Phần 95: KIM TUYẾT HOA THUYẾT PHỤC LAN CHI
Lan Chi cảm thấy ghê sợ cảnh tượng trước mặt. Nó quá thô tục, dâm loạn, điên cuồng, một người con gái dịu dàng và đoan trang như cô không sao chịu đựng nổi.
Cô thích Bình nhưng lúc gã cởi quần ra, để lộ con cặc to lớn, cô suýt nữa đã hét lên.
Lẽ ra cô đã rời khỏi căn phòng này trong nước mắt nếu Kim Tuyết Hoa không ngăn cô lại.
Họ Kim nói:
– Lan Chi, em sao thế? Đây là một phần của công việc cơ mà.
Lan Chi sợ hãi hỏi Kim Tuyết Hoa:
– Công việc nào lại như thế này hả chị?
– Em không hiểu à? Công việc của chúng ta là đem sự hấp dẫn của bản thân mình ra để quyến rũ người khác. Chị cũng vậy mà em cũng vậy thôi. Em nghĩ đám đàn ông ngắm nhìn những cô gái mặc những bộ quần áo ngu ngốc diễu qua diễu lại trên sàn catwalk là vì họ thích mấy bộ quần áo đấy hay họ thích ngắm nhìn các cô gái? Nếu thứ họ thích là quần áo thì tại sao người mẫu nam lại được trả ít tiền như vậy? Em hát không hay bằng Tuyết Lan, diễn xuất không hay bằng Bảo Châu, bây giờ lại chạy trốn thì tương lai của em sẽ thế nào?
– Em vẫn có fan hâm mộ. Em vẫn kiếm tiền được. Em không cần làm những chuyện này.
– Đó là em nghĩ vậy thôi. Thị hiếu khán giả thay đổi nhanh lắm. Hôm nay em là ngôi sao, ngày mai em đã chẳng là ai cả. Chị rút ra điều đó từ chính chị đây. Thời đỉnh cao chị được khắp nơi săn đón, vậy mà mới bỏ nghề được ba năm ra ngoài đường đã chẳng ai nhận ra. Vậy nên em phải luôn chiến đấu cật lực. Đừng nghĩ vài triệu người theo dõi trên mạng xã hội đã là cái gì to tát. Tiền booking nhãn hàng không đủ nuôi sống em đâu. Em cần có các dự án mới để củng cố độ nhận diện. Em cần tham gia bộ phim này.
Lan Chị quay đầu lại, thấy Bình đang địt Bảo Châu cật lực. Những tiếng rên rỉ cuồng loạn của Bảo Châu khiến cô bủn rủn chân tay.
– Chị Bảo Châu có được nó rồi.
– Anh Bình chưa chốt hạ thì điều gì cũng có thể xảy ra. Em đẹp đâu có kém gì Bảo Châu, việc gì phải sợ?
– Thế bây giờ em phải làm thế nào hả chị?
– Em phải cho anh Bình thấy lòng quyết tâm của em, ý chí chiến đấu của em. Em cần cho anh ấy thấy em không thua kém Bảo Châu ở điểm nào. Có như thế anh ấy mới tin tưởng mà đầu tư vào em được.
Những lời rủ rỉ của Kim Tuyết Hoa như mũi kim đâm xuyên vào đầu của Lan Chi. Cô gái trẻ bắt đầu xao động.
Hẳn nhiên Kim Tuyết Hoa là một kẻ ranh ma và lọc lõi, rất biết cách thuyết phục người khác. Nhưng trong những tình huống như thế này, thứ quan trọng nhất không phải là nội dung câu nói, mà là người nói ra câu ấy.
Hãy thử hình dung bạn là một cô gái trẻ đang thiếu tiền trầm trọng thì bất ngờ nhận được lời mời đi chơi tối từ một gã đàn ông lắm tiền có lối sống mờ ám. Lòng tự trọng và nỗi sợ hãi ngăn cản bạn nhận lời đi chơi với gã. Nhưng bạn thân của bạn lại ra sức khuyên bạn mở lòng với người đàn ông đó. Ý chí của bạn lung lay và cuối cùng bạn tặc lưỡi làm điều mà bạn sợ hãi chỉ vì nó đã được thúc đẩy bởi người mà bạn tin tưởng.
Mối quan hệ thân thiết giữa hai người cho phép Kim Tuyết Hoa dẫn dụ Lan Chi bước chân vào con đường mà cô luôn cảm thấy ghê tởm.
Cô lắp bắp hỏi:
– Chị bảo… em vào ngủ cùng anh ấy ạ?
Kim Tuyết Hoa cười khanh khách:
– Đúng vậy.
– Bây giờ luôn ạ?
– Không, đợi thêm chút nữa.
– Đợi gì hả chị?
– Đợi cho con Bảo Châu lên đỉnh đã. Nó vẫn chưa thỏa mãn. Bây giờ mà em nhảy vào khéo nó xé xác em ra mất.
Quả thật Bảo Châu đã tiến đến sát điểm cực khoái rồi.
Cô hẩy mông liên tục. Cặp mông to lớn, trắng trẻo của cô rát đỏ. Gương mặt đê mê như tất cả những người phụ nữ khác lúc sung sướng, bàn tay cô bấu chặt lấy tấm thân cường tráng của Bình không chịu buông.
Bình gia tăng tốc độ thúc chim vào lồn cô. Sự khoái cảm của cả hai người tăng lên theo cấp số nhân cùng với những cú dập dữ dội.
Bảo Châu đột ngột dừng lại, cơ đùi co giật liên tiếp. Cô không hẩy mông nữa mà giữ nguyên tư thế như muốn tận hưởng cơn cực khoái đang lan tràn toàn thân và trên hết là khiến cho não bộ của cô tê liệt.
Bảo Châu đã nhiều lần làm tình nhưng hiếm khi đạt được cực khoái. Không phải người đàn ông cứ dập mạnh và dập lâu là cô đạt được trạng thái cảm xúc đó. Để thăng hoa cô cần đạt được sự hòa hợp tuyệt đối với người tình. Bao nhiêu thứ nảy sinh trong đầu cô vào thời điểm quan hệ tình dục khiến cảm xúc của cô cùn nhụt đi.
Lần này thì khác, cô lên đỉnh ngay lần đầu làm tình với Bình. Mọi chuyện diễn ra thật dễ dàng và thuận lợi, có lẽ vì cảm xúc của cô với gã quá mãnh liệt. Gã làm gì cô cũng thấy thích. Tâm lý thần phục của cô kết hợp với kỹ năng làm tình siêu việt của Bình đã khiến cô sớm gục ngã trong cuộc yêu đương.
Kim Tuyết Hoa đẩy Lan Chi lên phía trước, rít giọng:
– Cơ hội của em đây rồi.
Lan Chi bước đi như người mộng du. Cô đến trước Bình và Bảo Châu, khi đó vẫn đang nằm dính liền bộ phận sinh dục vào nhau, chẳng biết nói gì, cũng chẳng biết làm gì, chỉ thộn mặt ra, dáng vẻ đầy ngây ngốc.
Bảo Châu thấy Lan Chi bước đến, xem chừng muốn tranh đoạt người tình với mình, liền dùng sức giữ Bình lại. Nhưng gã khéo léo rút con chim khỏi bướm của cô, đứng lên, phô diễn trọn vẹn cơ thể nam nhi cường tráng trước mặt Lan Chi.
Buổi đầu tiên cũng là buổi quan trọng nhất. Gã cần xác lập vị thế với Bảo Châu. Gã cần cho cô biết rằng gã có thể và nhất định sẽ quan hệ với tất cả các nữ nghệ sĩ mà gã thích ở cả trong và ngoài Thiên Phát. Cô phải chấp nhận cuộc sống buông thả của gã, chấp nhận rằng mình chỉ là một trong vô số cô gái mà gã sẽ quan hệ tình dục, cho dù cô có là Lâm Bảo Châu, nữ nghệ sĩ số một đất nước này đi chăng nữa.