Phần 24
Bích Dao theo lối Giã Cẩu chỉ đường, đã đi tới sơn động thứ ba, trên đường đi, cũng đã có vài tên lâu la cản đường đã bị nàng nướng chín dưới dòng nham thạch sôi sùng sục. Gần tới tổng đà chính của Hắc Vô Tâm thì tiếng binh khí, pháp bảo, đấu kiếm đã văng vẳng vang lên. Nàng phi thân tới cửa thạch động, nhìn vào bên trong thì thấy Lâm Kinh Vũ đang quần nhau một trận tơi tả với Hắc Vô Tâm, kiếm khí bay loạn xạ trong thạch động còn Trương Tiểu Phàm lúc nãy đã cởi trói xong cho một nữ nhân và đang mặc y phục vào cho nàng. Bên cạnh còn một nữ nhân khác, cũng xinh đẹp thập phần, vẫn đang hoàn toàn trần truồng, bị trói ở cột đá bên cạnh. Nhìn sơ qua cũng biết, đêm qua hai người bọn họ đã phải trải qua cơn ác mộng kinh hoàng đến thế nào.
Hình ảnh tang thương, tủi nhục và đẫm nước mắt năm xưa ùa về khiến Bích Dao không kìm nổi cơn uất hận. Nộ khí xung thiên, nàng tung người lên cao, lao thẳng về hướng Hắc Vô Tâm tung chưởng, nhưng Lâm Kinh Vũ chợt hét lớn:
– TA TỰ LO ĐƯỢC, PHIỀN CÔ NƯƠNG GIÚP TRƯƠNG TIỂU PHÀM ĐƯA BỌN HỌ RA NGOÀI.
Bích Dao vội vã thu trưởng giữa chừng, nàng nhìn xuống. Đúng là một mình gã Trương Tiểu Phàm ngu si, ngốc nghếch lại hám gái này khó mà có thể an toàn đưa hai nữ nhân kia thoát khỏi đây. Nàng tới đây vốn tìm Hắc Vô Tâm là để báo thù cho mẹ, và cho cả chính nàng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho Bích Dao không đành lòng. Nàng bực mình thu chưởng pháp về, bay về hướng Văn Mẫn đang bị trói. Hắc Vô Tâm đang ghìm pháp khí với Lâm Kinh Vũ, quay sang, nhìn gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng và… quen thuộc của Bích Dao, gã bất giác cười dâm dê:
– Hehehe… Bích Dao tiểu thư… lâu rồi không gặp… nàng nhớ ta đến nỗi đi khắp nơi tìm kiếm thế hay sao?
Bích Dao lúc này đã cởi trói xong cho Văn Mẫn, nàng đang mặc lại y phục cho Văn Mẫn, nghe giọng gã chế nhạo, quay sang nhìn gã bắng ánh mặt rực lửa căm hờn:
– Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Nào ngờ, Hắc Vô Tâm chẳng hề sợ sệt, gã cười càng dữ tợn hơn:
– Hahaha… đợi lát nữa thôi, khi ta tìm được Phệ Huyết Châu, còn sợ cha nàng và đám nhân sĩ chính phái nữa hay sao. Lúc đó ta sẽ bắt sống cha nàng lại, bắt ông ta coi ta và đám thuộc hạ của ta chơi nàng mỗi ngày. Hahaha…
– NGƯƠI…
Bích Dao bị gã khích tướng, không chịu nổi, hét lớn, nàng định xông về phía hắn thì Trương Tiểu Phàm gắt lên:
– CÔ NƯƠNG. ĐỪNG TRÚNG KẾ CỦA HẮN.
Đã trải qua trăm ngàn thăng trầm dù tuổi đời còn khá trẻ, Bích Dao nhanh chóng tỉnh táo trở lại sau câu nói của Tiểu Phàm. Nàng thở nhẹ xuống, mặc quần áo lại cho Văn Mẫn, cõng nàng ta lên vai, bình thản nhìn hắn:
– Ngươi cứ kiên nhẫn ở lại đây, bản cô nương sẽ quay lại tìm ngươi tính sổ.
Nói xong cả nàng và Tiểu Phàm cứ thế cõng Văn mẫn và Linh Nhi chạy ra khỏi động thạch đó. Thấy mấy miếng mồi ngon bị cứu đi, Hắc Vô Tâm điên tiết vô cùng, hắn muốn ngăn lại nhưng lại đang bị Lâm Kinh Vũ cản đường. Quá điên cuồng, tức tối, hắn tăng thêm nội lực, sử dụng lung tung chưởng điên cuồng dồn ép Lâm Kinh Vũ…
Trương Tiểu Phàm đi được một đoạn đường khá xa, thấy có vẻ đã an toàn hơn thì dừng lại nhìn Bích Dao:
– Làm phiền cô giúp ta đưa bọn họ ra ngoài được không?
– Ngươi muốn làm gì?
– Ta phải quay lại hợp lực cùng Kinh Vũ, một mình huynh ấy không phải là đối thủ của tên ma đầu kia.
Bích Dao cười mỉa mai:
– Dựa vào ngươi, hứ. Ngươi biết Lâm Kinh Vũ còn không phải đối thủ của hắn, người làm gì được sao?
– Ta… nhưng ta không thể thấy chết mà không cứu.
Bích Dao thở dài, nàng đẩy Văn Mẫn sang bên vai còn lại của Tiểu Phàm, gã luống cuống đỡ lấy thân hình mềm oặt của Văn mẫn. Bích Dao lạnh lùng:
– Ngươi đưa bọn họ ra ngoài trước, ta quay lại cứu người.
Nói đoạn, nàng quay người bước đi. Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng vang lên:
– Các ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Ngay sau câu nói đó, một đạo quang màu xanh tím từ trên núi phóng xuống, hiện ra trước mắt hai người. Đạo quang biến mất, hiện ra một thân ảnh vô cùng kiều diễm. Thân hình nữ tử đứng trước Trương Tiểu Phàm và Bích Dao thập phần nóng bỏng, cặp vú căng tròn, trắng toát của nàng ta như muốn bung ra khỏi chiếc áo lụa màu xanh tím mà nàng đang mặc. Con cặc Trường Tiểu Phàm vô thức tự dưng cương lên khi nhìn thấy cảnh này, bộ ngực căng tràn sức sống, vòng eo nhỏ xíu và căp mông cong vút cứ lúng liếng theo mỗi bước chân nàng uyên chuyển. Hơn thế, khi nàng ta đi qua người Tiểu Phàm, trên cơ thể nàng còn tỏa ra một mùi hương thơm ngát đầy quyến rũ. Dù gương mặt àng đã bị che đi bởi một tấm khăn, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng nhìn đôi mắt long lanh tựa sương mai đó, Tiểu Phàm cũng đoán ra đây chắc chắn là một nhan sắc chim sa cá lặn.
Vừa nhìn thấy nàng, Bích Dao không nói gì, chỉ lặng thinh, Tiểu Phàm đoán là hai người có quen biết nên cũng không thủ thế. Mà trong trường hợp vướng cả hai nữ nhân mềm như hai sợi bún bên cạnh, gã có muốn thủ thế cũng đéo thể được. Nữ tử đó bước lại gần, nàng ta nhìn Tiểu Phàm rất kỹ càng, ngắm từ đầu tới chân, rồi dừng lại nơi cục u đang lồi lên giữa hai chân gã. Nàng nhìn khúc cộm trên đũng quần hắn rồi khẽ thở dài, nam nhân nào nhìn nàng cũng vậy cả. Cho dù chúng chưa bao giờ được nhìn thấy gương mặt của nàng. Tiểu Phàm thấy vậy thì đỏ bừng mặt, hắn lên tiếng chữa thẹn:
– Cô nương… cô là ai?
Nữ nhân bịt mặt không trả lời hắn, nàng quay sang Bích Dao:
– Bích Dao, cha ta bảo ta tới đưa con về.
Bích Dao lúc này mới lên tiếng, mắt vẫn nhìn về hướng khác:
– Dì U, dì đưa bọn họ ra trước, con còn có việc quan trọng hơn, phải đi làm.
– Bích Dao – Nữ tử có tên gọi Dì U vẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
Lúc này, Bích Dao mới quay mặt lại nhìn vào đôi mắt của nàng ta:
– Dì U, con tìm Hắc Vô Tâm suốt bao nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội để trả mối huyết hận thù tình này rồi.
– Bích Dao, con đừng tùy hứng như vậy nữa có được không?
– DÌ U…
Bích Dao gắt lên, nàng chững lại vài giây, rồi quay mặt đi, giọng quả quyết:
– Dì đừng nói nữa, con sẽ không quay lại khi chưa giết được hắn đâu.
Nói đoạn, nàng quay mông bước từng bước nghiêng ngả, hướng thẳng về phía thạch động, nơi Hắc Vô Tâm vẫn đang quần thảo với Lâm Kinh Vũ. Nữ nhân trước mặt Tiểu Phàm nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn, thướtt tha của nàng khuất hẳn sau hẻm núi mà chỉ biết thở dài. Trương Tiểu Phàm này giờ đang vất vả ôm hai nữ nhân của mình, gã nghe hai người kia nói chuyện mà mặt cứ thộn ra, ngơ ngơ như bò đội nón, đéo hiểu một cái lồn gì cả. Cũng đúng thôi, hạng như gã thì chỉ gái là nhanh chứ nào biết chuyện gì trên đời.
Nữ nhân nhìn gã chăm chú:
– Ngươi tên gì?
Trương Tiểu Phàm thấy Bích Dao khá lễ phép và tôn trọng khi nói chuyện với nữ nhân này, nên gã cũng tỏ ra rất lịch sự:
– Vãn bối Trương Tiểu Phàm.
– Được rồi, Tiểu Phàm, để ta giúp ngươi một tay.
Nói đoạn, nàng đưa tay ra, cúi người đón lấy Văn Mẫn từ tay Tiểu Phàm. Rồi bỗng dưng Tiểu Phàm lóa mắt, ở góc độ này, nữ nhân trước mặt gã đã cúi xuống. Bầu ngực căng tròn dưới chiếc áo cổ rộng của nàng như hiện ra trọn vẹn trước mặt gã, khe ngực sâu hun hút hứa hẹn sẽ mang lại đầy nhục cảm cho bất cứ ai sở hữu nó. Thấp thoáng trong làn áo, hắn còn nhìn thấy hai đầu vú của nàng nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện. Nàng ta đẹp quá, và còn gợi dục vô cùng. Dù chỉ thoáng qua trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Nhưng nhiêu đó cũng đủ làm con cặc Tiểu Phàm khó chịu vô cùng rồi, nó căng cứng lên rồi giật giật trong đũng quần y.
U Cơ mỉm cười, một người sành sỏi, nàng sao lại không nhận ra điều đó ở gã tiểu tử này chứ. Gã còn trẻ như vậy mà đã sở hữu khúc côn vạn nữ nhân mê mệt thế kia, tương lai ắt hẳn sẽ có hàng trăm, hàng ngàn nữ nhân xếp hàng trước mặt hắn cho mà coi. Tiếc là ở đây nguy hiểm trùng trùng, Bích Dao lại dấn thân vào trong, chứ nếu ở nơi khác, nàng ắt hẳn sẽ lột truồng gã ra mà thưởng thức khúc côn thịt nóng bỏng kia rồi.
U Cơ và Tiểu Phàm dìu Văn Mẫn Và Linh Nhi đi qua hai sơn động thì bọn đệ tử Luyện Huyết Đường phát hiện, ngay lập tức chúng lao vào tấn công U Cơ liền. Nàng đẩy Văn Mẫn sang bên Tiểu Phàm rồi dùng pháp thuật đánh bật bọn chúng bay ra ngoài, có tên đập đầu vào vách đá, chết ngay lập tức. Nhưng tốp này vừa bay ra thì tốp khác lại lao vào, thật không ngờ đệ tử của Luyện Huyết Đường lại đông như vậy. U Cơ vừa đánh vừa giục Tiểu Phàm đưa bọn họ ra ngoài. Gã hấp tấp đưa hai nữ nhân dìu khỏi sơn động, ánh mắt liên tục dõi theo thân ảnh uyển chuyển của U Cơ, tựa hồ rất lo lắng cho nàng…
Trương Tiểu Phàm đi tới hai sơn động nữa thì hỗn chiến đã xảy ra ở đây, Thanh Vân Môn đệ tử các mạch và yêu nhân ma giáo Luyện Huyết Đường đang đánh nhau thừa sống thiếu chết, pháp bảo, đạo quang đủ các màu bay tứ tung, sáng rực cả sơn động. Tiểu Phàm nhìn thấy có cả Tống Đại Nhân và Tề Hạo đang chém giết điên cuồng, mũi kiếm của hai người đỏ tươi vì máu…
Vừa thấy Tiểu Phàm đang hai tay ôm hai nữ nhân hai bên, ba tên khác ngay lập tực bổ nhào tới. Tiểu Phàm tuy rằng chưa sử dụng được pháp thuật, nhưng mấy năm nay y rất chăm chỉ luyện kiếm, luyện chiêu thức nên tỏ ra rất nhanh nhẹn, hơn nữa mấy tên này đạo hạnh cũng khá tầm thường, gã chỉ khẽ nghiêng đầu một cái là vừa đủ né tránh mấy luồng hắc quang đen kịt bắn thẳng vào đầu. Gã tung người lên đưa chân ra liền ba cước, đạp trúng ngực cả ba tên khiến bọn chúng bắn ra xa.
Cả ba tên ngã dúi dụi trên mặt đất, chúng lồn cồm bò dậy thì thấy Tiểu Phàm đã đặt Linh Nhi và Văn Mẫn nằm xuống bên vách đá rồi. Một tên nhìn chăm chằm vào hai nữ nhân vẫn đang ngủ say rồi quay ra nói với hai gã đó:
– Chậc chậc… xinh đẹp quá chừng, thảo nào mà đêm qua các vị đường chủ thức trắng cả đêm đầy hả hê thỏa mãn… hehehe… giết chết hắn rồi hai nữ nhân kia sẽ là của chúng ta.
– Phải… hehehe… – Một gã khác cười dâm dê, tay lăm lăm pháp bảo.
Dứt lời, bọn chúng lao vào tấn công Tiểu Phàm liền. Trương Tiểu Phàm ngay lập tức rút thanh Thiêu Hỏa Côn ra đỡ lại đòn đánh xuống từ ba pháp bảo của bọn chúng, nhưng gã học nghệ chưa thông, pháp thuật chưa biết, mới đầu bọn chúng còn bất ngờ, nhưng cả ba tên hợp sức lại thì Tiểu Phàm không khỏi gặp nhiều khó khăn. Sau hơn mười chiêu thức, Trương Tiểu Phàm đã bị hai gã đánh cho phải nhảy lùi ra xa, thoát khỏi phạm vi của Văn Mẫn và Linh Nhi.
Gã còn lại nhìn Tiểu Phàm càng lúc càng đuối thì cười hềnh hệch, rõ ràng không cần gã thì Tiểu Phàm cũng không chịu nổi lâu thêm nữa, gã quay lại, nhìn khuôn mặt kiều diễm của Linh Nhi và Văn Mẫn đang say ngủ mà không khỏi nứng cu tới tột độ, gã rít lên:
– Ôi… ư… ư… hai cái miệng này mà ngậm con cặc của ta… ư… thật phải đã biết bao nhiêu… hehehehe…
Nghĩ vậy, gã từ từ bước tới bên hai nàng. Gã ngồi xuống trước mặt Linh Nhi rồi dùng tay tóm lấy hai vạt áo nàng xé mạnh. Cả áo trong và áo ngoài của nàng bị gã xé rách toạc sang hai bên khiến cho hai bầu vú to tròn của Linh Nhi bây giờ hoàn toàn phơi bày trọn vẹn trước cặp mắt thèm khát của hắn.
Bầu vú Linh Nhi bị lột ra, phập phông nhấp nhô trước mắt hắn làm cho tên yêu nhân dâm tặc thở mạnh lên từng hồi, Gã như lạc vào cõi mê mà quên bố nó mất là xung quanh gã đang thập phần nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi. Nhìn Linh Nhi nhắm nghiền mắt bầu vú nàng nháp nhô phập phồng theo hơi thở đều đều làm gã hồi hộp và nứng cu tột độ. Gã thở gấp như cá mắc cạn, rồi gã thò tay ra tóm lấy cặp vú no tròn, trắng mịn, vun cao của Linh Nhi mà vần vũ xoa bóp ngực của nàng.
– ÔI… Ư… ĐÃ QUÁ ĐI… HEHEHE…
Linh Nhi vẫn đang say ngủ không hề hay biết mình đang bị sàm sỡ một cách trắng trợn, gã sung sướng vê vê hai đầu ti của nàng, gã tiện tay thò vào ngực áo của Văn Mẫn bóp lấy một bên vú nàng:
– ÔI… Ư… SƯỚNG QUÁ… Ư… SAO CỦA AI CŨNG TO VÀ MỊN THẾ NÀY… HEHEHE…
Gã rít lên đầy khoái cảm, mắt nhắm nghiền hưởng thụ hai bầu vú mềm mại của hàng nàng tiên đang nằm gọn trong bàn tay của hắn. Hai tay gã sung sướng bắt đầu vần vũ hai bầu của của hai nàng, một nàng đang bị hở trần trụi, một nàng thì gã thò tay vào ngực áo. Con cặc gã đã cứng ngắc trong tư thế ngồi khiến gã cảm thấy rất khó chịu. Hoàn cảnh trước mắt quá đỗi kích thích tên dâm tặc, gã như không còn biết gì, không còn thấy gì ở xung quanh, nhưng tiếng pháp bảo kiếm khí bay loạn trời lúc này đối với gã chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai. Gã đứng dậy, tuột quần xuống, con cặc to, dài của gã được giải phóng, bung lên ngạo nghễ, lắc lư chờ đợi.
Nhìn xuống thân hình nhễu dệu, chứa đầy nhục dục của Linh Nhi và Văn Mẫn khiến gã sung sướng và đắc chí vô cùng, gã cười lớn, tiếng cười giòn tan, chứa đầy sự dâm dê, đê tiện và biến thái. Tiếng cười của gã làm Tề Hạo giật mình, y nhìn sang thì thấy Linh Nhi và Văn Mẫn đang nằm bẹp, mê man, bất tỉnh, dựa lưng vào vách đá. Linh Nhi, người con gái mà y dành trọn tình yêu cho nàng thì y phục đã bị xé toạc sang hai bên, phơi bày cặp vú ngòn ngộn ra trước mặt tên tép riu đang vô cùng đắc chí. Và điều khiến Tề Hạo căm phẫn tột cùng là con cặc của gã đang tách dần đôi môi thơm mọng của Linh Nhi mà tiến sâu vào trong miệng nàng…
– A… ÔI… SƯỚNG CẶC QUÁ… HEHEHEHEHE…
– CHẾT ĐI ĐỒ KHỐN KIẾP…
Cơn giận lên tới đỉnh điểm, Tề Hạo hét lớn, Hàn Băng kiếm lao vút lên trên không, nhắm thẳng tim tên khốn đó phóng xuống. Đúng lúc gã kia vừa cho lọt đầu khấc gã vào trong miệng của Linh Nhi thì gã ngửa cổ lên trời, rú lên một tiếng thất thanh khiếp đảm đầy đau đớn. Mũi kiếm Hàn Băng lạnh lùng xuyên thủng buồng tim của gã, lòi ra cả một đoạn thật dài trước ngực. Tế Hạo phi thân tới, rút phăng mũi kiếm ra khỏi người gã, máu trong người gã phun ra như vòi rồng, bắn đỏ cả gương mặt của hai nữ nhân đang nằm im dưới đó. Tên yên nhân sâu số đổ gục xuống, chết ngay tại chỗ mà không kịp mặc quần. Thật đúng là chết vì gái là cái chết tê tái.
Tề Hạo ngồi xuống, vội vàng kéo áo che đi cặp vú của nàng, rồi liền gọi tên Linh Nhi, y vừa gọi vừa vỗ vỗ vào má nàng. Linh Nhi thấy ê ẩm khắp người, nàng vừa mở mắt ra thì hình bóng yêu thương quên thuộc cứ mờ mờ rồi hiện rõ ngay ra trước mắt nàng: Tề Hạo, đúng là Tề Hạo rồi. Nàng mỉm cười nhìn y với ánh mắt đầy yêu thương:
– Tề sư huynh… cuối cùng huynh cũng tới cứu muội rồi. Á… CẨN THẬN.
Linh Nhi giật mình hét lên, sau lưng Tề hạo, từ trên cao, một bóng đen đang bổ pháp bảo là một cây trùy xuống đầu Tề Hạo với tất cả sức mạnh của gã. Gã chính là một trong hai tên đang khống chế Tiểu Phàm ban nãy, thấy huynh đệ của mình chết thảm dưới tay Tề Hạo, gã phẫn uất vô cùng, nhân cơ hội Tề Hạo chủ quan, gã rời bỏ Tiểu Phàm quay ra tấn công y liền.
Linh Nhi phát hiện quá muộn, xem chừng Tề Hạo khó tránh được một kết cục thảm thương. Nhưng đầu trùy vừa bổ xuống với tất cả sức mạnh của gã thì gã cũng rú lên một tiếng không kém gì tên kia. Nhưng khác ở chỗ gã kia bị Tề Hạo hạ thủ từ phía sau thì tên này bị đâm trực diện, một mũi kiếm khác cũng xuyên thủng buồng tim của gã, khiên gã chết lơ lửng ngay trên không trung.
BÍCH HỔ KIẾM…
TỐNG ĐẠI NHÂN.
Tề Hạo quay đầu lại, miệng mỉm cười cảm kích:
– Tống sư huynh, đa tạ huynh.
– Không có gì, Tề sư huynh.
– Được rồi, chúng ta mau rời khỏi đây đã. – Linh Nhi hú hồn, vội vã nói.
Đoạn, nàng đi theo Tề Hạo, còn Tống Đại Nhân dìu Văn Mẫn trên vai, cả bốn người nhanh chóng đi ra khỏi động.
Hai tên kia bị hai đệ tử ưu tú của Thanh Vân môn kết thúc mạng sống một cách nhanh chóng, tên còn lại thì Tiểu Phàm đối phó dễ dàng hơn hẳn. Y tay trần đỡ lấy đầu trùy của gã, một tay dùng Thiêu Hỏa Côn chọc thẳng vào miệng gã, Tiểu Phàm ra tay khá nhanh khiên gã nhất thời không né kịp, cả thanh Thiêu Hỏa Côn chui tọt vào mồm gã, gãy luôn cả mấy cái răng.
Chuyện lạ xảy ra ở đây, Thiêu Hỏa Côn sau khi chui vào mồm gã thì dính chặt lấy miệng gã không rời, nguyên nhân là do răng gã bị đánh gãy, chảy ra một chút máu tươi. Dính lên đầu thanh côn, mà hắn nào có biết, ngoài tinh khí và dâm khí ra thì máu tươi vốn là một món ăn ưa thích của pháp bảo này. Vì vậy mà ngay lập tức tinh huyết của gã theo các mạnh máu dồn hết lên mặt, xối xả tuôn vào thanh Côn mà không có cách nào ngăn lại. Thiêu hỏa Côn dính chặt lấy miệng gã không rời, hai mặt gã trắng bạch, mở to hết cỡ, hay tay cố gắng rút ra nhưng không thể. Tiểu Phàm cũng tỏ ra rất sợ, y cũng muốn rút thanh côn ra cứu mạng hắn nhưng cả bản thân y cũng không có cánh nào.
Sự việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, khuôn mặt hắn từ đỏ bừng do máu trong cơ thể dồn lên ngay lập tức chuyển sang trắng bạch. Người gã cứng như khúc gỗ. Gã đổ ngửa ra, chết không nhắm mắt, khắp người không còn một giọt máu, trở thành cái xác khô. Sự việc diễn ra rất nhanh chóng, không ai kịp nhìn thấy những gì vừa diễn ra vì trong đám loạn chiến, ai cũng bận giao đấu với kẻ thù của mình. Tiểu Phàm cũng không khỏi thất kinh, gã không nghĩ thanh que cời lò của gã lại có uy lực lớn tới như vậy. Nhưng rồi Tiểu Phàm cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, gã nhanh chóng chạy vào bên trong thạch động chính. Nơi Lâm Kinh Vũ chắc hẳn giờ này là lành ít dữ nhiều…
Quả nhiên, lúc này, bên trong, Lâm Kinh Vũ đã bị Hắc Vô Tâm đánh cho tới bất tỉnh nhân sự. Gã đang nâng bổng Lâm Kinh Vũ lên bằng pháp lực cửa mình, gã nhìn Lâm Kinh Vũ, hẳn học:
– Tên đạo sĩ khốn kiếm, ngươi dám phá hoại chuyện đại sự của ta, vây hãy xem ta nướng chín ngươi như thế nào.
Gã tức giận phất tay một cái, cả người lâm Kinh Vũ bay vun vút lên không trung, nhằm hướng dòng sông nham thạch đang ngùn ngụt chảy, bay tới. Đúng lúc đó, một bóng đen phóng vút qua, đón lấy thân hình của Lâm Kinh Vũ, cứu thoát hắn khỏi đường tơ kẽ tóc. Kẻ đó không ai khác chính là Trương Tiểu Phàm, nếu như hắn tới trễ một chút thôi, thì Lâm Kinh Vũ đã tan xác dưới dòng chảy lửa rồi.
Đặt Lâm Kinh Vũ nằm xuống, Trương Tiểu Phàm phóng vút tới nơi Hắc Vô Tâm, y dùng thanh côn đánh thẳng vào hắn. Hắc Vô Tâm với đạo hạnh cả ngàn năm của mình, nhanh chóng thoát được đòn đánh tầm thường của Trương Tiểu Phàm, ngược lại, gã còn tóm được thanh côn và đánh cho Trương tiểu Phàm một chưởng vào lồng ngực khiến y bắn ra xa, đập người vào vách đá, ngất ngay tại chỗ.
Gã nhìn thanh côn đang cầm trên tay, một luống sáng xanh chạy dọc theo thân côn, mắt gã sáng rực lên như vừa bắt được báu vật. Gã cười ha hả, tiếng cười dâm dê, đê tiện vang dội khắp sơn động. Gã hét lớn lên đầy vẻ đắc chí:
– PHỆ HUYẾT CHÂU… HAHAHAHAHAHAHAHA…
Gã cẩn thận vuốt ve thanh Thiêu Hỏa Côn, nâng niu nó như một báu vật, lầm bầm tự nói với chính mình:
– Đạp nát cả giày sắt cũng không thấy, có được không tốn công phu. Của ta rồi.
Rồi gã lại cười lớn, một tràng cười thật dài và thật dai như thằng điên bị cho dại cắn đã đến giờ phát bệnh, gã cười lớn tới nỗi con cặc của gã như dài ra và to ra, lắc lư, đắc chí cùng với chủ nhân của nó vậy. Báu vật bất ngờ có trong tay khiến cho Hắc Vô Tâm quên luôn việc phải kết liễu mạng sống của hai tên phá đám đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Gã chĩa thanh Thiêu Hỏa Côn lên trời bắt pháp quyết và hét lớn:
– CỦA TA RỒI. ĐỊT MẸ NÓ, LÀ CỦA TA RÔI… HAHAHAHAHAHAHAHAHA…
Ngay lập tức, Hắc Vô Tâm miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết, nơi đầu gậy bọc viên Phệ Huyết Châu tỏa ra một luồng sáng hào quang chói lòa đỏ rực. Tinh khí trời đất của dòng chảy nham thạch theo đó bị Phệ Huyết Châu hấp thụ không ngừng. Hắn sung sướng cười ha hả:
– HAHAHAHA… THIÊN HẠ NÀY SẼ NHANH CHÓNG LÀ CỦA TA, NỮ NHÂN TOÀN THIÊN HẠ SẼ THUỘC VỀ HẮC VÔ TÂM TA… THANH VÂN CHÍNH PHÁI CÁC NGƯƠI HÃY ĐỢI ĐẤY HAHAHAHAHA…