Phần 10
Trong khi đó, ở bên ngoài, Linh Nhi vẫn hối hả chạy đi tìm Tiểu Phàm. Rồi nàng chợt khựng lại. Đưa tay bịt miệng và nấp vào một bức tường:
– Chết rồi, Tề Hạo và giới luật đường đi tuần tra, không phải trùng hợp như vậy chứ?
Phía xa xa là một đám đệ tử khác của Long Thủ Phong bào gồm Tề Hạo, Lâm Kinh Vũ, Tề Hạo và một vài đệ tử khác đang tuần tra, thị sát. Sau khi đảo qua vài sạp hàng, Lâm Kinh Vũ quay ra với Tề Hạo:
– Tề sư huynh, xem ra những thảo dược mà những môn hạ khác bán đều không có vấn đề gì.
Tề Hạo mỉm cười gật đầu:
– Vậy, ta đi tới chỗ quán rượu kiểm tra, còn đệ, đệ tới Nghiêm Như Ngọc.
– Nghiêm Như Ngọc? Làm gì vậy sư huynh?
– Mấy năm trước, ở đây có mở một hiệu sách cũ tên là Nghiêm Như Ngọc, chuyên môn thu mua bí kíp võ công, nửa giả nửa thật, còn có một chút xuân cung đồ.
Lâm Kinh vũ nghe vậy thì hơi bối rối:
– Chuyện… chuyện này, đệ tử bản môn chắc là không có ai… mua xuân cung đồ đâu.
– Hahaha… có khi lại có đấy, đệ cứ nên đi xem đi.
Nói đoạn, Tề Hạo đi về hướng quán rượu, Lâm Kinh Vũ đứng lại, do dự một chút rồi cũng đi về hướng Nghiêm Như Ngọc. Linh Nhi lúc này sau khi nghe xong câu chuyện của bọn họ thì mới bước ra:
– Chết rồi, Tiểu Phàm đâu?
Trong khi đó, trong Nghiêm Như Ngọc, Lục Tuyết Kỳ lúc này vẫn dang thả dáng đọc sách, nàng đứng bao lâu thì hai gã đàn ông háo sắc kia dứng bấy lâu, mắt dán chặt vào thân hình diễm lệ của nàng không rời, nhất cử nhất động của nàng chưa từng thoát khỏi hai cặp mắt háo sắc đang dõi theo. Nước dãi Tăng Thư Thư còn chạy nhễu cả xuống sàn mà y không hề hay biết. Trong khi đó, đầu óc Tiểu Phàm đang mơ về một đêm thác loạn với nữ nhân trước mặt thì chợt nhớ ra Linh Nhi, y giật mình:
– Ôi… Chết rồi, đệ phải đi tìm sư tỷ.
Y quay lưng bước đi thì bị Tăng Thư Thư ngăn lại:
– Ấy, tìm ai chứ? Cô ấy cũng là sư tỷ của đệ mà. Nhìn đây, hãy xem ta dạy đệ cách chinh phục các sư tỷ như thế nào, hehe – Y vừa nói vừa hất hàm về phía Lục Tuyết Kỳ.
Nói đoạn, y chỉnh đốn lại trang phục, lau nước dãi trên miệng rồi bước về phía Lục Tuyết Kỳ một cách trịnh trọng, màu mè. Tiểu Phàm mỉm cười đứng yên theo dõi.
Tăng Thư Thư bước tới trước mặt nàng, y phẩy chiếc quạy ra một cách rất nho nhã, mỉm cười, đang định mở miệng thì Lục Tuyết Kỳ quay mặt đi chỗ khác, mắt vẫn dán chặt vào cuốn kinh thư. Không hề chú ý, không hề quan tâm kẻ đứng trước mặt mình là ai. Thất thố, Tăng Thu Thư nhìn quanh, y chỉ thấy Tiểu Phàm đang cố nhịn cười khi chứng kiến chuyện vừa rồi. Cố lấy lại thể diện, Tăng Thư Thư bước tới trước mặt Tuyết Kỳ, y đưa hai tay lên chào nàng rồi lên tiếng:
– Lục sư muội, tại hạ là Tăng Thư Thư của Phong Hồi Phong, xin hỏi Lục sư muội đang tìm sách gì vậy? Chư tử bách gia, y thư kiếm thuật? Muội có thể nói cho sư huynh, sư huynh có thể giúp muội cùng tìm, được không?
Tăng Thư Thư vừa rứt lời thì từ phía sau, một giọng nói khác vang lên:
– Ông chủ, có nhìn thấy những đệ tử khác của Thanh Vân Môn vào đây không?
– Không, ta không chú ý lắm. – Tên chủ tiệm sách ngồi ở gian ngoài lên tiếng.
– Chết rồi, người của giới luật đường. Đừng để người khác biết ta tới. – Lục Tuyết Kỳ lần đầu tiên lên tiếng. Một giọng nói tuy có chút vội vàng nhưng vẫn toát lên ngữ điệu ôn nhu tới say đắm lòng người…
– Ta… ta cũng không thể để chúng biết. Nhưng… hehe… sư muội đã có lời, ta không thể không giúp. – Tăng Thư Thư đặc ý, nở một nụ cười đầy hàm ý, mắt dán vào bầu ngực nửa trần của nàng.
Lục Tuyết Kỳ không hề để ý tới tái độ khiếm nhã của hắn, bởi nàng đã quá quen với hoàn cảnh này. Nếu vì vậy mà cứ đi đánh bọn chúng thì Thiên Gia có lẽ hễ xuống núi thì lại phải ra khỏi vỏ rồi. Tay cầm vội Thiên Gia thần kiếm, Tuyết Kỳ đi nhanh theo hướng chỉ của Tăng Thư Thư. Ngay sau đó, han cũng cầm tay Tiểu Phàm kéo theo sau, nhưng ngay lập tức, Lâm Kinh Vũ cũng đã kịp nhìn thấy, liền đuổi theo hét lớn:
– Đứng lại. Đừng có chạy…
Không ai để ý, ánh mắt đầy nham hiểm của gã chưởng quầy nhìn về phía bọn họ…
Lâm Kinh Vũ đuổi theo hai người họ, tay tóm vào vai Tiểu Phàm, ngay lập tức, Trương Tiểu Phàm quay người lại đáp trả, nhưng vừa nhìn thấy mặt nhau cả hai đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, họ từ ngỡ ngàng rồi chuyển sang vui mừng không siết, cả hai cùng hét lên:
– KINH VŨ / TIỂU PHÀM, LÀ NGƯƠI SAO?
Trương Tiểu Phàm vui mừng:
– Kinh Vũ… ngươi… ngươi lớn thật rồi. – Tiểu Phàm vừa cười vừa nói…
– Tiểu Phàm, ngươi cũng vậy.
– Kinh Vũ, đúng là không ngờ có thể gặp ngươi ở đây.
Lâm Kinh Vũ nghe vậy thì từ vui mừng giờ lại chuyển sang lo lắng:
– Tiểu Phàm, sao ngươi lại vào đây?
– Ta… ta…
Trương Tiểu Phàm cảm thấy bối rối, y chưa biết trả lời ra sao thì Tăng Thư Thư đã nhanh chóng chạy tới, hớn hở:
– Tiểu Phàm, Kinh Vũ, hai người quen nhau sao? Sao không nói sớm, người cùng phe cả mà. Hề hề.
Tăng Thư Thư vừa nói vừa cười giả lả, y đưa tay lên hai vai của Kinh Vũ và Tiểu Phàm nhưng bị Lâm Kinh Vũ gạt ra:
– Ai là người cùng phe với huynh, không nghiêm chỉnh gì cả, trưởng lão của Giới luật đường đã hạ lệnh rồi, đệ tử của Thanh Vân Môn không được vào phòng sách này. Bây giờ huynh theo đệ một chuyến đi, đến giới luật đường uống ly trà.
Tăng Thư Thư nghe vậy thì giật mình:
– Đợi chút, hai người không phải là bạn thân cũ hay sao?
– Đúng thế, chúng đệ chính là bạn thân cũ. Thế thì phiền huynh chịu thiệt thòi chút. Tội này huynh gánh cả đi.
– Á…
Chỉ thấy Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm cười ầm lên khoái trá.
Lâm Kinh Vũ sau khi hội nhập cùng Tề Hạo, đang trên đường trở về Thanh Vân Môn thì gặp Điền Linh Nhi ở giữa đường:
– Tề sư huynh…
– Linh Nhi sư muội.
Tiểu Phàm giật mình quay mặt đi, nhưng Linh Nhi đã chống tay bước tới, ngoéo tai y bước ra mặc cho Tiểu Phàm kêu oai oái:
– Tề sư huynh, đây là tiểu sư đệ của muội. Muội không cần biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lỗi lầm, chắc chắn là do lỗi của tên này hết (chỉ vào Tăng Thư Thư). Sư đệ của muội chắc chắn là không sai đâu.
Tề Hạo nhìn Linh Nhi rồi lãnh đạm lên tiếng:
– Sư muội, ai đúng ai sai, cứ trở về rồi biết. Nào, chúng ta đi thôi.
Nói đoạn, Tề Hạo bước qua mặt Linh Nhi, đi thẳng về phía trước, nàng tức quá dậm chân phụng phịu:
– Hứ, ai chả biết chuyện của chúng ta rồi, huynh còn giả bộ. Đáng ghét…
Rồi quay qua ngoéo tai Tiểu Phàm hắng giọng:
– Bảo đệ đi bán Linh dược, thuốc đâu? Chạy đến cái nơi này để làm gì hả, đồ hư đốn.
– Á… á… sư tỷ… nghe đệ nói đã. Đau quá…
– Thôi, không sao đâu, chúng ta đi thôi. – Lâm Kinh Vũ bước tới nói.
Khi bóng những đệ tử của Thanh Vân Môn khuất hẳn, thì một bóng áo choàng đen bước ra, nhìn theo hướng bọn họ, khẽ nở một nụ cười. Người này không ai khác chính là Bích Dao…