Phần 92: BẢO CHÂU VÀ LAN CHI
Cô gái tiếp theo là Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu là nghệ danh, Bình không biết tên thật của cô là gì, cũng không quan tâm.
Năm nay hai mươi bảy tuổi, Lâm Bảo Châu là nữ nghệ sĩ nổi danh nhất của Thiên Phát. Đúng như tên gọi, cô chính là viên ngọc quý trên vương miện.
Cô đa tài, làm gì cũng xuất sắc. Xuất thân là một ca sĩ, cô về nhì trong cuộc thi mà Tuyết Lan về nhất. Những người từng xem cuộc thi ấy đều tiếc cho cô. Giọng hát của cô mang tính trời phú, lúc cất giọng lập tức vút lên như phượng hoàng bay lượn trên trời cao khiến khán giả mê đắm. Tiếc rằng cô lại phải đối đầu với một Tuyết Lan quá đỗi vĩ đại. Nhiều người khuyên cô nên thi lại lần nữa, nhưng bản tính cô kiêu hãnh quá đáng, thua rồi bỏ qua luôn, không thèm thử sức lần thứ hai.
Sự nghiệp ca hát của cô chói sáng. Cô chỉ hát ở các sự kiện âm nhạc lớn, lần nào cũng là tâm điểm của buổi diễn. Các bài hát do cô phát hành thu về số tiền khổng lồ trên các nền tảng âm nhạc. Fan hâm mộ của cô hết sức đông đảo và xét về tinh thần thì còn hiếu chiến hơn fan Tuyết Lan. Giữa hai nhóm người này luôn xảy ra sự cạnh tranh, hầm hè, nói xấu thậm chí chửi bới lẫn nhau.
Cô lấn sân sang làm diễn viên. Thành công đến ngay lập tức, bởi khả năng biểu cảm của cô siêu hạng, sắc đẹp của cô rực rỡ. Chính vì vậy mà nhiều người cho rằng Tuyết Lan là ca sĩ số một còn cô là nghệ sĩ số một. Cô biết mình đẹp hơn Tuyết Lan nên thường tìm cách chụp chung một khung hình để dìm đối thủ xuống và tôn hình ảnh của mình lên.
Bảo Châu bước vào, dáng vóc uyển chuyển, tư thế cao ngạo, ánh mắt chứa đầy vẻ tự tin không sức mạnh nào lay chuyển được.
Bình nhìn cô, bất giác cảm thấy tự ti.
Gã biết mình không thể chinh phục được cô gái này. Cô ta không ngốc nghếch và bất tài như Trâm Bảo Anh, không già nua như Nguyễn Hồng Ngân. Cuộc sống của cô ta viên mãn trên đỉnh cao rực rỡ. Ngay cả về mặt tình duyên cũng chẳng chê được điểm nào. Chồng cô là một doanh nhân giàu có, cực kỳ yêu vợ. Ông chồng đang đợi bên ngoài khách sạn, sẵn sàng đưa vợ về.
Bình nói với Kim Tuyết Hoa:
– Đưa cả Lan Chi vào nữa.
Lan Chi là ngôi sao sáng thứ hai trong số các nghệ sĩ được Thiên Phát đầu tư. Xét về năng lực thì Lan Chi không giỏi bằng Bảo Châu nhưng cũng rất xuất sắc. Lượng fan của cô hùng hậu. Điều quan trọng là Lan Chi trẻ hơn Bảo Châu ba tuổi và như nhiều người nhận xét thì Bảo Châu đẹp theo kiểu sắc sảo còn Lan Chi đẹp theo kiểu nữ tính. Trên mạng có cuộc tranh luận đã kéo dài hai năm về việc ai đẹp hơn ai. Hơn bốn mươi phần trăm số người tham gia cuộc tranh luận này bầu chọn cho Lan Chi. Người ta ví Bảo Châu như ngôi sao trên bầu trời còn Lan Chi như một dòng sông hút hồn người nhờ vẻ êm đềm, mơ mộng.
Bình không mào đầu, vào thẳng vấn đề.
– Một trong hai người sẽ là nữ chính của phim Hoa Thiên Lý. Trong buổi tối hôm nay tôi sẽ quyết định ai được chọn.
Bảo Châu cười nhạt:
– Em sao vậy? Em nhìn chị và chị Lan Chi xem có điểm gì chung không? Lựa chọn vai diễn phải căn cứ vào tính cách nhân vật. Tính cách nhân vật phim Hoa Thiên Lý rất phù hợp với chị, đưa Chi vào để giết bộ phim à?
Bình cau mày:
– Phim này do Thiên Phát đầu tư, cho nó sống hay cho nó chết là quyền của cá nhân tôi, chị Châu không cần lo lắng. Đúng, chị hợp vai hơn, nhưng nếu cứ hợp vai là chọn thì chẳng lẽ trong phim có người cụt tay thì nhất định phải chọn trong đám cụt tay, người bị gay thì nhất định phải tuyển đồng tính nam? Còn phải xem năng lực diễn xuất, sự nỗ lực và hiểu vai thế nào nữa.
Bảo Châu thấy gã nói có lý, liền cười khẩy một tiếng, không nói thêm gì nữa.
– Tôi sẽ đưa ra ba phân cảnh quan trọng nhất phim. Cảnh đầu tiên là lúc nam chính và nữ chính mới quen nhau. Hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hiểu rằng cuộc sống hai bên không phù hợp, không có tương lai, nên chọn cách làm bạn. Yêu cầu cảnh quay này là phải biểu đạt được nỗi bứt rứt trong cử chỉ, trong ánh mắt, rõ ràng là yêu đấy mà lại làm ra vẻ không quan tâm. Ai muốn diễn cùng tôi trước?
Bảo Châu đứng lên, nói:
– Để chị làm trước. Lan Chi diễn sau cũng được.
Lan Chi không dám tranh giành với đàn chị cũng là người chói sáng hơn mình, chỉ biết ngồi im.
Bình đứng lên, liếc nhìn kịch bản lần nữa. Ở trường gã học ngu hơn con bò, nhưng về mặt diễn xuất thì lại là thiên tài bẩm sinh, vào vai vừa nhanh, vừa chuẩn.
Gã nhìn nữ chính do Châu đóng, ánh mắt có vẻ thảng thốt, tựa như không tin được trên đời này có người đẹp thế. Cử chỉ của gã lúng túng, ngượng ngập, tay chân như thừa thãi.
Cùng một chi tiết ấy nhưng có người diễn hay có người diễn dở. Có người diễn đạt yêu cầu của phân cảnh và có người như Bình thậm chí còn nâng tầm nó lên thành một phân cảnh huyền thoại.
Bảo Châu nhìn Bình diễn đạt như vậy, trong khoảnh khắc quên bẵng mất cả lời thoại.
Cô lúng túng mấy giây rồi nói:
– Xin lỗi. Cho chị làm lại lần nữa.
Bình gật đầu. Gã lập tức diễn lại cảnh cũ, lần này cảm xúc hơn cả lần trước.