Phần 18
Bích Hỏa Thiên Băng Hồ là một ngọn núi nằm cách chân núi Thanh Vân chừng khoảng 50 dặm về hướng đông, nơi mặt trời mọc. Vốn là miệng của một ngọn núi lửa đã chết lâu lăm, nhưng thời gian gần đây liên tục có chuyển động, báo hiệu sự trỗi dậy trở lại. Trong lòng núi lửa có rất nhiều cơ quan, mật động. Lại có nham thạch dưới đáy miệng núi lửa chảy len qua nhưng khe núi trông như những dòng sông nham thạch đỏ ngầu, sôi lục đục suốt ngày đêm trông vô cùng đáng sợ…
Bao quanh ngọn núi Bích Hỏa Thiên Băng Hồ là dòng sông kỳ ảo mang tên Hàn Giang. Sở dĩ gọi nó là Hàn Giang vì nước của dòng sông này vô cùng lạnh lẽo, đến mùa đông thì mặt nước gần như bị đóng băng hoàn toàn. Hàn Giang bao quanh Bích Hỏa Sơn, quanh năm sương khói nghi ngút, lạnh lẽo nên rất khó phát hiện cũng như tìm đường vào, không cẩn thận hoàn toàn có thể mất phương hướng như chơi. Kỳ lạ ở chỗ, Hàn Giang chảy bao quanh ngọn núi Bích Hỏa Sơn ngày đêm nham thạch sôi ùng ục, nhưng vẫn không mất đi sự lạnh lẽo, băng tuyết của nó, một dòng nham thạch nóng bỏng, 1 dòng nước băng tuyết lạnh lẽo không hề xâm phạm lần nhau tạo nên một hiện tượng thiên nhiên vô cùng kỳ thú, vì thế mà nó mới được gọi là Bích Hỏa Thiên Băng Hồ.
Dưới lòng sông là vô vàn những quái ngư, sinh vật kỳ lạ sinh sống, con nào con nấy đều to hơn cả người, trông vô cùng hung tợn, vì hiện tượng kỳ lạ như vây và cũng vì sự nguy hiểm trùng trùng của núi và sông, nên dân thường không một ai dám bén mảng tới vùng đất dữ này. Trước kia có một đám thanh niên trai tráng cho rằng trong núi có ngọc ngà, châu báu mà mạo hiểm mò vào, nhưng cả thảy mười mấy người đều một đi không trở lại, từ đó trở đi, tiếng dữ đồn xa, trong vòng 10 dặm quanh đó, không một ai dám bén mảng tới ngọn núi này. Thật không ngờ nơi đó lại là sào huyệt của Ma giáo Luyện Huyết Đường.
Trong hang động lớn nhất của Bích Hỏa Thiên Băng Hồ chính là đại điện của Hắc Vô Tâm, ngoài ghế thủ tọa của hắn ở chính giữa, hai bên còn có hai hàng ghế chạy dài, là vị trí của các đường chủ. Ở giữa là khoảng sân rộng lớn. Ngay giữa trung tâm là hai cột đá lớn chống lên tận nóc hang động, bao giữa xung quanh đại điện là những dòng nham thạch đỏ rựa chảy quanh, vì vậy mà dù không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, hang động vẫn sáng rực một màu lửa.
Trong đại điện, Hắc Vô Tâm ngồi chính điện, cười ha hả đầy đắc ý, bên dưới là bậu nhậu những gã ma giáo bặm trợn đang dán chặt mắt vào hai cái cột đá. Chúng là những đường chủ của Luyện Huyết Đường, cả lũ đực rựa đang hau háu nhìn vào hai cột đá chính điện, rớt dãi chảy tùm lum trông đến là tởm lợm. Nơi đó, hai mỹ nhân băng thanh ngọc khiết của Thanh Vân Môn đang bị trói chặt ở đó: Điền Linh Nhi và Văn Mẫn.
Linh Nhi Và Văn Mẫn bị trói chặt tay và ra phía sau, lưng dán chặt vào cột đá khiến cho bầu ngựcc của hai nàng bung ra, lấp ló sau làn áo mỏng. Cả hai vẫn đang hôn mê, đầu gục xuống, mắt nhắm nghiền, không hề hay biết cơ thể mình đang bị lũ khốn nạn mục sát, bình phẩm. Cũng không hề hay biết bản thân đang lạc vào một động sói hoang, lũ ma giáo tà dâm và tàn bạo, và chỉ ít phút nữa thôi, có thể hai nàng sẽ phải trải qua dây phút khủng khiếp nhất trong cuộc đời của mình.
Một gã không cầm lòng được, đưa tay vào nâng mặt Linh Nhi lên, nở một nụ cười dâm dê, bệnh hoạn mà bình phẩm:
– Hehehe… trời ơi, Luyện chủ, lần này chúng ta thu hoạch lớn rồi, hai nữ nhân Thanh Vân này quá xá là xinh đẹp… trước giờ bản thân ta chưa từng gặp nữ nhân nào xinh đẹp như bọn họ… xem ra đêm nay ta không ngủ được rồi, hé hé hé…
– Trời ơi, cặp vú này thật to lớn và mềm mại, đúng thật là cực phẩm chốn nhân gian… hahaha. – Một gã khác thò tay vào lồng ngực của Văn Mẫn, xoa xoa, nắn nắn cặp vú của nàng qua lớp áo yếm, thích chí cười ha hả.
Một giọng nói khác vang lên:
– Các ngươi lui hết lại cho ta, Người là do Luyện chủ mang về, nếu người chưa ban, chúng ta chỉ được đứng xem mà thôi. Hứ… phải không, thưa Luyện chủ?
Người vừa lên tiếng là Giã Cẩu đạo nhân, gã lên tiếng, nhưng rớt dãi đã chảy tùm lum, ướt hêt cả áo rồi, nhìn bộ dạng của hắn, lũ bặm trợn khoái trá cười ha hả cả phòng. Thủy chung suốt từ lúc đó tới giờ, chỉ có một người dáng mạo trông rất tuấn kiệt, mới gia nhập Luyện Huyết đường không lâu, nhưng nhờ trí thông minh và đạo hạnh khá cao thâm, nhanh chóng được Hắc Vô Tâm cho ngồi vào vị trí đường chủ là ngồi yên ở chiếc ghế của mình, không bình phẩm, cũng không hề nhìn vào hai người họ. Đó chính là Thường Tiễn, đệ tử Thông Thiên Phong được cài cắm làm nội gián của Luyện Huyết Đường.
Từ khi hai người họ bị bắt về, Thương Tiễn đã nhanh chóng mật báo về Thanh Vân Môn để các vị thủ tọa có thể ra tay cứu người. Nhưng ngàn vạn lần y không ngờ tới là Hắc Vô Tâm vì Phệ Huyết Châu, không ngại ngần để lộ sào huyệt mà còn bắt luôn cả mấy trăm mạng khác làm con tin. Xem ra lần này Hắc Vô Tâm quyết định chơi lớn một phen rồi.
Ban nãy, thấy lũ bậu nhậu kia và tên Giã Cẩu đạo nhân bâu vào, sờ mó, bình phẩm cơ thể hai nàng, Thường Tiễn vô cùng bất an, một mình hắn ở đây, cho dù đạo pháp cao thâm, cũng khó mà đối phó đám người này, huống hồ lại còn hai người kia đã tạm thời bị khống chế, không thể thi triển đạo pháp, làm sao có thể thoát ra khỏi Bích Hỏa Thiên Băng Hồ này một cách an toàn được cơ chứ. Hắn thậm chí không dám nhìn Linh Nhi và Văn Mẫn, bởi sợ rằng sự lo lắng của mình sẽ bị Hắc Vô Tâm nhìn ra. Thôi thì cầm cự lúc nào hay lúc đó vậy. Thường Tiễn bất giác thở dài. Nghĩ vậy hắn đứng dậy, đưa hai tay lên, cúi đầu hướng về Hắc Vô Tâm, hành lễ và lên tiếng:
– Luyện chủ, hôm nay chúng ta bắt bọn họ là vì Phệ Huyết Châu, không nên gây thù chuốc oán với Thanh Vân Môn vội, đợi sau này có Phệ Huyết Châu rồi, muốn làm gì mà chẳng được, theo ý thuộc hạ, không nên động vào bọn họ thì hơn.
Hắc Vô Tâm nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc, rồi chợt phá ra một tràng cười ẩn chứa đầy nét tà dâm, tiếng cười của hắn khiến Thường Tiễn cảm thấy gai người, nghe tiếng cười của hắn, Thường Tiễn biết rằng, giờ này muốn giữ thân thể của hai nữ sư muội này không bị xâm hại bây giờ là một việc thập phần khó khăn rồi. Suy nghĩ đó vừa loáng qua trong đầu thì Hắc Vô Tâm đã lên tiếng:
– Hahaha… Thường đường chủ à? Ta thấy ngươi đã quá cẩn thận rồi đó, nếu ta có Phệ Huyết Châu trong tay rồi, còn sợ cái đám đạo sĩ thối ở Thanh Vân môn đó hay sao? Yên tâm đi… ngươi không thấy… trước mặt chúng ta là hai tiểu mỹ nhân thế gian hiếm tìm thấy hay sao? Hehehe… nếu không chăm sóc bọn họ cho chu đáo, há chẳng phải chúng ta không phải với cha mẹ và sư phụ chúng hay sao?
Ngay lập tức, lũ đường chũ phía sau cũng quay lại, cười phá lên phụ họa:
– Hehehe… Luyện chủ nói thật chỉ phải… hai người bọn họ, người ngợm ngon lành như thế, nếu người bắn ta chỉ được ngồi đây mà ngắm họ… chẳng phải ta sẽ nộ khí mà chết tức tưởi hay sao chứ? Hahaha…
Một tên khác cũng cười phớ lớ:
– Phải rồi, phải rồi đó, hơn nữa, ta cũng tin chắc rằng… họ cũng sẽ rất sung sướng, thoải mái khi được bọ ta chăm sóc… hehehe…
Thường Tiễn đưa tay lên, cố gỡ gạc chút hy vọng, nhưng y chưa kịp mở lại thì họng đã bị Hắc Vô Tâm chặn đứng:
– Được rồi, Thường Đường chủ không cần nói nhiều, ta biết xưa nay ngươi không đam mê nữ sắc, vì vậy ta cũng không ép ngươi. Hãy mau trở về động của ngươi, chỉ đạo đám đệ tử canh giữ lũ con tin kia cẩn thận cho ta.
– Nhưng… Luyện chủ?
– SAO… NGƯƠI DÁM CÃI LỜI TA?
Nhìn ánh mắt trợn ngược và có phần tức giận của Hắc Vô Tâm, Thường Tiễn không dám cãi lời, bất lực thở dài, rời khỏi sơn động, lực bất tòng tâm, không có cách nào cứu hai người họ.
Bóng y khuất sau cửa động, Hắc Vô Tâm liền quát lên:
– Hứ, chỉ giỏi làm người khác mất hứng.
Tên Giã Cẩu thấy vậy, cười một tràng đầy khoái trá và dâm tà:
– Hehehe… phải đó, Thường Đường chủ không hề đam mê nữ sắc như chúng ta, chúng ta bắt bao nhiêu nữ nhân về đây hắn chẳng thèm bao giờ động tới, vậy mà không hiểu sao Luyện chủ lại cho hắn gia nhập Luyện Huyết Đường ta, lại còn cất nhắc cho hắn làm Đường chủ nữa chứ?
Hắc Vô Tâm giơ tay:
– Thường Tiễn rất được việc, lại thông minh, lanh trí. Nếu không có hắn, Luyện Huyết Đường không thể phục hưng mạnh mẽ được như bây giờ. Nếu có hỏi, phải hỏi tại sao ta lại trọng dụng lũ háo sắc các ngươi kìa?
Cả lũ đang nhao nhao, nghe Hắc Vô Tâm nói thế thì im bặt, ngậm miệng, tuyệt đối không ai dám ho he một câu. Hắc Vô Tâm thấy vậy bật cười ha hả đầy sảng khoái:
– Hahaha, làm gì mà căng thẳng vậy, bởi vì lão nhân gia ta đây cũng đam mê nữ sắc mà. Hehehe… hơn nữa, miến mồi béo bở lần này lại là nữ đệ tử xinh đẹp của Thanh Vân Môn, thuần khiết như những bông hoa thế kia, ai mà cầm lòng được chứ. Hehehe…
Cả lũ thấy vậy, ngay lập tức háo nhau cười hùa theo, Giã Cẩu Đạo Nhân lúc này vừa cười vừa giả lả:
– Hehehe Phải đó, Luyện chủ, bây giờ chúng ta liên hoan chứ… Cẩu Gia ta… sốt ruột quá… cứng hết cả rồi… hehehe…
Lũ đường chủ còn lại kia thấy vậy cũng cười hô hố, nhìn vào thân hình hai nữ nhân bị trói mà nuốt nước miếng ừng ực:
– Vâng… phải đó… luyện chủ… hai người này người nào người nấy trắng nõn nà, vú lồn ngồn ngộn thế kia… thịt thơm thế này… với bọn ta mà nói… hai nàng còn quý hơn cả Phệ Huyết Châu… ehehe Luyện chủ để chúng ta chờ hơi lâu rồi đó.
Hắc Vô Tâm bước từng bước đến, nhìn bọn chúng, rồi lên tiếng:
– Hehehe… các vị Đường chủ, trước giờ ta có bao giờ bạc đãi các ngươi không?
– Không, thưa Luyện chủ, đó là lý do chúng tôi theo người suốt những năm tháng qua.
Cả lũ nhau nhau, đồng thanh đáp, Hắc Vô Tâm tiếp tục cười giả lả:
– Hehehe… vậy thì đêm nay cũng thế, sau khi ta thưởng thức xong, các ngươi cũng không thiếu phần.
– Hehehe… đa tạ Luyện chủ.
Cả lũ nghe vậy thì mắt trợn ngược, nhìn nhau cười khoái trá, những con cặc trong quần chúng vì thế mà dựng muốn dựng ngược hết cả lên rồi. Hắc Vô Tâm đứng giữa hai chiếc cột đá, y nâng cằm Văn Mẫn lên, một khuôn mặt trắng hồng, xinh đẹp vẫn đang miên man vì thuốc mê, không hề có chút chống cự, nhìn ngắm nàng, y gật đầu khoái trí:
– Quả đúng là Tuyệt sắc giai nhân. Hehehe…
Hạ gương mặt nàng xuống, Hắc Vô Tâm khoát tay ra phía sau, trịnh trọng gọi:
– Giã Cẩu?
– Có thuộc hạ. – Giã Cẩu đang mê mẩn ngắm nhìn thân hình của Văn Mẫn, chợt nghe Hắc Vô Tâm gọi, giật mình trả lời.
– Nể tình ngươi đã theo ta suốt mấy trăm năm nay, tuy đạo hạnh thấp kém, nhận thức hạn chế, nhưng vì ngươi một mực trung thành với Luyện Huyết Đường, mỹ nhân xinh đẹp này, thưởng cho ngươi trước.
– THẬT SAO?
Giã Cẩu Đạo Nhân như không tin vào mắt mình, mở to đôi mắt, tròn xoe gương mặt chó, tai như thể vểnh hẳn lên, gã hét lên, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Chỉ thấy Hắc Vô Tâm quay đầu lại:
– Sao, không thích à?
– ỐI… KHÔNG KHÔNG KHÔNG… HÉ HÉ HÉ… ĐA TẠ… THUỘC HẠ ĐA TẠ LUYỆN CHỦ ĐÃ BAN TẶNG… HEHEHE…
– Há há… Giã Cẩu… sướng nhá… ngươi may mắn hơn bọn ta rồi… vào nhanh đi để bố đây còn hưởng. – Một gã hét lên, trong lòng có chút đố kỵ…
– Hehe… huynh yên tâm, chắc được vài cái là xịt giờ? – Thêm một thằng phụ họa…
– Hứ… các ngươi cứ chờ đó mà xem…
Giã Cẩu Đạo Nhân quắc mắt liếc bọn chúng, Gã quay đầu lại, cười khoái trá, một chàng cười the thé chứa đầy tà dâm, bước đến bên Văn Mẫn, dí mõm chó vào gương mặt thiên thần đang ngủ của nàng, hít một hơi thật dài, rồi buông lời cảm thán:
– Hehehe, thơm quá… vừa thơm vừa xinh đẹp thế này… ôi… cuộc đời ta sống đến bây giờ đúng là không uổng phí mà… hehehe…
Dứt lời, gã nắm lấy dây lưng nàng kéo ra, ném nó xuống nền, bằng một động tác hết sức từ tốn, Giã Cẩu gạt hai vạt áo nàng xuống đến vai, do đang bị trói tay ở phía sau, nên hai lớp áo của nàng bị mặc lại ở đó, đôi vai trần và cánh tay ngọc ngà, trắng muốt của Văn Mẫn hiện ra trước ánh mắt hau háu của Giã Cẩu, hắn nuốt cái “Ực” một ngụm nước miếng vào cuống họng, thốt lên:
– Trời ơi, thơm quá… ngon quá… ư…
Mấy gã đường chủ nhìn vào, nhất thời cũng không chịu nổi trước dung nhan diễm lệ của nàng, có gã đã móc con cu dài ngoằng ra mà xóc, mà sục, vừa sục cặc chúng vừa thúc giục:
– Trời ơi, Giã Cẩu, nhanh lên… lão gia ta khó chịu lắm rồi… ư… ư…
– Đúng rồi, sao người rườm rà quá vậy… địt luôn đi cho nhanh… ư…
Phía bên cạnh, Hắc Vô Tâm sau khi mục thị cảnh hành dâm của Giã Cẩu, cơ hồ cũng đã nứng cặc lắm rồi, gã quay sang bên cạnh Linh Nhi, nâng khuôn mặt của nàng lên, miệng xuýt xoa:
– Ôi… chu choa… đây đúng là Điền Linh Nhi, Thanh Vân đệ nhất mỹ nữ, con gái của Điền Bất Dịch hay sao… nàng thật giống Tô Như mẹ nàng như đúc vậy, thật không ngờ lại có ngày ta bắt được cả con gái của Tô Như. Hắc Vô Tâm ta đúng là sống kiếp này không uổng mà… hehehe.
Nói đoạn, hắn đưa miệng tới, đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng. Do Linh Nhi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê của y, tạm thời chưa tỉnh, mắt nhắm nghiền thụ động đón nhận nụ hôn của Hắc Vô Tâm. Hắn lấy hai tay áp đầu nàng ngửa lên, dính vào cột, bắt đầu tiến hành cưỡng hôn nàng. Hắn há miệng ngoạm mút lấy hai bờ môi căng mọng của nàng, lùa lưỡi vào trong khoang miệng của Linh Nhi, cuốn lấy lưỡi nàng, hơi thở thơm ngát cũng nước miếng ngọt ngào của Linh Nhi tràn sang miệng hắn, điều đó khiến hắn vô cùng tê tái. Lũ Đường chủ đứng bên cạnh chia ra, một nửa thị sát Giã Cẩu, một nửa thị sát Hắc Vô Tâm hành dâm hai người con gái xinh như tiên nữ, thi thoảng lại đổi chỗ cho nhau, thằng nào thằng nấy đã lột sạch đồ từ khi nào, cặc dái tồng ngồng, sẵn sàng lâm trận. Thấy Hắc Vô Tâm hành dâm Linh Nhi, có thằng cười hô hố cổ xúy:
– Hô hô, Luyện chủ… người thật biết thưởng thức nha… hahahah…
– Phải đó Luyện chủ… trời ơi… nàng ta xinh đẹp quá chừng… ư… ư… lại còn thơm nữa… hư… hư…
Thấy đám lâu la cổ xúy, Hắc Vô Tâm rất phấn khích, hắn càng cưỡng hôn nàng mạnh bạo hơn. Hắn ép sát thân thể rắn chắc của hắn vào thân hình mềm mại của Linh Nhi, cả người liên tục trườn lên trườn xuống. Một tay hắn túm lấy đai lưng áo nàng giật ra, rời môi Linh Nhi, hắn nắm lấy vạt áo của nàng, không từ tốn như Giã Cẩu, bằng sức mạnh của mình hắn xé “ROẸT…” một cái, hai mảnh vải lụa đào tơ bị xé tung, bay lên trời, phất phơ trên không rồi rơi luôn xuống dòng nham thạch, mất tích không để lại dấu vết.
Nửa trên thân hình Linh Nhi lộ ra quá nửa, nước da trắng ngần, vòng eo nhỏ xíu, bên dưới là cái bụng không một chút gợn nếp nhăn, chỉ còn bộ ngực ngạo nghễ của nàng là đang bị chiếc yếm quây mỏng manh hững hờ che mất. Nàng vẫn mê man, đầu chúi xuống nên bầu vú hơi thõng lại, hiện ra cái khe ngực sâu hut hút nhấp nhô nhẹ nhàng trước ánh mắt thèm khát của lũ yêu nhân đực rựa.
Hắc Vô Tâm thở hổn hển, hắn quỳ xuống, tay tóm lấy cạp quần của nàng, kéo mạnh xuống tận bàn chân. Linh Nhi gần như lõa thể, cặp đùi non, thon gọn, trắng ngần và đều tăp tắp hiện ra trước mặt bọn chúng, giữa hai chân nàng, nơi thầm kín nhất của người con gái chỉ còn lại mảnh vải tam giác mỏng manh, yếu ớt có thể bị loại bỏ bất cứ lúc nào.
Hắc Vô Tâm hít hà, úp mặt vào giữa hai chân nàng, hít một hơi thạt dài, tận hưởng mùi hương thơm đặc trưng của phụ nữ toát ra từ múi thịt đó rồi sung sướng rít lên:
– Ôi… thơm quá… ngon quá… ư…
Lũ bậu nhậu bên cạnh thì khỏi nói, mắt chúng mở to hết cỡ, mồm há toạc ra như cá ngão, dán chặt vào thân hình đầy nhục dục và cám dỗ của hai nàng. Tay cầm chặt con cu mà bóp mạnh. (Địt mẹ chúng nó, tự tay bóp dái là có thật các bác ạ)
Phía bên kia cột, Giã cẩu từ lúc nào cũng đã lột áo ngoài và cả áo yếm của Văn mẫn ra rồi, cũng giống với Linh Nhi, Văn Mẫn gần như hoàn toàn khỏa thân, chỉ còn chiếc quần lót nhỏ xíu che là đủ đậy nơi thầm kín nhất của nàng. Văn Mẫn vẫn nhắt nghiền mắt, thở đều đều, nàng không hề hay biết có một gã mặt chó đang úp mặt vào hai bầu vú của nàng mà liếm, mút, bóp, vẫn vũ một cách dữ dội, nước dãi của gã chảy tùm lum ra hai bầu vú của nàng, rớt dãi xuống cả khoang bụng, trông đến là tởm lợm. Mấy thằng đằng sau nhìn vào, tự nhiên cũng không khỏi kinh hãi, thế này thì đến lượt bọn chúng thì cũng nhơ nhớp, hoa tàn nhụy rữa mất còn đâu…
Giã Cẩu hả hê vô cùng, hắn hít hà, gầm gừ như một con chó, le lưỡi liếm, đánh tanh tách lên đầu vú của nàng, bên còn lại thì nhào nặn, xoa bóp, luân phiên thay đổi cho nhau. Những tiếng nhóp nhép do hai cái miệng tạo ra vang lên không ngớt.
Liếm vú chán chê, Dã Cẩu từ từ trườn người xuống le lưỡi ngoáy sâu vào lỗ rốn của nàng, Gã vửa ngoáy vừa mút chóp chép, trong khi đó, hai tay đã tóm chiếc quần lót của nàng giật hai nút thắt. Chiếc quần lót của nàng bị gã ném ra phía sau, máy thằng đực rựa phía sau nhanh chóng vồ lấy, tranh nhau áp mũi vào hít hà trong sung sướng.
Một chân Văn Mẫn bị Giã Cẩu đưa lên cao, há miệng ngoạm chặt lấy múi thịt của nàng mà nút mạnh, một tiếng chụt vang lên trong sự ngưỡng mộ của mấy thằng đang xem, trông gã ngồi xổm giữa hai chân nàng, ngửa đầu dính chặt vào khe thịt của Văn Mẫn hệt như con chó đang liếm lồn cho chủ nhân vậy. Mùi hương dâm khí xộc thẳng vào mũi làm cho hắn phê quá. Hắn gầm gừ, hít hà rồi le lưỡi liếm một đường thật dài vào khe suối tiên của nàng. Chiếc lưỡi to và dài như lưỡi chó của Dã Cẩu luồn lách như một con rắn, khéo léo tách hai mép thị ra mà luồn thật sâu, thật sâu vào bên trong lồn của nàng. Lũ bậu nhậu phía sau ồ lên đầy phất khích:
– OH… DÃ CẨU… NGƯƠI THẬT SƯỚNG ĐÓ NHA… VÉT SÂU VÀO… VÉT CHO NÀNG TỈNH LẠI ĐI… HEHEHE…
– NGOÁY ĐI, NGOÁY MẠNH LÊN DÃ CẨU… NÀNG SẮP RA NƯỚC RỒI… HEHEHE… TRỜI ƠI… LỒN NÀNG ĐẸP QUÁ… VÚ NÀNG TO QUÁ… LÁT NỮA ĐÂY… NÀNG SẼ CHẾT VỚI TA… AHEHE…
Dã Cẩu được cổ vũ thì càng ra sức thể hiện, đầu hắn ngoáy loạn xạ, lắc lư, lưỡi sục sạo, điên cuồng công phá vào trong khe suối đó. Chính vào lúc đó, Văn Mẫn khẽ run người, mắt hơi hơi hé mở. Nhưng tiếng nói, la ó, huýt sáo văng vẳng bên tai, kèm theo đó là một cảm giác nôn nao khó tả đã đánh thức nàng dậy, một cảm giác gì đó ở bên dưới, bên dưới và sâu tận bên trong. Văn Mẫn có cảm giác như một cái gì đó đang thụt ra thụt vào trong lồn nàng, và đặc biệt là nó làm cho nàng sướng. Đây là mơ hay là thực. Không, không phải mơ, cảm giác này rất thực:
– Ôi… ư… ư… đừng mà… Tiểu Phàm… đừng… tỷ sướng… ư… ư… ư…
Văn Mẫn mơ màng gọi tên Tiểu Phàm trong cơn cực khoái, điều này càng làm cho bọn chúng (cả tên đang liếm lồn và lũ bậu nhậu đang xem nứng tợn). Chúng vì thế mà càng khoái trá la ó:
– HÉ HÉ HÉ… GIÃ CẨU… NGƯƠI THẬT BẢN LĨNH… NÀNG TA SƯỚNG RỒI KÌA… XUẤT KHÍ RỒI KÌA… HEHEHE…
– HEHEHE… GÃ TIỂU PHÀM CHẾT TIỆT NÀO SAO LẠI SƯỚNG VẬY… ĐỢI LÁT NỮA THÔI… NỮ NHÂN NÀY CỦA NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN BỌN TA… CHÚNG TA SẼ VÙI HOA DẬP LIỄU NÀNG… HÉ HÉ HÉ…
Cả lũ khoái trá lại càng cười ha há. Còn Giã Cẩu lúc này vẫn đang ngửa cổ lên, há cái mồm chó to hết cỡ mà xì xụp húp lấy húp để dâm khí thơn ngon của nàng. Tiếng la hét, chửi rùa và những tiếng cười lớn kèm theo những lời nói thô tục, trụy lạc khiến Văn Mẫn cảm giác có cái gì đó không đúng, nàng giật mình đột nhiên mở choàng mắt ra. Điều đầu tiên nàng thấy là một chân mình đang bị giơ lên cao, giữ lơ lửng bởi một cánh tay. Giữa hai chân nàng, một cái đầu đang ngoáy loạn xạ, Văn Mẫn cảm giác lưỡi của kẻ này rất dài, nó đi vào rất sâu trong lồn nàng. Một cảm giác nôn nao, khó tả chạy khắp châu thân nàng…
– AAA… AAAAA…
Văn Mẫn cảm thấy tê dại khắp người, nàng nhất thời không thể kìm hãm được, miệng hét lớn rồi rùng mình xuất khí, phun tiếp một đợt dâm khí nữa xối xả vào khuôn mặt bên dưới. Quá bất ngờ, Dã Cẩu sung sướng há miệng ra uống lấy uống để đám khí đó của nàng nhưng cũng không xuể, dâm khí trào ra cả hai bên mép của hắn. Sau đó, gã ngửa đầu ra, mở khuôn mặt nhòe nhoẹt nước nhờn lên, mỉm cười nhìn Văn Mẫn:
– Hehehe… tiên tử, nàng tỉnh rồi sao… ta làm cho nàng sướng đúng không? Hehehehe…
– Á… AAAAA…
Ngày sau tiếng thét khoái cảm là một tiếng thét khác kinh hãi và lớn hơn gấp mấy lần phát ra từ miệng Văn Mẫn. Nàng co chân đạp một cái như trời giáng, nhanh như chớp vào giữa khuôn mặt tên Giã Cẩu, khiến hắn lăn lộn mấy vòng ra phía sau, tới khi đập người vào một bậc thang đá mới dừng lại, máu mồm máu mũi ộc ra tùm lum. Văn Mẫn định thần lại sau cú đạp đó, nàng nhìn kỹ Giã Cẩu, kẻ đang liếm lồn nàng vừa xong rốt cuộc là người hay là một con chó vậy? Hắn đúng là một con người, trời ơi, sao khuôn mắt gã lại không khác gì một con chó vậy. Kẻ vừa giống người, lại vừa giống chó kia đã hành hạ, vần vũ cơ thể nàng suốt từ hồi nãy hay sao. Nàng nhìn xuống, cả cơ thể không còn một mảnh hải, từ ngực trở xuống ướt nhem nhép nước dãi của hắn. Thôi, đúng là hắn rồi. Nghĩ đến cái bộ dạng hình người mặt như chó kia liếm láp khắp cơ thể mình, Văn Mẫn Rùng mình hét lớn:
– Á… Á… Á… THẢ TA RAAAAA…
Hai tiếng hét kình thiên động địa của Văn Mẫn khiến cho Linh Nhi bị trói bên cạnh cũng bừng tỉnh, nàng mở choàng mắt, ngẩng đầu lên nhìn lên, thấy bản thân đang bị trói và bị nhốt ở một nơi vô cùng xa lạ, nhưng đó chưa phải là điều kinh khủng nhất. Điều đáng sợ nhất là thân thể nàng đang hoàn toàn trần truồng, xung quanh là một lũ đực rựa, cặc dái tồng ngồng đang dán chặt mắt vào cơ thể nàng, rớt dãi chảy ra tùm lum. Bên dưới, hai chân nàng đang bị tách ra, một cái đầu đang dính chặt vào lồn nàng mà nút, mà mút thật mạnh. Linh Nhi hoảng quá, hét lớn:
– A… A… A… AAA… THẢ TA RAAAAA…
Linh Nhi muốn co chân lên đạp vào mặt hắn, nhưng Hắc Vô Tâm đâu phải như Giã Cẩu. Hắn từ lâu đã giữ chặt hai chân nàng bằng gọng kìm cứng như thép của hắn. Nàng hét lớn, tay bị trói, chân bị giữ, không thể làm gì được, chỉ biết nhúc nhích người, văn vẹo cơ thể để tránh cái miệng tham lam và cái lưỡi nham nhám của Hắc Vô tâm, thế nhưng vô hình chung, hành động đó của nàng lại không khác gì là đang chà sát, đẩy đưa lồn nàng, ma sát nó với miệng của hắn. Hắc Vô Tâm khoái trá, ngửa mặt nhìn nàng mà cười lớn:
– HAHAHA… TA KHÔNG NGỜ… NÀNG CÒN DÂM HƠN CẢ MẸ NÀNG ẤY CHỨ… ĐỪNG SỐT RUỘT… TA SẼ CHĂM SÓC NÀNG THẬT CHU ĐÁO.
– Hehehe… phải đó… còn bọn ta nữa… có bọn ta ở đây… đêm nay… sẽ là đêm khó quên nhất trong cuộc đời của nàng…
– Hehehe… phải đó, được Hắc Luyện Chủ của bọn ta liếm lồn cho, nàng phước phận ba đời mới được hưởng đó… hehehehe…
Lũ bâu nhậu bên cạnh hoan hỉ hùa theo. Còn Linh Nhi thì hoảng hốt cực độ, nàng và Văn Mẫn thật sự đã bị lọt vào động quỷ mất rồi.
Vế bên kia, sau khi Giã Cẩu bị Văn Mẫn cho ăn một cước, ngã dúi dụi, lũ súc sinh đứng xem, không nhịn nổi, cười phá lên một chàng âm thanh thật dài, có thằng hú lên:
– Há há há… Giã Cẩu, là do nàng không thích ngươi đấy… hay là nhường ta trước đi…
– Phải đó, nhường bọn ta trước đi… đợi ta thuần phục nàng rồi… người sẽ hưởng thụ dễ hơn… hehehe…
Giã Cẩu ăn một cước tối tăm mặt mũi thì nổi điên, gã đứng dậy, quẹt ngang vệt máu ở trên mũi, miệng, gầm lên:
– Con điếm, mày dám cự tuyệt ông đây à… xem Cẩu Gia ta hành hạ ngươi như thế nào.
Nói đoạn, gã lao như bay tới chỗ nàng. Văn Mẫn chỉ kịp hét lên:
– Khônggggg…
Hai chân trần nhanh như chớp đã bị hay tay gã tóm lấy cổ chân, khống chế, dang rộng ra. Hắn dúi mặt vào khe lồn nàng, ngạm lấy múi thịt của nàng cắn một cái thật mạnh:
– Á… Á… Á… ĐỪNG MÀ… THẢ TA RA… THẢ TA RA…
Văn Mẫn hét lớn, hai chân nàng cố hết sức vặn vẹo, nhưng cũng không thể thoát khỏi đôi tay Giã Cẩu, lúc này hắn đã thôi cắn mà đang ngoạm, mút và nút lấy lồn nàng một cách ngon lành. Cả hai người con gái xinh đẹp tuyệt trần, đang trần truồng, bị trói phơi bày toàn bộ cơ thể, vú lồn ngòn ngộn ra trước một lũ nam nhân đực rựa háu đói, khát tình. Chân cả hai nàng đang bị giữ, lồn của hai nàng đang bị mút, đau đớn và ê chề.
Văn Mẫn nhìn xuống, cứ nhìn thấy khuôn mặt không khác gì chó của tên Giã Cầu đang ngoạm mút lồn mình một cách ngon lành là Văn Mẫn lại rùng mình kinh tởm. Nàng cong mông, dùng hết sức bình sinh, hẩy mạnh về phía trước. Tên Giã Cẩu chỉ kịp kêu “Ối” một tiếng rồi lại bắn ngã ngửa ra sau. Lồn nàng đập vào mũi hắn muốn bể cái mũi. Văn Mẫn tim đập thình thịch, nàng hoảng sợ:
– Đừng… dừng có động vào ta… xin ngươi…
Bị cự tuyệt tới hai lần, lại bị lũ đường chủ bên cạnh hô hố cười nhạo, Giã Cẩu nổi điên thật sự, hắn tức tối lột phăng quần áo trên người, cả cơ thể thì hơi ốm nhưng con cu thì lại rất dài, mập mạp tương phản hẳn với thân hình của gã. Cả lũ kia lại được một phen cười hô hố khoái trá, chỉ có Văn Mẫn là cả kinh. Nàng không dám tin một thân hình gầy gò, xương xẩu và mang gương mặt của một con chó như gã lại sở hữu một con cặc to lớn, kinh khung như vậy, đã vậy nó còn không thẳng như người mình thường mà cong vút lên như cây cung, thật không khỏi khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ. Nghĩ tới cái cảnh bị một tên ác ma hình người mặt chó thế kia làm nhục cũng không khỏi khiến Văn Mẫn rùng mình khiếp sợ rồi, khắp người nàng nổi gai vì nhột nhạt. Nếu như Giã Cẩu hình hài như lũ đường chủ kia, là một người bình thường thì có lẽ nàng đã không chống trả quyết liệt như vậy.
Lần thứ hai cự tuyệt, nhìn sự tức giận, khói muốn bốc lên đầu của gã, Văn Mẫn biết mình sẽ còn thê thảm hơn rất nhiều, nhưng cứ nghĩ đến hoàn cảnh phải thất thân trước cái giống kỳ dị như hắn, nàng không cam tâm.
Giả Cẩu Nhìn nàng, gào lên:
– CON ĐIẾM KHỐN NẠN, MÀY TRĂN NGÀN LẦN CỰ TUYỆT TAO. ĐƯỢC, ĐÃ THẾ TAO SẼ ĐỊT MÀY CHO BẰNG ĐƯỢC… TAO SẼ ĐỊT NÁT CÁI LỒN KHỐN KIẾP CỦA MÀY RA XEM MÀY THANH CAO TỚI ĐÂU. CHÚNG MÀY ĐÂU, CỞI TRÓI RỒI GIỮ CHẶT NÓ CHO TAO…
– KHÔNG… TÔI KHÔNG MUỐN… ĐỪNG MÀ… HUHUHU…
Văn Mẫn hét lớn, nàng run bắn khi mấy gã kia cặc dái tồng ngồng đang lừng lững bước tới bên nàng, chúng từ từ tháo sợi dây xích, vừa tranh thủ vuốt ve, âu yếm cơ thể nàng:
– Hehehe… Yên tâm… rồi nàng sẽ phải cầu xin bọn ta địt mà thôi… hahaha…
– Không, đừng mà… huhuhu…
Văn Mẫn năn nỉ, cầu xin, hai hàng nước mắt lăn dài trong sự bất lực vô hạn. Pháp bảo bị mất, còn bị Hắc Vô Tâm không chế, không thể thi triển được võ công, hai nàng giờ chẳng khác gì hai thôn nữ bình thường, lọt vào hang ổ bọn dâm tặc.
Nhưng bất ngờ có một gã đứng bên trái nàng đang cởi trói, có vẻ như biết được tâm tư của nàng, hắn ghé vào tai nàng, thì thào một câu nho nhỏ:
– Hehehe… nếu nàng không muốn thất thân vào tay Giã Cẩu, thì tốt nhất là lên cầu xin bọn ta địt nàng đi… bọn ta đây sẽ không cho hắn động vào nàng… hehehe…
– Hehehe… phải đó… giờ số mệnh nàng tùy thuộc vào chính nàng… hehehe… – Một gã khác nhân cơ hội phụ họa…
Hai mắt Văn Mẫn chợt lóe sáng, nàng biết mấy thằng đực rựa này đang muốn trục lợi, đang muốn chơi nàng trước, nhưng có vẻ như nàng được chỉ định là để gã hình người mặt chó tên Giã Cẩu kia chơi trước. Nên bọn chúng mới chỉ dám xem mà không dám động tới nàng. Văn Mẫn nhắm mắt, một luồng suy nghĩ nhanh như tia chớp vụt qua đầu nàng, chiếc dây xích cuối cùng bị tháo ra khỏi tay, thấy Giã Cẩu đang lừ lừ tiến tới với vẻ mặt tức giận cùng con cặc ngất ngưởng kia, nàng ngay lập tức vồ lấy tên ban nãy, quắp chặt lấy thân hình rắn chắc của hắn, hôn rít lên miệng hắn:
– Ưm… ư… hehehe… phải rồi mỹ nhân, nàng thông minh đấy… ưm… ư…
Giã Cẩu, tròn xoe mắt:
– Cái… cái gì… ta… ta trước cơ mà… sao lại thế này. Các ngươi, mau cút ra… để nàng ta lại cho ta…
Văn Mẫn thấy gã hét lên như vậy thì ngay lập tức nàng nhả miệng lưỡi tên vừa xong ra, vít cổ một tên khác tiếp tục nấu cháo lưỡi với hắn trong khi cả ba gã thích thú mơn trớn, vuốt ve khắp cơ thể nàng. Sau nụ hôn dài đó, Văn Mẫn rời lưỡi hắn, nhìn ba gã vây quanh mình, thở hổn hển:
– Các người… các người chỉ cần đảm bảo không cho hắn chạm vào người ta… ta… tùy ý các ngươi hành xử…
– Hehehe… vậy thì điều đó còn tùy thuộc vào hành động và biểu hiện của nàng, ngoan ngoãn phục vụ bọn ta cho thật tốt vào… hehehehe…
Gã thứ ba vừa cười đê tiện vừa áp sát cơ thể nàng, hắn vòng tay ra sau mông, ôm chặt lấy thân hình mềm mại, mát rượi của Văn Mẫn ép sat vào cơ thể hắn, ngay lập tức hắn trám kín lấy lưỡi nàng, Văn Mẫn không còn cách nào khác, đành tiếp túc đá lưỡi với tên tứ ba này. Hắn vừa hôn rít lấy miệng nàng, một tay vòng lên bóp nghiến lấy cặp vú no nê, mềm mại của Văn Mẫn. Hai thằng bên cạnh ốp một tay vào mông, một tay vào lưng xoa xoa, nắn nắn, 6 bàn tay chu du khắp thân thể trước và sau của nàng. Gã đang hôn nàng thì vừa nút lưỡi Văn Mẫn vừa liếc xéo cặp mặt về phía Giã Cẩu cười giả lả:
– Hehehe… xin lỗi Giã Cẩu Đạo nhân nhé, không phải bọn ta không nhường ngươi trước, mà là nàng chọn bọn ta trước… ngươi chịu khó chờ đi… ưm… ư… ư…
Linh Nhi ở bên kia, đang gồng mình chịu đựng cơn hành dâm của Hắc Vô Tâm thấy Văn Mẫn tự nhiên hòa nhập cùng một lúc với ba gã đực rựa, ánh mắt, hành động như con mèo cái khát tình thì không khỏi thốt lên:
– Sư tỷ… tỷ làm gì vậy, không được khuất phục trước bọn chúng… ư… ư…
Văn Mẫn như không nghe thấy tiếng hét của Linh Nhi, nàng vừa nhả miệng thằng khác ra thì ngay lập tức lại có một cái miệng khác trám kín lấy bờ môi nàng mà ngấu nghiến hôn, ngay lập tức nàng cũng há miệng ra mà nhiệt tình đáp lại. Bọn chúng cứ thế tay sờ mó, miệng liếm mút, thám hiểm khắp châu thân của nàng, ba tên cơ bắp vạm vỡ, cặc dái tồng ngồng vây kín lấy Văn Mẫn, không có nổi một chỗ trống. Linh Nhi thoáng nhìn sang Giã Cẩu, không khỏi giật mình, bây giờ nàng mới để ý tới kẻ này. Thật may là nàng chưa bị cái thứ người chẳng ra người, chó chẳng ra chó kia hành hạ. Nghĩ tới cũng ghê người, ngẫm lại, nếu ở hoàn cảnh của Văn Mẫn, chắc nàng cũng sẽ làm như vậy, thà thất thân trong lũ có hình dáng con người kia dẫu sao vẫn nhẹ nhàng hơn là để một kẻ hình người mặt chó kia nó địt.
– Ưm… ư…
Chợt Linh Nhi nhắm mắt, cuống họng nàng khẽ rên lên một tiếng nhè nhẹ. Âm hộ nàng đang bị kích thích giữ dội, không ngừng bởi chiếc lưỡi của Hắc Vô Tâm. Dẫu rằng nàng vẫn đang dùng lý trí đấu tranh hết sức với bản thân, dục vọng trong con người, nhưng nói gì thì nói, một người con gái xuân tình phơi phới, máu dâm lại chảy trong huyết quản như nàng, làm sao có thể chịu đựng mãi được khi nơi thầm kín nhất liên tục bị công phá bởi những cái mơn trớn, vuốt ve, liếm lám của một kẻ có tới cả ngàn năm kinh nghiệm giường chiếu như Hắc Vô Tâm.
– Ôi… à… a… a… a… đừng mà… đừng liếm nữa mà… a… a… a…
Dường như cảm nhận được con mồi đã có chút thay đổi, Hắc Vô Tâm sung sướng lắm, gã tiếp tục úp mặt vào lồn nàng mà liếm thật mạnh “SOẠT… SOẠTTT…” Những tiếng sột soạt vang lên lớn hơn do lưỡi thằng Hắc Vô Tâm liên lục liếm, nút, mút và vét thật sâu vào lồn nàng:
– A… Ư… Ư… Ư… Ư… Ư… ĐỪNG MÀ… Ư… Ư… Ư…
Linh Nhi rít lên, tiếng rên của nàng mỗi lúc một lớn hơn. Nàng gồng người, hai chân run run như muốn quặp đầu gã lại, cố gắng để kìm hãm không xuất khí vào mặt hắn. Bức tường lý trí ngày một mỏng manh…
Tiếng rên của Linh Nhi làm sự chú ý của Giã Cẩu đổi hướng, hắn bất lực nhìn ba gã kia vây kín Văn Mẫn mà bản thân không có cách nào chen vào. Gã biết bọn chúng đang nứng lắm rồi, giờ mà chen vào thì vỡ mồm như chơi, vớ vẩn còn không còn cu mà địt bậy chứ đừng có đùa. Rời Văn Mẫn, hắn quay về hướng Hắc Vô Tâm, nơi Linh Nhi đang bị hắn hành dâm.
Giã Cẩu thừa hiểu, mấy gã kia đã nứng vô cùng rồi, bây giờ lại được Văn Mẫn chủ động, nếu tranh giành với chúng lúc này chỉ có thiệt thân, hơn nữa việc này vẫn xảy ra thường xuyên mỗi khi lũ dâm tặc này bắt giữ, hiếp đáp gái dân thường, Dã Cẩu cũng đã quen với việc này, thôi thì hắn cứ kiên nhẫn chờ đợi. Rồi cũng sẽ như những lần trước, hắn nhìn xuống con cặc cong cớn với đầy vẻ tự hào, họ sẽ lại vồ vập vào gã thừa sống thiếu chết ngay. Trước hay sau gì, cuối cùng họ cũng sẽ không thể thoát khỏi con cặc của gã. Nghĩ vậy, gã cười he hé đắc chí, mục quang hướng hẳn về phía Linh Nhi.
Lúc này, Hắc Vô Tâm sau khi ăn no lồn của nàng, đã đứng thẳng lên, gã đắc chí lột bộ hắc bào bên ngoài, rồi tuột luôn y phục bên trong ra, con cặc hắn cứng ngắc, hiên ngang và kiêu hãnh chĩa thẳng vào gương mặt diễm lệ của Linh Nhi. Tới lúc này, trong sơn động, một lũ nam nhân tà dâm đực rựa và hai người con giá nhan sắc đẹp tuyêt trần đã chẳng ai còn mảnh vải nào bên người, Hắc Vô Tâm bước đến sát bên Linh Nhi, ép sát con cặc chọc vào bụng nàng, gã bóp cằm nàng, nâng lên chĩa mõm hắn vào gương mặt của nàng, cười hề hề đầy khoái trá:
– Hề hề… sướng lắm rồi phải không? Lát nữa thôi, nàng sẽ không thể kiềm chế được, và đêm nay sẽ là đêm khó quên nhất trong cuộc đời của nàng, hề hề hề…
Linh Nhi thở hổn hển, nếu vừa ròi hắn không dừng lại, e là nàng đã không chịu nổi mà tưới đẫm khuôn mắt hắn bằng dâm khí của nàng rồi. Linh Nhi liếc ánh mắt sắc lẹm, nhìn lên hắn, gằn giọng:
– Tốt nhất ngươi nên giết ta rồi cao chạy xa bay đi. Bởi lát nữa thôi, cha mẹ ta tới đây, tất cả lũ khốn các người sẽ không có chỗ mà chôn thân đâu.
Nào ngờ, Hắc Vô Tâm ngửa đầu lên trời, cười ha hả, một giọng cười đầy sảng khoái vang khắp sơn động. Giọng cười có pha chút chế giễu, khinh miệt, lũ đường chủ đứng xem cũng khoái trá cười ha hả phụ họa theo, thái độ của bọn chúng không khỏi làm Linh Nhi có phần tức giận, nàng quát lên:
– CÁC NGƯƠI CƯỜI CÁI GÌ MÀ CƯỜI.
Hắc Vô tâm lúc này tắt giọng cười một cách từ từ, đắc chí vừa thò tay lên bóp vú Linh Nhi vừa nói với nàng:
– Nhắc đến cha mẹ ngươi… thì ngươi phải cảm ơn Hắc Vô Tâm lão nhân gia ta đây đấy. Bởi nếu không có ta… ngươi chưa chắc đã xuất hiện trên thế gian này đâu… hahaha…
– Phải đó, phải đó… nếu không tin… nàng cứ về hỏi mẹ nàng là biết… hehehe… đó… hẳn là một đêm không thể nào quên… hehehe…
Một thẳng khác bơm lời phụ họa. Linh Nhi thấy lạnh sương sống, giọng nàng hơi run run:
Các ngươi… các ngươi nói vậy là sao chứ?
Hắc Vô Tâm nghiêng đầu liếm nhẹ lên vành tai nàng, sau đó mút mạnh một cái:
– Ôi… đừng mà… Ưm…
Linh Nhi hơi rụt cổ, rên khe khẽ, Hắc Vô Tâm khoái trá, gã nhả tai nàng ra, tiếp tục:
– Nếu năm đó, mẹ nàng và Thủy Nguyệt nương nương của nàng không lọt vào tay bọn ta, không bị bọn ta đây hãm hiếp, nàng nghĩ mẹ nàng, một trang quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn như Tô Như có thể lấy một gã lùn béo ị, cục mịch như Điền Bất Dịch cha làm chồng hay sao? Nàng có thể có mặt trên thế gia này hay sao? Hahaha…
– Phải đó… ta nghe kể năm đó… mẹ nàng, Tô Như xinh như nguyệt còn năn nỉ, cầu xin Luyện chủ bọn ta liếm lồn nàng ta rồi van xin được địt kia kìa… hehehe…
Giã Cẩu đứng ngay cạnh, khoái trá thuật lại lời kể được truyền lại mấy trăm năm nay ở Luyện Huyết Đường như một niềm tự hào chói loáng trong ma giáo bọn chúng. Cả lũ đằng sau cũng cười ầm lên phụ họa. Mặt Linh Nhi đỏ bừng phẫn uất, nàng hét vào mặt chúng:
– KHÔNG… CÁC NGUƠI NÓI DỐI…
Tiếng hét của Linh Nhi càng làm cho Hắc Vô Tâm đắc chí, hắn hai tay bóp mạnh hai bầu vú của nàng đến biến dạng, đẩy ngược hai bầu vú đó lên, những ngón tay bấu mạnh vào thịt khiến cho Linh Nhi đau điếng, chỉ kịp kêu “Á…” một tiếng, hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, cười dâm dê, đê tiện:
– Hehehe… nàng không tin sao? Nếu như bây giờ, mẹ nàng xuất hiện nơi đây, chỉ cần nhìn thấy con cặc này của ta, dám chắc nàng ta sẽ quỳ bò tới mà cầu xin được ta địt đó… hehehe…
– NÓI LÁO… NGƯƠI NÓI LÁO… TA KHÔNG TIN…
– Hehehe… vậy thì ngay bây giờ ta sẽ cho nàng thấy, bọn ta chinh phục mẹ nàng như thế nào. Các ngươi đâu, cởi trói cho nàng ta. Liên hoan thôi.
Lũ bậu nhậu xung quanh nghe thấy từ liên hoan là lập tức sáng rực như sao, cười hô hố rồi nhao đến bên Linh Nhi. Nàng thấy vậy thì hoảng quá hết lên:
– KHÔNG… KHÔNG… ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO TA… ĐỪNG MÀ… ĐỪNG MÀ…
Nhưng lũ được rựa đâu có quan tâm tới lời nàng nói, miếng thịt dê thơm phức như vậy, lại được ăn chung với Hắc Vô Tâm cùng một lúc, chúng mơ còn chả được, lẽ nào vì vài lời cầu xin của nàng, chúng lại tha cho Linh Nhi sao. Có mà thần kinh thì cũng biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Thằng nào thằng nấy cặc dái tồng ngồng, săm sắn cởi xây xích. Linh Nhi bị khiêng ra giữa đại điện, nằm ngửa trên nền đá, mặc cho nàng van xin, kêu gào, nhưng tay bị một thằng giữ, kéo ngược lên, chân bị hai thằng mỗi thằng một bên, ghì chặt lấy, cơ hồ không có cách nào thoát được, hoảng sợ tột cùng. Bên cạnh, Giã Cẩu nhìn theo, không khỏi cười hô hô khoái trá, chạy đến bên cạnh, tay nắm chặt con cặc, mục kích cuộc hành dâm của bọn chúng với Linh Nhi.
Bên kia, Văn Mẫn như chìm trong khoái lạc, nàng như quên mất mình là ai, quên mất rằng mình đang ở đâu, bởi ba gã kia, kẻ bóp vú, kẻ bú lồn, người xoắn chặt lấy miệng, thực sự bọn chúng đã làm cho nàng nứng vô cùng, nứng không thể tả, một cảm giác khoan khoái ở khắp châu thân mà nàng chưa bao giờ được tận hưởng. Công bằng mà nói, Giã Cẩu đạo nhân với cái lưỡi kỳ diệu của mình thực sự đã làm cho nàng lên đỉnh, tỉnh cả cơn mê mà xuất khí đầm đìa vào mặt gã, thế nhưng nàng giật mình, kinh tởm vì khuôn mặt chó của gã nên mới cho gã ăn hai cước, một bằng chân, một bằng lồn. Chứ nếu như Giã Cẩu lúc đó mang một khuôn mặt bình thường, có lẽ nàng đã đầu hàng dục vọng ngay thời khắc đó.