào hậu điện, bước qua ngạch cửa, nhìn thấy ngay Điền Bất Dịch đứng chỗ hành lang lượn khúc, đang ngắm mấy cây trúc xanh trong đình viện.
Tô Như đi lại gần, đến bên trượng phu, nhẹ nhàng hỏi:
– Hôm nay làm sao mà nổi xung dữ như vậy?
Điền Bất Dịch khe khẽ lắc đầu, không đáp mà hỏi lại:
Vừa rồi lúc Linh Nhi và Lâm Kinh Vũ động thủ, Tề Hạo ngưng băng thành tường để cản Trảm Long Kiếm, muội nhìn có rõ không?
Tô Như thở dài, đáp:
– Y không hề rút Hàn Băng Kiếm ra.
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, nói:
– Hai năm trước, trong lúc cứu Lâm Kinh Vũ và Lão Thất ở rừng lá vàng, Tề Hạo còn phải dựa vào sức của pháp bảo là tiên kiếm mới có thể ngưng kết thành tường băng, chẳng ngờ mới qua hai năm ngắn ngủi y đã tu luyện đến cảnh giới này.
Nói tới đây, lão ngoảnh đầu nhìn Tô Như, tiếp:
Muội khi nãy ở bên quan chiến, cảm thấy y đã tu tập tới bực nào rồi?
Tô Như điềm đạm trả lời:
– Y thi triển pháp thuật ung dung thong thả, lại có dư lực, ít nhất cũng đã tu tập tới tầng thứ tám Ngọc Thanh Cảnh.
Khoé miệng Điền Bất Dịch khẽ động, định nói lại thôi, Tô Như bèn nói thay lão:
– Môn hạ Đại Trúc Phong, quyết chẳng có một ai là đối thủ của y.
Điền Bất Dịch nhìn thật sâu vào mắt thê tử, rồi chậm chạp ngoảnh đầu đi, ngắm trúc xanh đầy vườn, ngày đông đang đến gần, trúc cũng dần dần khô héo, ngả sang màu vàng.
Một lúc lâu, lão đột ngột hỏi:
– Lão thất sao rồi?
Tô Như nhìn lão, khoé môi lộ nét cười, đáp:
– Còn làm sao, bị một đại tiên nhân như huynh đánh cho hộc máu ra còn gì!
Điền Bất Dịch dường như hơi nghẹn lại, thân hình béo lùn khẽ rung, nhưng không ngoảnh đầu, lãnh đạm nói:
– Tối hôm nay muội cầm một viên Đại Hoàng Đan lại thăm y, phòng hờ ngày mai y giả chết, làm cho chúng ta không còn cơm ăn.
Tô Như nghe vậy thì chỉ mỉm cười không nói.
Về đêm, sắc trời đen kịt lại…