Phần 13
Tiểu Phàm trở về phòng, y nằm thở dốc, ngày đâu tiên đối với y thu hoạch không cao lắm, chỉ mới bay cao được một chút rồi bay đi được 5, 10 mét rồi lại hết pháp lực, chân tay, gân cốt mỏi giã giời, không còn nhấc được chân lên nữa. Nhưng công bằng mà nói, hôm nay với y đã là quá tiến bộ so với mọi khi rồi, bình thường, tầng thứ hai của ngự kiếm pháp quyết y học cả ngày còn chẳng thuộc chứ đừng nói bay được người lên như bây giờ. Phải chăng động lực muốn được vui thú cùng với Linh Nhi bên hồ đã làm đầu óc y sáng dạ hơn một chút. Tiểu Phàm cũng không nghĩ nhiều, y nhắm mắt, nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày luyện tập mệt mỏi.
Những ngày sau đó, Tiểu Phàm vẫn chắm chú học, thế nhưng, ngặt nỗi, ngoài sự tiến bộ có thể nói là vượt bậc của hôm đầu tiên(đối với y) thì những ngày sau đó, nó đứng im tại chỗ, không tiến triển gì thêm, Tiểu Phàm không phải là không cố gắng, nhưng không hiểu sao y không hấp thụ nổi tâm pháp ngự kiếm đó. Chứ cả tuần trời, đối với người khác thì có khi đã bay như chim trên trời rồi, chứ đâu có như y.
Đang chán nản, Tiểu Phàm ngồi phệt xuống phiến đá, từ hôm đó tới giờ, Linh Nhi cũng không cho y động vào người nữa, Văn Mẫn thì từ đó tới nay cũng như chưa từng xuất hiện trước mặt y, thật là nứng quá đi, cả tháng nay y quay tay rồi bí bách lắm rồi, vậy mà họ không chịu hiểu gì cho y hết. Tiểu Phàm nhắm mắt, mở tưởng tới cả hai thân hình vệ nữ của Linh Nhi và Văn Mẫn, trong đầu mường tượng ra cảnh được truy hoan với cả hai nàng mà không khỏi thích thú, con cặc y bất giác độn cứng lên trong quần.
“ĐỐP” một vật thể lạ lao thẳng vào mặt Tiểu Phàm, mặt y tóe lửa, nổ đom đóm, cả người ngã ngửa ra phiến đá, Tiểu Phàm giật mình tỉnh cơn mộng đẹp, lồm cồm bò dậy, y nhìn thấy một quả thông lăn long lóc dưới đất. Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu lên nhìn quanh, không hề thấy bóng dáng một người nào ở rừng trúc, sư tỷ y giờ này chắc chắn là vẫn đang tắm ở dưới hồ sau rừng trúc, vậy thì ai ném quả thông trêu y đây chứ. Đang nhìn quanh “đốp” một phát nữa, Tiểu Phàm cúi người về phía trước, vẫn là quả thông, nhưng lần này là nó bay từ phía sau tới. Tiểu Phàm tức giần quát lớn:
– AI… RỐT CUỘC LÀ AI MUỐN TRÊU NGƯƠI TA HẢ, RA MẶT ĐI.
Bỗng có một vài tiếng kêu khẹc khẹc vang lên, Tiểu Phàm nhìn lên ngọn trúc, một con khỉ đang lắc lư trên ngon cây, hai tay xua xua tỏ vẻ thích thú, một tay còn cầm qua thông trên tay. Tiểu Phàm tức giận nhìn nó:
– Thì ra là mày, dám trêu tao à?
Trương Tiểu Phàm chạy tới đuổi theo nó, nhưng con khỉ vô cùng lanh lẹ, nó đu từ ngọn trúc này sang ngọn trúc kia rồi nhay thoan toan trên cành, chả mấy chống đã mất dạng trước ánh mắt ngơ ngác của Tiểu Phàm…
Mấy ngày hôm sau, Tiểu Phàm liên tục bị con khỉ đó trêu ghẹo, khiến y không cách nào tập trung được, và tất nhiên, loại bất tài như y thì không thể nào mà bắt được nó. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Tiểu Phàm phải cầu cứu Linh Nhi, và nàng đồng ý hôm nay sẽ dạy cho con khỉ đó một bài học thích đáng.
Linh Nhi nấp sau tảng đá, quả nhiên, một lát sau thì con khỉ xuất hiện thật, và cái giá phải trả cho việc dụ được nó ra là Tiểu Phàm lại ăn nguyên một quả thông vào mặt đến tối tăm mặt mày nữa =))). Vừa thấy con khỉ là Linh Nhi bay vút mình lướt theo nó, trong khi đó, Tiểu Phàm cũng lồm cồm bò dậy, thở hồng hộc chạy cố sức chạy theo sau Linh Nhi.
Linh Nhi cưỡi pháp bảo “Hổ phách chu lăng” bay vun vút trên không, tà áo phất phơ, bay lượn trong gió. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt và thân hình nảy nở, trưởng thành của nàng như nhấp nháy, như nhảy múa vẽ nên một bức tranh tuyệt trần. Linh Nhi nhíu mày nhìn Tiểu Phàm đang ra sức chạy, nàng khẽ mỉm cười chìa cánh tay ngọc về phía y:
– Lên đây nào!
Tiểu Phàm không kịp suy nghĩ, giơ tay ra nắm lấy, Linh Nhi kéo mạnh một cái, hai người đã ở trên pháp bảo, vùn vụt bay theo con khỉ nhỏ. Số là từ ngày Tiểu Phàm bị nàng bắt luyện tầng thứ ba của ngự kiếm pháp quyết, vì đã hứa nếu không luyện được thì cũng không cho Tiểu Phàm động vào người, nên từ ngày đưa Tiểu Phàm bay ra sau núi, Linh Nhi chỉ cho y quấn dải hổ phách chu lăng vào người và giữ khoảng cách với y nên lần nào Trương Tiểu Phàm cũng luống ca luống cuống và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Linh Nhi thấy vậy thì kéo hắn lại gần và nói:
– Ôm lấy eo lưng ta, mau.
Trương Tiểu Phàm chỉ chờ có thế là vội ôm trầm lấy nàng, Linh Nhi khẽ mỉm cười, vội vã thúc tấm lụa bay, ánh đỏ lướt tới, hai người ngự trên ‘Hổ Phách Chu Lăng’, nhào thẳng xuống thâm cốc, đuổi theo bóng con khỉ xám kia.
Gió rít căm căm, Trương Tiểu Phàm ôm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của Linh Nhi, mắt nhướng theo hướng con khỉ kia đang chạy vù vù. Nhưng oái oăm thay, mùi hương thơm thoang thoảng, ngây ngất toát ra từ cơ thể Linh Nhi khiến y cảm thấy hơi bối rối. Số là cả tháng nay không được gần nữ nhân, nay mùi hương quen thuộc và sự tiếp xúc cơ thể quá gần gũi khiến y cảm thấy rất xống xang, con cặc y thì khỏi phải nói, nó nhanh chóng đội lên, khởi nghĩa dữ dội trong quần. Mắt Tiểu Phàm đờ đi, lúc này thì y đâu có nhìn thấy con khỉ nào nữa đâu, chỉ thấy tà áo hồng như mây, phiêu phất trước mắt, bóng hình Linh Nhi sư tỷ tựa như tiên nữ trên chín tầng trời, thanh lệ vô song, lại thêm làn u hương nhè nhẹ, phả vào khứu giác, trong lòng y ngập niềm vui sướng, ngây ngất mãi không thôi…
Ngây ngất trong cơn say tình. Trương Tiểu Phàm dường như y muốn ôm Linh Nhi chặt hơn nữa. Xiết nàng vào lòng. Vùi đầu vào cơ thể của nàng mà tận hưởng mùi hương thơm của tiên nữ…
Linh Nhi lúc này không hơi sức đâu mà quan tâm tới những hành động, suy nghĩ của hắn, nàng một lòng một dạ đều hướng về con khỉ xám đang ở trước mặt. Nàng thường ngày được luôn luôn cha mẹ và các vị sư huynh yêu thương khen ngợi, vậy mà hôm nay đuổi không nổi một con khỉ, thì làm sao mà chịu đựng nổi.
Chẳng bao lâu, trước mặt bỗng sáng oà, quả nhiên là một vùng đất trống bao la, trên đất đầy đá vụn, ở giữa có một cái đầm nhỏ biêng biếc, sóng gợn dập dềnh, dòng nước chảy về phía tây. Con khỉ xám lăng mình đến đây, tỏ ra lúng túng, nhưng sau lưng tiếng gió rít thoắt đã đến gần, nó bất đắc dĩ phải nhảy xuống đất, chạy bộ về đằng trước.
Nhưng không hiểu tại sao, bước chân nó bỗng dưng chậm rì, chẳng giống chạy trốn, mà cứ như là tản bộ. Có điều, nó vẫn đi về phía trước, dẫu chỉ là từng bước, từng bước. Trương Tiểu Phàm lúc này mở mắt ra nom thấy, trong lòng lấy làm lạ, nhưng Linh Nhi vừa né tránh các chướng ngại, vừa chú ý theo dõi tung tích con khỉ, tất cả tư tưởng đều tập trung cao độ, chẳng chú ý nhiều đến thế. Trông thấy con khỉ xám ngay trước mắt, nàng mừng rỡ quá, quát lớn một tiếng, thúc Chu Lăng bay thẳng lên, xông đến giữa bãi đất trống, lao ập tới con khỉ xám nọ.
Đã thấy sắp bắt được con khỉ rồi, bỗng nhiên trong đầu Trương Tiểu Phàm nổ “rầm” một tiếng, thân mình chợt nhiên rung lắc lia lịa, một cảm giác váng vất nôn nao từ ngũ tạng trào lên, xông đến đỉnh đầu, trong phút chốc toàn thân y run lẩy bẩy. Trương Tiểu Phàm thất kinh, đang không biết làm thế nào, thì vừa lúc ấy, ngực y đột ngột nóng ran, một luồng khí ấm áp tán phát toàn thân, bảo vệ tâm mạch, rồi đánh tan cái cảm giác nôn nao kia đi.
Trương Tiểu Phàm vô tình cúi nhìn xuống ngực, cảm thấy luồng khí nóng kia tỏa ra từ hạt châu tím sẫm mà Phổ Trí thần tăng cho y ngày nào. Lúc này nó đột nhiên toả ra một luồng nhiệt khí. Bảo vệ cơ thế y. Vừa lúc đó, ở phía trước thân hình Linh Nhi cũng run rẩy, người chợt mềm oặt, rồi ngã nhào. Hai người bọn họ đang lơ lửng giữa không trung. Mất đi sự điều khiển của Linh Nhi, Hổ Phách Chu Lăng liền dừng ngay lại, hai người lập tức rớt xuống dưới.
Trương Tiểu Phàm lăn mấy vòng trên mặt đất, đau đớn vô cùng, nhưng y chẳng màng đến điều đó, còn chưa đứng vững đã hét toáng:
– Sư tỷ, sư tỷ, tỷ không sao chứ?
Chỉ thấy Linh Nhi ngã lăn đằng trước, không hề động đậy, nét mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, đã ngất xỉu tự khi nào. Tiểu Phàm hoảng kinh thất sắc, đoán chừng quá nửa là có liên quan với cảm giác cổ quái vừa nãy, liền nén đau, bò dậy chạy tới bên mình Linh Nhi, lay lay nàng gọi thêm mấy tiếng, nhưng Linh Nhi vẫn không có phản ứng gì. Tiểu Phàm ngoái nhìn bốn phía, thấy ở khu vực quanh cái đầm nước biếc này, trong vòng ba trượng, chẳng mọc đến một ngọn cỏ, nhưng ngoài ba trượng lại có cây cối um tùm. Y nghiến răng, trấn áp cảm giác váng vất không ngừng trào dậy trong đầu, cõng lấy Linh Nhi, thu nhặt Hổ Phách Chu Lăng rơi ở một bên, đi ra phía ngoài. Khó khăn lắm y mới ra khỏi ba trượng, đến dưới một cây thông lớn, cảm giác nôn nao kia quả nhiên lập tức tiêu tan không vết tích.
Trương Tiểu Phàm đặt Linh Nhi xuống, hồng hộc thở dốc, nhìn về phía đầm nước biếc, y thấy con khỉ vốn đến đó từ nãy giờ đang đứng im, nét mặt đau đớn khôn cùng, hướng ra chỗ y, trong mắt đong đầy những lời cầu cứu. Trương Tiểu Phàm chau mày, cuối cùng không nén được, bèn đứng lên đi vào trong. Mới có mấy bước, cảm giác nôn nao váng vất đó liền xuất hiện, rồi luồng khí ấm áp nơi ngực bỗng tràn dậy, chặn đứng nó lại. Trương Tiểu Phàm chầm chậm đi đến bên mình con khỉ. Trương Tiểu Phàm hít hơi thật sâu, cúi xuống ôm con khỉ lên, quay mình bước ra ngoài. Con khỉ lúc này rất nghe lời, yên yên lặng lặng phục trong lòng y.
Khó khăn lắm mới bước nổi ra ngoài, đến bên mình Linh Nhi vẫn đang hôn mê, cảm giác váng vất cũng theo đó tiêu tán. Tiểu Phàm thả con khỉ, đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển, con khỉ xám đó cũng thở phào, nằm lăn ra đất, mắt long lanh đưa đi đưa lại, nhưng không chạy trốn nữa, cứ chằm chằm nhìn Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm cởi vạt áo, lấy hạt châu xỏ ở sợi dây đỏ ra ngắm nghía kỹ càng, chỉ thấy bề ngoài tím sẫm của nó đã biến thành tím nhạt, luồng khí xanh bên trong tựa hồ bị kích thích, xoáy lông lốc không ngừng với tốc độ nhanh gấp mười lần, va đập vào khắp phía bề mặt hạt châu. Cũng như lúc trước, cứ mỗi lần luồng khí xanh chạm vào bề mặt, thì chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật lại hiện lên ngăn chặn. Cảm giác ấm áp vừa giải cứu Trương Tiểu Phàm cũng chính là từ chân ngôn này tỏa ra.
Chỉ có điều Trương Tiểu Phàm nhận thấy rõ ràng, so với lần đầu y phát hiện ra từ nhiều năm về trước, những chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật này mỗi lần xuất hiện dù lớn hay nhỏ, thì độ long lanh cũng kém hơn khi xưa rất nhiều.
Trương Tiểu Phàm ngắm hạt châu rất lâu, hơi thở dần dần điều hòa lại, nhưng ngoài việc độ sáng kém đi một chút, thì chẳng còn nhận thấy điều gì nữa cả, đành đặt nó trở vào trước ngực. Y nhìn sang Linh Nhi ở bên cạnh, thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng trên mặt đã dấy chút huyết sắc, tình trạng có vẻ khá hơn. Lúc này cơn sợ hãi đã tạm lắng Tiểu Phàm trấn tĩnh tinh thần, dõi ánh mắt về phía đầm nước trong bãi đất trống.
Đầm nước ấy, phạm vi nhỏ nhoi, không nhìn thấy đầu nguồn, ước chừng là do một mạch suối ngầm trào lên. Nước trong đầm màu bích lục, ở đây nhìn sang chẳng rõ nông sâu, phía tây đầm có một cái khe, nước từ đó phun ra, tạo thành một con lạch nhỏ, quanh co chảy đi. Chính giữa đầm nước chất một đống đá lô xô, kích thước không đều, nhiều hình nhiều vẻ, một phần lộ ra trên mặt nước. Trong đám loạn thạch có cắm xéo một cây gậy ngắn màu đen, nhô lên khỏi mặt nước chừng một thước, còn lại thì ngập trong đầm, trông đen ngòm, không nhìn rõ chất liệu, chỉ thấy rất là khó coi.
Trương Tiểu Phàm cảm thấy bất an, nghĩ rằng rời khỏi vùng đất cổ quái dị thường này càng sớm càng tốt, có điều Điền Linh Nhi tuy đã khá hơn, nhưng vẫn mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh lại. Đúng lúc đó, Trương Tiểu Phàm thốt thấy trước ngực nóng ran, phút chốc lại nghe mấy tiếng ‘lách cách’ buồn thảm, dường như có vật gì đó đang vỡ vụn.
Y thất kinh, vội vàng móc hạt châu ở trước ngực ra, nhất thời phát hoảng, chỉ thấy cả hạt châu lồng lộng thanh quang, luồng khí xanh bên trong lồng lộn như con hổ, va đập thật lực lên bề mặt, chân ngôn chữ “卍” vốn vẫn ngăn chặn nó càng lúc càng suy yếu, càng lúc càng ảm đạm vô quang, xem ra không thể cản được lâu nữa.
Trương Tiểu Phàm nào biết, hạt châu này trông thì bình thường chẳng có gì kỳ lạ, thực ra là vật chí hung danh động thiên hạ, gọi là ‘Phệ Huyết Châu’ nó có tính chí âm, chí nhu. Lai lịch của nó không được rõ ràng, lại có đặc tính kỳ dị, chỉ ưa hút tinh khí và huyết nhục của sinh vật, nếu có loài vật sống hay hoạt động nào lại gần nó, một giờ ba khắc là bị ‘Phệ Huyết Châu’ hút cạn tinh huyết mà chết, chỉ còn lại vỏ da không, thực là một tà vật đáng sợ vốn là pháp bảo của Hắc Tâm Lão Nhân, trưởng lão ma giáo. Khi xưa, lão dùng vật này, giết không biết bao nhiêu nhân sĩ chính đạo. Sau khi Hắc Tâm Lão Nhân chết, hạt châu không cánh mà bay, từ đó trở đi chẳng còn tung tích gì nữa. Phổ Trí Thần Tăng của Thiên Âm Tự nhờ cơ duyên xảo hợp, ba mươi năm trước đã tìm thấy hạt hung châu này dưới một đầm lầy lớn ở Tây phương, lúc ấy trong vòng mười dặm quanh đấy, xương trắng chất ngất, chẳng còn sự sống, có thể nói là sinh linh lầm than, oán khí ngất trời.
Phổ Trí động lòng từ bi, bèn dùng Phật môn đại pháp thu lấy nó, về sau mỗi ngày đêm đều thi triển Phật gia hàng ma mật pháp án lên nó, chấn nhiếp tà lực, suốt ba mươi năm không hề gián đoạn, đồng thời xỏ nó vào Phật môn chí bảo là ‘Phỉ Thuý Niệm Châu’, nhờ tịnh khí của tràng hạt át đi tà niệm, cuối cùng đã dồn nén được luồng hung linh này, nhốt kín nó vào trong hạt châu, dưới tầng tầng Phật lực, để nó không còn được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Sau khi Phổ Trí chết, ‘Phệ Huyết Châu’ được đưa cho Tiểu Phàm cất giữ, Phổ Trí muốn hắn tìm một nơi vắng vẻ, không có ái biết ném nó đi, nhưng Tiểu Phàm không nỡ ném đi di vật cuối cùng mà sư phụ để lại, vì vậy mà y mới giữ lại trong người. Có điều, Tiểu Phàm không hề hay biết rằng, vì nó có tính chí âm, chí nhu, thèm muốn hút tinh khí, vì vậy, khi y tới tuổi mới lớn, những ham muốn của y đều bị viên châu này kích thích tột độ, vì vậy mà lần nào y cũng phải thủ dâm, phụt ra thật nhiều tinh trùng thì mới có thể ngủ được, cơ thể hắn trưởng thành lớn nhanh hơn các đồng môn cùng trang lứa, dương vật của hắn vì vậy mà cũng to lớn hơn người bình thường, hay sự dẻo dai trong chuyện tình dục của y với Văn Mẫn và Linh Nhi một phần là do viên châu này gây ra.
Thời gian dần trôi, Phệ Huyết Châu hút được vô số tinh trùng của Tiểu Phàm rồi thoát khỏi sự áp chế bởi Phật gia đại pháp của Phổ Trí, lại không bị tịnh khí của Phỉ Thuý Niệm Châu ngăn chặn nữa, hung linh của nó bắt đầu gặm nhấm dần mọi vòng vây kìm hãm. Đến ngày hôm nay, có vẻ sắp bị Phệ Huyết Châu phá vỡ mà thoát ra, gây họa cho nhân gian.
Chính vào lúc ấy, chợt nghe thấy một tiếng buồn ỉu vang lên, trong khoảnh khắc trời đất như tối sầm lại, thanh quang trên ‘Phệ Huyết Châu’ chiếu sáng rực rỡ, cả hạt châu biến ra màu xanh, một luồng kim quang ảm đạm chớp lên nhấp nhánh, chân ngôn chữ “卍” của nhà Phật bị ép vỡ hoàn toàn, luồng khí xanh phủ chụp lấy Trương Tiểu Phàm, như ác quỷ hút máu vừa phục sinh.
Song chuyện lạ còn chưa kết thúc, hầu như cùng lúc luồng khí xanh giành lại được tự do, một tiếng động lớn vang lên. Từ giữa đầm, dần dần nhô lên một vật, hắc khí đằng đằng, chính là cây gậy ngắn đen ngòm, dài hơn hai thước, vàng chẳng phải vàng, sắt chẳng phải sắt, phả ra một luồng hung sát. Trương Tiểu Phàm kêu lớn, lùi phắt lại đằng sau, Phệ Huyết Châu tựa hồ dính chặt vào lòng bàn tay hắn, có thể lờ mờ nhìn thấy, huyết sắc nhàn nhạt từ thân mình Trương Tiểu Phàm đang chầm chậm chảy sang bên hạt châu.
Một tiếng hú rít, lẫn trong tiếng sóng nước, cây gậy ngắn đột ngột lao vụt ra, nhằm thẳng vào Phệ Huyết Châu đang tán xạ thanh quang, giây lát một tiếng vang cực lớn, hai vật đại hung sát va vào nhau, Trương Tiểu Phàm như dính cơn cự chấn, cả người bị hất bắn lên cao hơn trượng, mảnh đất trống phía dưới hắn thì bị luồng đại lực ấy đánh hõm thành một cái hố lớn. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một màn đỏ lòm, chính là hai mắt đang tứa máu, bèn dùng tay lau thật mạnh, chỉ thấy cây gậy đen kỳ dị kia quật lên Phệ Huyết Châu, hắc khí liên miên bất tuyệt, phóng thẳng ra đằng trước…
Chính vào lúc ấy, Trương Tiểu Phàm thốt cảm thấy một cơn đau nhói nơi dương vậy, hắn vội kéo quần ra nhìn xuống, sợ đến mức tim suýt nhảy ra khỏi miệng. Con cặc của hắn không biết đã cương cứng lên tự lúc nào, nhưng lần này lạ ở chỗ nó to lớn và căng tức hơn mọi ngày rất nhiều. Rồi đột nhiên như không thể chịu nổi nữa, Trương Tiểu Phàm rú lên một tiếng kinh hoàng, một dòng khí trắng đục từ đầu cặc phụt ra, liên miên bất tuyệt, như vắt kiệt toàn bộ sinh khí trong cơ thể. Điều lạ là ở những lần xuất tinh trước, y cảm thấy vô cùng thoả mãn nhưng lần này y chỉ thấy đau đớn, như có hàng vạn mũi kim đang châm vào hạ bộ.
Trương Tiểu Phàm toàn thân phát run, mặt cắt không còn hột máu, giữa lúc ấy, Phệ Huyết Châu như sói đói lao đến đầm mình vào vũng tinh dịch sền sệt trên mặt đất, tức thời thanh quang đại thịnh, phản kích ạt ào, không chỉ lật lại được cục diện, mà còn dần dần áp đảo được hắc khí. Rồi không biết tại sao, thanh quang hắc khí vốn đang quần đấu đều tắt ngúm, thoạt tiên tỏ vẻ chán ghét giao tranh, sau dần dần đổi ra thái độ dung hợp.
Chẳng biết là trải qua bao lâu, sự thay đổi kỳ dị này rốt cục cũng kết thúc, hắc bảng thanh châu hoàn toàn tắt đi ánh rực rỡ, hòa vào với nhau, rồi ‘rắc’ một tiếng, từ trên tay Trương Tiểu Phàm đang hôn mê rớt xuống đất.
Giữa khoảnh khắc Phệ Huyết Châu và thanh hắc côn kia nhập vào làm một, đầu gậy bao trùm lên viên Phệ Huyết Châu thì tại Bích Hỏa Thiên Băng Hồ cách chân núi Thanh Vân không xa nơi tổng đà ma giáo Luyện Huyết Đường nhánh 1 đang ẩn náu, Luyện chủ của bọn chúng là Hắc Vô Tâm đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang dội cả hang động, tiếng cười của hắn chứa đầy tà dâm và sự khoái trá khiến cho tên chó săn bên cạnh hắn là Giã Cẩu đạo nhân không khỏi ngạc nhiên:
– Luyện chủ, có chuyện gì mà người lại cười lớn như vậy…
Hắn quay mặt lại cười lớn. Một khuôn mặt hết sức quen thuộc, thì ra, hắn chính là lão chưởng quầy của tiệm sách Nhan Như Ngọc dưới thành Hà Dương hôm nào:
– HAHAHA… CUỐI CÙNG TA CŨNG ĐÃ TÌM THẤY TUNG TÍCH CỦA PHỆ HUYẾT CHÂU RỒI. – Hắn càng đắc chí mà la lớn…
Giã Cẩu thấy vậy thì thắc mắc:
– Luyện chủ, vậy Phệ Huyết Châu này rốt cuộc có uy lực như thế nào mà người nói nếu tìm được nó thì có thể khôi phục được Luyện Huyết đường của chúng ta?
Hắn quay ngoắt lại, nhìn Giã Cẩu nói lớn:
– Đương nhiên rồi, Phệ Huyết châu là vật rất mạnh, danh chấn trong thiên hạ, bất cứ sinh linh sống nào mà tiếp xúc với nó, một canh ba khắc thì sẽ bị Phệ Huyết Châu hút sạch tinh khí, và huyết nhục mà chết.
Rồi hắn nhìn vào chiếc gương đồng, cánh tay giơ cao, nắm chặt nắm đấm, mạnh miệng:
– Ngàn năm trước, Phệ Huyết châu do ta và Hắc Tâm Lão Nhân, trưởng lão của Ma giáo chúng ta nắm giữ, nhưng sau đó chúng ta bại trận trước Thanh Vân Môn, tán loạn khắp nơi, mất dấu tung tích của viên châu này.
– Vậy… sau đó, làm sao người có thể tìm ra được tung tích của Phệ Huyết châu?
– Hừ, 5 năm trước, Bích Hỏa Phù cảm nhận được Phệ Huyết Châu xuất hiện ở trên núi Thanh Vân, không uổng công ta ẩn náu suốt mấy năm nay, cuối cùng cũng có tung tích của Phệ Huyết châu rồi. Ngươi dẫn người của chúng ta, dốc toàn lực bí mật tìm kiếm, hễ có ai khả nghi thì dẫn về đây tra hỏi cho ta. Nhưng tuyệt đối không được kinh động tới Thanh Vân môn kẻo bứt dây động rừng.
– Rõ, thưa Luyện chủ…
Giã Cẩu cúi đầu chào hắn rồi quay người đi thẳng…
Trong khi đó, tại bên hồ nước lạ đó, Tiểu Phàm vẫn hôn mê bất tỉnh sau cú va chạm kinh hồn đó. Nhưng lúc này, thần thái của y đã bình thường trở lại, khuôn mặt hồng hào và hơi thở đã đều đều hơn, đầu óc y mở hồ, cảm giác như có ai đó đang gọi mình:
– Tiểu Phàm… Tiểu Phàm… Tiểu Phàm sư đệ…
Một loạt tiếng gọi lo lắng, vọng đến tai Trương Tiểu Phàm khiến y mơ màng tỉnh giấc. Hiện ra mờ ảo trước mắt y là khuôn mặt hoảng loạn của Linh Nhi đang lo lắng, thoắt ra xa thoắt lại gần, rồi từ từ hiện lên rõ ràng, y động đậy đôi môi, khe khẽ gọi:
– Sư tỷ.
Linh Nhi mừng rỡ, hỏi:
– Tiểu Phàm, đệ tỉnh rồi ư?
Tiểu Phàm ngồi dậy, toan định đứng lên thì Linh Nhi ngăn lại:
– Ấy, từ từ, đệ vẫn còn yếu, hay là ngồi nghỉ một lát rồi về.
Tiểu Phàm nhìn lên khuôn mặt kiều diễm của Linh Nhi, khẽ mỉm cười gật đầu, hai người ngồi tựa vào nhau, quả nhiên, khoảng một canh giờ sau thì cả hai người đều khỏe mạnh bình thường trở lại. Đám khói đen dưới hồ cũng biến mất từ khi nào, cảm giác u ám, rung rợn ban nãy biến mất hoàn toàn, làn khói đen dưới hồ cũng tan biến, hiện ra một trước mắt hai người là một chiếc hồ lớn rộng rãi, thoáng khí và trong lành, nước trong hồ trong vắt như hồ nước mà Linh Nhi hay tắm bên rừng trúc vậy. Khung cảnh hết sức là gợi tình, cả hai bất giác nhớ tới những ngày mà mình rình(và bị rình) tắm bên hồ, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng phấn khích, nét xuân tình nổi rõ trên khuôn mặt của cả hai người.
Đột Nhiên, viên Phệ Huyết Châu được bọc kín trong thanh Hắc Côn phát ra một luồng ánh sáng đỏ thẫm, rồi nó chạy khắp thanh hắc côn, và trong tích tắc màu đỏ thẫm trên thanh hắc côn kia chuyển sang màu xanh nhạt, khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong có khoảng hai giây nên cả Tiểu Phàm và Linh Nhi đều không phát hiện ra, nhưng điều kỳ lạ là thanh hắc côn đó vừa tắt thì Linh Nhi tự nhiên đều thấy cơ thể nóng bừng, khó chịu vô cùng, âm hộ nàng đã rỉ nước, thậm chí dâm thủy nhiều đến nỗi Linh Nhi cảm thấy nó đã ướt thẫm cả chiếc quần lót của mình, ánh mắt đờ đẫn, cảm giác ham muốn tột độ khiến cho Linh Nhi cảm thấy khó chịu vô cùng, nàng nới lỏng y phục, đưa tay nắm vạt áo khẽ quạt quạt để giải tỏa cơn nóng trong cơ thể mình toát ra, thế nhưng oái oăm thày, càng quạt nàng càng thấy nóng, mồ hôi từ trên khuôn mặt nàng chảy xuống bầu ngực long lánh rồi thấm vào trong chiếc áo lót, bầu ngực nàng nhấp nhô mỗi lúc một nhanh hơn trông vô cùng kích thích…
Phía bên cạnh, Tiểu Phàm cũng khó chịu không kém, cảm giác ham muốn nữ nhân bùng cháy trong người y một cách dữ dội, con cặc y nở to ra, căng cứng dưới đũng quần. Tim y đập nhanh hơn, hơi thở cũng loạn nhịp hơn, Tiểu Phàm đang cố gắng hết sức để kìm hãm sự ham muốn chết người này lại, nhưng oái oăm thay, ngay sau lưng y là một nữ nhân có sức hấp dẫn, gợi dục đến chết người thì y làm sao mà điều hòa chân khí cho được. Tiểu Phàm chẳng qua vẫn nhớ lời của Linh Nhi, chưa cưỡi được bảo pháp thì không cho chạm vào người nên y đang cố gắng kiềm chế sự ham muốn của mình mà thôi. Tiểu Phàm đâu hay biết rang, sau lưng y, Linh Nhi cũng đang phải gống mình chống đỡ từng cơn song vỗ bờ đang ập vào trong tâm trí nàng, lúc này đây, hchir cần một sự động chạm da thịt nhẹ nhẹ thôi, thì bức tường lý trí mỏng manh ấy sẽ hoàn toàn biến mất.
Cả Linh Nhi và Tiểu Phàm đều không hề hay biết rằng, ham muốn đang trào dâng mãnh liệt trong cơ thể của hai người là do thanh hắc côn và phệ huyết châu kia tạo ra.
Như đã nói, viên Phệ huyết châu có tính chí âm chí nhu, chuyên hút tinh khí của nam nhân thì thanh Hắc côn mà Tiểu Phàm phát hiện được chính là cây gậy Nhiếp Hồn, một pháp bảo khác của Ma Giáo, nhưng trái ngược với Phệ Huyết châu, Nhiếp Hồn là pháp bảo có tính chí dương, chí cương, sở thích của nó là hút dâm khí của nữ nhân, hễ có ai đứng cạnh nó mà có chút động xuân tình, pháp bảo này sẽ kích thích, nhân sự ham muốn đó lên cả bội phần, khiến cho nữ nhân đó không thể nào kìm hãm được sự ham muốn của mình mà thủ dâm một cách ngầy ngật, điên dại cho tới khi xuất khí đầm đìa mới thôi.
Hai pháp bảo nay, một âm một dương, một cương một nhu, vì vậy khi gặp nhau, ngay lập tức nó hút lấy nhau và tan vào nhau liền. Thật may mắn là trong quá trình khác nhập, nó đã chấp nhận Trương Tiểu Phàm làm chủ, bởi nấu như pháp bảo nay rơi vào tay một ma nhân nào khác trong Ma giáo, thì thực sự là sinh linh lầm than, mưa tanh biển máu mất.
Trương Tiểu Phàm lúc này đã quá sức chịu đựng, cơn ham muốn không giảm mà cứ thế bốc lên ngùn ngụt, nếu không thể giải tỏa hay không được giải tỏa, chắc y sẽ nộ khí xung thiên mà chết mất. Ngay lập tức, y xoay người quay đầu lại. Linh Nhi kếu “Á…” một tiếng, mất điểm tựa, nàng ngã ngửa ra phía sau, ngay lập tức, tấm lưng ong của nàng được cánh tay của Trương Tiểu Phàm đỡ lại, Linh Nhi nhìn lên, Tiểu Phàm nhìn xuống, cả hai 4 mắt nhìn nhau, đứng hình mất 5 giây, không ai nói với ai câu nào, nhưng lúc này, Tiểu Phàm nhìn thấy y phục của sư tỷ đã xộc xệch, lớp áo ngoài bị nới lỏng ra, đai dây lưng cũng đã bị tháo bỏ, khắp người Linh Nhi ướt đẫm mồ hôi, nhìn những giọt mồ hôi lăn tăn trên hai bầu ngực nở nang của nàng làm cho Tiểu Phàm hưng phấn vô cùng, y đánh liều chúi mắt xuống hôn ngấu nghiến lên môi sư tỷ:
– Ứ… úm… Tiểu Phàm… đệ làm gì vậy? Buông ta ra…
Linh Nhi quay mặt đi, tránh bỏ nụ hôn cuồng vã của y. Bị cự tuyệt, Tiểu Phàm hơi sợ, hắn vốn rất sợ Linh Nhi, sư phụ và sư nương, hệ họ lườm y thôi là Tiểu Phàm đã run như cầy sấy, từ trước tới nay, toàn là Linh Nhi chủ động thì hắn mới dám làm tới, bằng không thì có đánh chết Tiểu Phàm không bao giờ dám vộng động, chính vì vậy mà sự cự tuyệt của Linh Nhi vừa xong khiến Tiểu Phàm vô tình kiềm chế được nhục dục, hắn thả Linh Nhi nằm phịch xuống nên cỏ, cố gang kiềm chế sự ham muốn lại, quay mặt đi, giọng bối rối:
– Sư tỷ, đệ xin lỗi, đệ hơi lỗ mãng… mong tỷ bỏ qua…
Nhưng khi Tiểu Phàm kiềm chế được thì Linh Nhi đã không còn chịu được nữa, bởi chỉ một hành động cưỡng hôn vừa rồi đã thổi bùng lên ngọn lửa ham muốn trong lòng nàng, Linh Nhi chồm lên, vít cổ Tiểu Phàm xuống mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi của hắn.
– Ưm… ư…
Lần này thì đến lượt lửa dục của Tiểu Phàm bị Linh Nhi đánh thức, lửa tình mà hắn mới kiềm chế được lập tức bùng cháy dữ dỗi, mãnh liệt trong lòng hắn, hai tay hắn vòng qua, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của sư tỷ mà hôn ngấu nghiền lên đôi môi của nàng, hai người hôn môi, nút lưỡi một cách say mê, ngấu nghiến và cuồng bạo, quên hết mọi thứ xung quanh, quên luôn cả con khỉ đang trố mắt ra nhìn không hiểu hai cái con người này nó đang làm cái mẹ gì?
Phấn khích, Tiểu Phàm vừa nút lưỡi Linh Nhi, hai tay sốc người nàng đứng dậy, cả hai đứng lên, Tiểu Phàm vẫn cúi xuống cuốn chặt lấy lưỡi của Linh Nhi. Cho tới khi hai người đứng thẳng trên mặt đất thì miệng lưỡi của hai người vẫn dính chặt lấy nhau, xoắn tít vào nhau trong tiếng rên ư ử đầy phấn khích của Linh Nhi. Nàng ngửa cổ lên ưỡn người đón nhận từng nụ hôn cuồng vã, thèm khát của Tiểu Phàm.
Cơn nứng tang lên cực độ làm Tiểu Phàm chủ động hơn, y xoay người Linhi Nhi lại, tựa lưng nàng vào lồng ngực của mình sau đó cúi xuống dừng lưỡi lướt nhè nhẹ lên gáy nàng, hai tay y vòng lên từ phía sau ôm lấy hai bầu ngực nàng mà bóp nhẹ.
– Ưm… ư…
Linh Nhi nhắm mắt, nghiêng đầu khi lưỡi y cứ quét quét lên gáy nàng, miệng khẽ rên nhẹ, người nàng rung mình khi lưỡi Tiểu Phàm ngậm chặt lấy vàng tai nàng mà mút, mà nút, hơi thở phì phò của y phả vào lỗ tai nàng làm Linh Nhi thấy nứng vô cùng tận.
Tiểu Phàm thì khỏi nói, y vừa dùng lưỡi kích thích Linh Nhi, vừa dùng tay xoa bóp hai bầu ngực nàng, dù mới chỉ qua làn áo nhưng cũng đủ để y cảm nhận được sự đàn hồi của cặp vú đã không ít lần làm y khóc nấc này.
– Ưm… chụt… chụt… sư tỷ… tỷ thích không? Ưm…
– Ư… Tiểu Phàm… khá lắm… ta… ư rất thích… ư… ư…
Lúc này tay một tay Tiểu Phàm đã chui vào trong ngực áo Linh Nhi, luồn qua cả chiếc áo yếm mà xoa bóp lên bầu vú căng tròn, đàn hồi của nàng, thi thoảng y lại vân vê đầu ti nhỏ xíu, ửng hồng của Linh Nhi, một tay còn lại thì vòng xuống dưới day day lên vùng mu tam giác của nàng. Linh Nhi cả thân hình cứ uốn éo, vặn vẹo, miệng thì rên siết trước sức tấn công mãnh liệt của Tiểu Phàm, âm hộ nàng đã rỉ nước, ướt thẫm cả chiếc quần lót, cảm giác còn thấm ra cả bên chiếc quần ngoài. Tiểu Phàm vừa day day lên mu âm hộ của nàng, vừa thì thào vào tai Linh Nhi:
– Sư tỷ… tỷ đẹp quá… đệ sẽ làm cho tỷ thật sung sướng…
– Ư… ưm… hihi…
Linh Nhi không trả lời, nàng chỉ khẽ cười thích thú, tiếng cười pha lẫn với tiếng rên của nàng, nghe mới đầy mê hoặc làm sao.
“Pực” Tiếng nút thắt dây đai của chiếc váy đỏ bị tháo bỏ, chiếc váy mỏng manh rơi tuột cái xuống chân nàng. Chiếc quần ngắn bó sát tới đùi của Linh Nhi được chính nàng tuột nó ra khỏi hai chân, trên người Linh Nhi chỉ còn lại hai mảnh vải mỏng tanh che đậy hai vị trí quan trọng và thầm kín nhất của nàng, đó là hai bầu vú và cái lồn của Linh Nhi.
Tiểu Phàm sướng quá, cánh tay y chu du, thám hiểm khắp cơ thể nàng, làn da mát rượi của Linh Nhi ép sát vào cơ thể của Tiểu Phàm làm cho y ngây ngất, một tay y thò hẳn vào bên trong chiếc quần lót của Linh Nhi, day day, miết miết dọc khe âm hộ đã ướt đẫm dâm thủy của nàng, một tay y vòng lên ôm vào một bên má Linh Nhi, đẩy khuôn mặt đờ đẫn của nàng quay lại, rồi cứ thế y rướn đầu hôn lên má nàng rồi tiếp tục tram kín môi Linh Nhi bằng một nụ hôn nóng bỏng…
– Um… ư… ư… ứ… ứ…
Chỉ thấy Linh Nhi uốn éo thân hình kháo khát của nàng, miệng rên ư ử, lưỡi nàng thè ra đón lấy cái lưỡi dài của Tiểu Phàm, cả hai quấn lấy nhau, nút lưỡi chùn chụt niền khoái cảm trào dâng trong cả hai người mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Tay trên Tiểu Phàm vòng xuống, luồn vào trong chiếc yếm, xoa nắn bầu ngực của nàng, bóp, nghiến, vân vê đầu vú. Đê mê không có ngòi bút nào tả siết.
Linh Nhi vừa ưỡn ngực ra cho Tiểu Phàm bóp, vừa cong mông lại kẹp chặt ngón tay y trong âm hộ của nàng, vừa quay đầu lại đấu lưỡi với y, cả thân hình nàng vặn vẹo, cong cớn như một con tôm trông vô cùng kích thích. Hai tay nàng vòng xuống tóm lấy dây đai của Tiểu Phàm giật mạnh. Chiếc dây lưng vải rơi xuống Linh Nhi tiện tay vòng luôn qua lớp áo bên ngoài của Tiểu Phàm, tóm vào cạp quần y kéo mạnh xuống, chiếc quần của Tiểu Phàm rơi phịch xuống đất. Linh Nhi tóm luôn vào bọc thịt thừa của y mà bóp mạnh:
– Ưm… ư…
Quá phấn khích trước hành động của sư tỷ, Tiểu Phàm rên nhẹ lên một tiếng, y đẩy Linh Nhi ra, tức tốc lột bỏ những mảnh vải còn lại trên người mình, chiếc khố bị y vứt rơi lòng thòng xuống dưới. Loáng một cái, Tiểu Phàm đã hoàn toàn trần truồng trước mặt vị sư tỷ xinh đẹp, và dâm đãng.
– Ui… to quá… ngon quá… hihi…
Linh Nhi bật cười thích thú trước con cặc to ngất ngưởng, kiêu hãnh của Tiểu Phàm đang giật giật đầy khiêu khích trước mặt nàng. Tiểu Phàm đứng thẳng đầu, chĩa con cặc ra trước mặt Linh Nhi với dáng vẻ rất tự phụ, y nở một nụ cười dâm đãng ném về phía nàng:
– Hehehe… sư tỷ… ta tới đây…
Rồi y nhao tới, vồ lấy nàng, nhưng đột nhiên Linh Nhi cúi đầu, nghiêng người né tránh vòng tay của Tiểu Phàm, nàng bật cười khanh khách một cách đầy thích thú, xoay người, quay đầu lại nhún chân, tức thì cả thân ảnh lao vút lên trên không, những đường cong huyền ảo trên cơ thể nàng uốn lượn trước ánh mắt của Tiểu Phàm, đẹp đẽ và gợi dục vô cùng tận.
Tiểu Phàm ngơ ngác nhìn theo thân hình mỹ miều của Linh Nhi, con cặc y đã chổng ngược lên phía trên, cắm hẳn vào lỗ rốn. Đầu khấc bè ra, giật giật, cơ hồ muốn xuất tinh ngay lập tức. Tất nhiên, bằng vốn kinh nghiệm ít ỏi, y vẫn đang kiềm chế được.
Chỉ thấy Linh Nhi dang hai tay ra, chiếc áo yếm bức tử vòng một tựa hồ sắp bung ra đến nơi, một chân nàng co lên, một chân duỗi thẳng, trông tựa như một nữ hoàng nhục dục vậy. Linh Nhi ném cái nhìn lẳng lơ cùng với nụ cười dâm đãng về phía Trương Tiểu Phàm đang ngất ngây trên bờ nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ nước trong xanh.
– Ư… hihi… tới đây với ta nào… Tiểu Phàm…
Nói đoạn, nàng quay mông về phía hẳn, thả mình xuống mặt hồ, hai sải tay bươn dài, lướt nhanh về phía trước. Cặp mông bõng nhẫy của nàng nhấp nhô trên mặt nước khiến Tiểu Phàm như muốn tắc thở. “Trời ơi, thật là quá đỗi gợi dục mà”. Y rít lên trong cuống họng rồi lướt tới nhưng một mỗi tên bắn, đằm thân hình trần truồng của mình xuống mặt hồ đang lăn tăn sóng nước…
Trương Tiểu Phàm đắm mình lướt nhanh theo hướng Linh Nhi đang bơi ra giữa hồ, bình thường, y chắc chắn không thể đuổi kịp nàng, bởi Linh Nhi ngày nào chả bơi trên hồ, nhưng hôm nay, phần vì y đang nứng lắm rồi, phần vì chính Linh Nhi cũng nứng, vì vậy nàng vừa bơi vừa chờ Tiểu Phàm. Quả nhiên, khi Linh Nhi bơi ra giữa hồ, nàng lặn sâu xuống dưới rồi trồi lên mặt hồ, tay vừa kịp vuốt vuốt khuôn mặt mình thì đã cảm giác có một hơi thở nóng, gấp gáp phả ngay vào tai nàng.
Tiểu Phàm đã nhanh chóng áp sát ngay sau tấm lưng ong của Linh Nhi, y vòng tay qua tóm lấy vòng eo Linh Nhi ép sát thân hình nàng vào người y, làn da thơm mát của vị sư tỷ xinh đẹp khiến Tiểu Phàm ngây ngất, Linh Nhi khẽ rung mình, nàng bật cười thích thú khi con cặc to chà bá của Tiểu Phàm đang chẻ vào giữa khe mông nàng, nó còn khe khẽ trượt lên, trượt xuống dọc theo khe mông, trượt trượt trên chiếc quần lót mỏng xíu của nàng.