Phần 93: CHINH PHỤC BẢO CHÂU
Lâm Bảo Châu thảng thốt.
Đời cô chưa từng được chứng kiến màn diễn xuất nào đỉnh cao như vậy.
Cô đã diễn với những ngôi sao gạo cội, những diễn viên nổi danh, nhưng năng lực biểu đạt của họ so với Bình kém xa.
Gã đã đạt tới cảnh giới diễn như không diễn, diễn mà không cần chuẩn bị trước, diễn mà khiến người ta quên đi bộ dạng bên ngoài.
Vẻ ngoài của Bình thực sự không phù hợp với nhân vật. Kịch bản miêu tả nam chính đeo kính cận, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tròn, các đường nét hòa nhã dễ gần. Hôm hai người lần đầu gặp nhau anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần âu, đi giày da.
Bình thì để tóc dài, mặc áo phông đen, quần bò, chân đi giày thể thao. Gương mặt gã dài, trán cao, đậm nét thông minh, sắc sảo, có phần thủ đoạn. Nam chính hiền hòa bao nhiêu thì gã lãng tử, phóng túng và phong trần bấy nhiêu. Vậy mà gã lắc mình một cái đã hóa thân thành nhân vật, tài tình đến nỗi tính cách của nhân vật hiển hiện trên nét mặt, cử chỉ phong thái hoàn toàn khác hẳn so với lúc bình thường.
Một giây trước là Phạm Tất Bình, một giây sau đã là người khác, tài năng như vậy trên đời hiếm có.
Lâm Bảo Châu bất giác sinh ra lòng ngưỡng mộ.
Cô là người đặc biệt tài năng, cũng vì thế mà đặc biệt khinh người. Chồng cô thành đạt như vậy mà phải theo đuổi năm năm cô mới cho cầm tay lần đầu tiên. Ở nhà cô như bà chúa, cả mẹ chồng lẫn bố chồng đều cưng chiều hơn con trai ruột. Cô thích dậy lúc nào thì dậy, không bao giờ nấu nướng, quét dọn nhà cửa, mọi việc nếu không phải do mẹ chồng làm thì cũng là người giúp việc làm. Nhà chồng hơi xị mặt xuống là cô vỗ đít bỏ đi ngay.
Cô từng nói rằng nhìn khắp thiên hạ không có ai bằng mình. Nhưng ngày hôm nay cô đã gặp được rồi. Người này thậm chí còn giỏi hơn cô nhiều, đạt tới đẳng cấp thần diễn, muốn làm ra vẻ gì là làm được ngay. Nhìn ánh mắt chôn giấu bao tình cảm ngọt ngào lúc chàng nhìn cô mà lòng cô xao xuyến, ngỡ như mình đúng là nữ chính chứ không phải là Lâm Bảo Châu kiêu kỳ ngạo mạn.
Trong lần thứ hai, cô diễn rất đạt vai. Bình gật đầu, mời Lan Chi lên thay. Lan Chi diễn không hay bằng Bảo Châu, nhưng cũng toát lên được cái hồn của nhân vật.
Cũng như Bảo Châu, Lan Chi bị tài năng của Bình thu hút, sắc mặt hơi đỏ.
Sắc mặt này là đỏ tự nhiên, không phải diễn xuất. Bảo Châu nhận ra điều đó, trong bụng hơi tức giận.
Con bé này dám lả lơi với chàng ư?
Bình tuyên bố rằng trong phân cảnh đầu tiên Bảo Châu diễn đạt hơn, nhưng Lan Chi cũng có sức hút riêng.
Phân cảnh thứ hai là lúc hai người lần đầu tiên hôn nhau. Nụ hôn chấp chới, trôi qua như gió thoảng mà sâu nặng một đời.
Trong cảnh này nữ chính là bên chủ động. Nam chính tìm cách ngăn cô lại mà không được.
Bảo Châu diễn rất nhập tâm. Cô ôm lấy cổ Bình, ghì đầu gã xuống, hôn lên môi.
Bình đẩy cô ra, lùi lại, ánh mắt chứa đựng vô vàn đau khổ.
Đôi mắt Bảo Châu đẫm lệ. Cô cũng không biết mình đang diễn hay đang trải qua cảm xúc thật.
Đến lượt Lan Chi. Cô quên bẵng kịch bản, lúc Bình đẩy cô ra, cô không chịu buông mà cứ ôm gã hôn mãi.
Bảo Châu tức giận thốt lên:
– Lan Chi, em làm cái quái gì vậy?
Lan Chi xấu hổ quá, nói:
– Em chỉ muốn thể hiện tình cảm của nhân vật thôi.
– Tình cảm của nhân vật hay tình cảm của em? Em đừng có lợi dụng cơ hội này để quyến rũ anh ấy.
Bình không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng hơi nảy lên một cái.
Bảo Châu vừa gọi gã là anh. Cô nàng hơn gã gần mười tuổi, lúc nãy còn không coi gã ra cái gì mà bây giờ bộ dạng cứ như người đang yêu.
Nghệ sĩ sống bằng cảm xúc. Phụ nữ cũng sống bằng cảm xúc. Chẳng thế mà trong giới giải trí chuyện tình cảm rất phóng túng và hoang dại.
Bình thấy thế, quyết định thử vận may.
Trong hai người, Bảo Châu là con mồi quan trọng hơn, khó chinh phục hơn. Nếu chỉ được lựa chọn một trong hai thì gã muốn chiếm đoạt Bảo Châu đêm nay.
Gã chọn một phân cảnh cực kỳ phức tạp, đó là cảnh nam chính sau khi đã chia tay nữ chính thì lập gia đình, có vợ con. Nữ chính lâm vào tình huống hiểm nghèo. Nam chính có thể cứu cô, nhưng chắc chắn sẽ mất mạng. Gia đình vừa mới xây dựng đã dở dang, vợ mất chồng, con mất cha.
Phân cảnh này cần thể hiện được dự dằn vặt tận cùng của nam chính. Khi nam chính sắp chết thì nữ chính chạy đến, cúi xuống hôn lên môi, nước mắt lã chã. Tâm trạng cả ba người muôn phần đau khổ.
Cảnh này khó vô cùng. Bình diễn rất cảm xúc. Biểu đạt nội tâm của gã phong phú, nhiều tầng nấc, vừa thương vợ thương con vừa quyết tâm cứu người tình trăm năm, lúc ngã xuống trên nét mặt vẫn còn đọng lại bao nỗi day dứt, nuối tiếc.
Theo kịch bản, Bảo Châu và Lan Chi cùng chạy đến. Bảo Châu đến trước, phủ phục trên người hắn, nước mắt tuôn ra như suối. Cô cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi gã.
Lẽ ra nụ hôn này chỉ lướt qua, vì người vợ chính thức đứng đó, trên tay bế đứa con, Bảo Châu vừa hôn xong đã giật mình đứng lên nhường chỗ cho cô. Yêu cầu vai diễn lúc này là thể hiện được tình yêu dữ dội mà cũng phải thể hiện được sự kiềm chế đến nỗi thâm tâm như bị xé toạc ra làm đôi.
Lan Chi chờ Bảo Châu đứng lên. Nhưng Bảo Châu không đứng lên mà cứ hôn Bình mãi.
Gã choàng tay qua cổ cô, kéo cô nằm xuống sàn nhà.