Phần 96: LÀM TÌNH VỚI LAN CHI TRƯỚC MẶT BẢO CHÂU
Lan Chi nhìn cơ thể nam giới trần truồng của Bình, trái tim như ngừng đập.
Bình nhẹ nhàng tới bên cô, kéo cô ngã vào trong lòng gã, đỡ cô nằm xuống sàn nhà.
Cô để mặc cho gã cởi quần áo của mình.
Chẳng mấy chốc cô đã chẳng còn gì trên người. Cô cảm nhận được đôi môi của gã đang mơn man trên bộ ngực đầy đặn của cô, sau đó miết dần xuống bụng.
Cô vẫn thường cảm thấy xấu hổ với cái rốn mà theo cô là quá to của mình. Chính vì thế mà cô không bao giờ mặc những chiếc áo croptop mặc dù cô rất thích chúng.
Thấy Bình hôn mãi lên bụng, cô ngượng ngùng lấy hai tay che phần rốn.
Bình đoán được lý do của hành động này. Gã nhẹ nhàng đặt tay cô sang một bên, chiếc lưỡi dài của gã liếm vào lỗ rốn của cô.
– Đừng ngại. Rốn của em rất đẹp và thơm. Em nên khoe ra nhiều hơn. Anh thích nó. Đã là đàn ông thì ai cũng sẽ thích nó.
Lan Chi thở dốc. Ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt tức tối của Bảo Châu. Đôi mắt của Bảo Châu như đang bốc hỏa.
Thái độ hung hăng của Bảo Châu khiến Lan Chi sợ hãi, nhưng đồng thời cũng thổi bùng lên lòng hiếu thắng trong con người cô.
Ở Thiên Phát cô luôn là người đứng thứ hai. Trong mọi cuộc bình chọn giữa cô và Bảo Châu lúc nào cô cũng về nhì. Người ta có câu “nhất Bảo Châu nhì Lan Chi”. Bản tính của cô không nặng nề tinh thần đua tranh với người, nhưng cô vẫn thầm mong được hơn Bảo Châu dù chỉ một lần.
Cô cảm nhận được thái độ ngọt ngào mà Bình dành cho cô, điều đó gợi lên cho cô một niềm hy vọng mong manh.
– Anh có thích không? – Cô hỏi. Giọng thì thào, hầu như không nghe thấy được.
Bình vừa hôn lên người cô, vừa đáp:
– Có chứ.
– Em có đẹp không?
– Em rất đẹp.
Lan Chi nhìn Bảo Châu, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ, nhưng ẩn trong đó là niềm kiêu hãnh ngấm ngầm.
– Em chưa có chồng đâu.
Bảo Châu tức giận khi nghe câu nói ấy.
– Mày nói câu đó nghĩa là gì?
– Em chỉ muốn nói cho anh Bình biết về cuộc sống của em mà thôi.
Bình nhoẻn cười:
– Có chồng hay không có chồng anh đều thích mà.
Lan Chi lại nói:
– Anh muốn em làm gì thì cứ bảo em, em sẽ làm cho anh.
Bình nhìn cô đầy âu yếm:
– Người đẹp như em thì không cần làm gì cả, chỉ việc nằm yên và tận hưởng. Những thứ khác cứ để anh lo.
Gã đút con cặc đã cương cứng hết cỡ của mình vào lồn Lan Chi.
Đây là lần làm tình thứ tư của gã trong buổi tối hôm nay. Gã càng địt càng khỏe, chim càng to hơn.
Lan Chi rên lên đầy khoái cảm, nhưng chủ yếu là để gửi thông điệp đến cho Bảo Châu.
– Chim anh to quá. Em tức bụng quá.
– Anh sẽ làm chậm để em bớt đau.
– Anh làm chậm thế có mất hứng không?
– Không. Chỉ cần nhét được con chim vào bướm của em là anh đã vui lắm rồi. Phần còn lại không quan trọng nữa.
– Em cứ sợ anh không thích em. Em tủi thân.
Bình vội hôn lên môi cô, bàn tay khỏe mạnh ôm siết lấy cơ thể cô. Gã nói thật dịu dàng:
– Đừng tủi thân. Em làm anh rất hài lòng.
– Anh sẽ không bỏ em chứ?
– Không bao giờ anh bỏ em. Chỉ cần em ngoan, nghe lời và trung thành với anh.
– Em nhất định ngoan, nghe lời và trung thành với anh.
– Vậy thì anh sẽ che chở em suốt đời.
Lan Chi rên lên một tiếng thật to.
Câu hứa hẹn này lúc nãy Bảo Châu làm gì có được?
Tối nay cô thắng rồi. Cô đã ghi điểm trước Bảo Châu. Chàng thích cô hơn là chị ấy.
– Cơ thể em thế nào?
– Rất đẹp.
– Em muốn được nghe anh miêu tả nó, bởi em không nhìn được.
– Tuyệt phẩm. Nếu anh giỏi văn thì anh đã có thể làm một bài thơ ca ngợi cơ thể em.
– Bộ phận nào trên người em làm anh thích nhất?
– Chỗ nào cũng thích. Nhưng thích nhất là cái lồn.
Lan Chi cười ngượng ngùng:
– Tại sao?
– Nó khít đặc, ẩm ướt, ấm nóng, rất khó di chuyển bên trong. Mỗi lần cử động cảm tưởng như có muôn vạn bàn tay nhỏ xíu đang vuốt dọc thân chim làm anh chỉ muốn xuất tinh vào trong người em.
– Anh xuất tinh vào trong người em đi.
– Đợi chút đã. Anh muốn hưởng thụ cơ thể em thêm một lúc nữa.
Lan Chi hẩy mông. Cô thiếu kinh nghiệm về tình dục, nhưng chính vì thế mà động tác này trở nên hết sức quyến rũ.
Bình không chịu được. Tinh trùng bắn xối xả vào trong âm đạo của Lan Chi.
Lan Chi nhìn Bảo Châu, gương mặt tràn đầy vẻ đắc thắng.
Bảo Châu đứng phắt dậy, mặc quần áo vào, nhanh chóng rời khỏi phòng.
– Hình như chị ấy giận. Chị ấy giận chuyện gì thế nhỉ?
Bình bật cười, véo mũi Lan Chi:
– Em thật là một con quỷ nhỏ ranh ma. Em biết rõ tại sao cô ấy tức giận. Đó là vì em đã liên tục khiêu khích cô ấy.
Lan Chi lại thì thào:
– Em làm thế anh có ghét em không?
Bình thở dài. Câu hỏi vừa ngây thơ, vừa ma mãnh này khiến con chim của gã vừa mới phóng tinh đến kiệt sức, lại một lần nữa có dấu hiệu ngỏng đầu lên.
– Em không giỏi bằng Bảo Châu, nhưng trong việc đóng vai nai tơ để chinh phục đàn ông thì em giỏi hơn cô ta nhiều.
– Thế là tốt hay xấu hả anh?
– Nếu em làm thế với nhiều người đàn ông thì là xấu và anh sẽ trừng phạt em. Nhưng nếu em chỉ làm thế với anh thì là điều tốt, anh nhất định sẽ chiều chuộng em.
Lan Chi ngồi dậy, thả tấm thân mềm mại tựa như không có xương sống vào lòng gã.
– Thế thì anh phải chiều chuộng em, vì em chỉ có mỗi anh thôi.
Bình cảm tưởng như mình đang bị cô gái này dẫn dắt. Đây vừa là một mối nguy, vừa là diễm phúc mà gã không có ý định bỏ qua. Gã ấn con chim mềm oặt của mình vào miệng Lan Chi, bắt cô mút mát cho nó. Lan Chi luống cuống, mấy lần cắn răng vào con chim làm Bình đau điếng.
Con chim của gã to dần lên trong miệng Lan Chi. Lần này cô bé sẽ phải nuốt tinh dịch cho gã, như một cách để gã đánh dấu lãnh thổ.