Phần 91: CƯỠNG HIẾP BÀ NGÂN
Bà Ngân là người phụ nữ nhiều tuổi nhất mà Bình từng có quan hệ tình dục, và cũng là người tạo nên chênh lệch tuổi tác nhiều nhất với gã: Ba mươi hai tuổi.
Trong chiếc váy xanh dài nền nã đính hạt châu lấp lánh, bà lấy lại vẻ đài các và kiều diễm như các phu nhân thuộc dòng dõi hoàng tộc xưa. Vẻ đẹp của bà có tính cổ điển và phi thời gian, có thể khiến bất kỳ chàng trai nào động tâm.
Bà nói một cách nhỏ nhẹ:
– Xin lỗi nếu tôi đã nói và làm những điều khiến cậu khinh thường.
Bình nhìn bà trân trối:
– Bác Ngân? Bác Ngân ơi.
Gã sinh ra cảm giác khó tin. Người phụ nữ này mới cách đây năm phút còn đang bị gã địt như một con chó và la hét như một con lợn bị chọc tiết, mà bây giờ đã trông như công chúa.
Bà Ngân nhìn gã một cách kiểu cách:
– Cháu muốn hỏi gì?
– Bác mặc áo vào nhìn nứng thật đấy. Chim cháu lại cứng lên rồi. Bác mút cho cháu chứ?
Bà Ngân vén tóc, cúi đầu, nói với vẻ cam chịu:
– Xin cậu hãy cẩn thận với lời ăn tiếng nói của mình.
Bình rít lên một tiếng.
Dáng vẻ kiêu sa của bà làm gã không thể chịu nổi, vì gã biết dáng vẻ này chỉ là lớp vỏ giả tạo.
Gã nhào tới, lần thứ hai trong buổi tối hôm đó vật bà Ngân xuống đất. Lần này gã không âm yếm bà, mà là hiếp bà. Gã chộp tay vào váy bà, xé toạc nó thành một đường dài tới ngực, làm lộ ra bầu vú trắng phau nhờ được chiếc áo lót nâng đỡ mà tạo thành một khuôn hình đầy đặn trông hết sức hấp dẫn. Bà rú lên, dùng tay đánh vào vai gã, muốn đẩy gã ra. Nhưng gã khỏe như vậy, to cao như vậy, nặng cân như vậy, làm sao bà chống đỡ nổi? Gã dùng đầu gối chẹn lên ngực bà không cho cử động, trong khi tiếp tục ra sức xé chiếc váy làm nó rách thêm một đường dài nữa xuống tận bẹn.
Gã dùng một tay ôm chặt lấy phần thân trên của bà, tay còn lại giật phăng chiếc áo lót khỏi ngực bà. Bầu ngực lớn lập tức chảy xuống như quả mướp. Gã cưỡng ép bà phải nhấc đít lên để gã tuột chiếc váy rách đang vướng ở phần hông. Trên người bà giờ chỉ còn mỗi cái quần lót. Nó dùng cả hai tay, vận sức xé toạc ra làm đôi, vứt lên ghế.
Bà Ngân vừa khóc, vừa kêu cứu:
– Ai đó cứu tôi với. Dừng lại ngay, dừng lại ngay.
Bình quát:
– Câm mồm. Khóc cái gì?
– Xin cháu tha cho bác. Bác không làm gì nên tội.
– Ái chà.
Bình ấn con chim vào miệng bà Ngân, quát lớn:
– Mút.
Bà Ngân đang bị gã ép nằm chết dí trên sàn nhà. Háng Bình ở ngay trên mặt bà, mở mắt ra là thấy không gian tối sầm vì phần hông to lớn đã choán hết ánh sáng. Con cặc của nó lủng lẳng như quả dưa chuột trên cây. Gã dùng hai đùi kẹp đầu bà, bắt bà phải hướng mặt về cái háng của nó, bàn tay cứng như thép bóp vào hai bên cằm khiến bà đau quá phải mở miệng ra. Nhân cơ hội ấy gã tọng thẳng con cặc vào sâu trong mồm bà.
Con chim khổng lồ của nó kích thước quá lớn, bà Ngân phải phồng má lên mới nuốt nổi. Bình địt vào mồm bà không hề kiêng nể gì hết. Gã nhét con cặc vào rồi lại lấy ra, lấy ra được nửa chừng lại ấn mạnh xuống. Miệng bà biến thành cái lồn thứ hai. Thành miệng mềm, đầy nước, đóng vai trò thay thế cơ âm đạo khiến Bình khoái cảm.
Bà Ngân cố gắng đẩy gã ra. Sắc mặt bà tím tái, xem chừng không thở được nữa. Mãi Bình mới chịu rút con chim khỏi mồm bà. Bà chống tay, ho sặc sụa.
Còn đang ho, Bình đã kéo bà sồng sộc về đằng sau để nhét con chim vào trong bướm bà. Bà Ngân không kịp phản ứng thì con chim to lớn đã nằm trọn trong cái lồn vẫn còn chất bôi trơn. Chẳng cần nói nhiều, Bình địt bà từng cú thật mạnh, thật sâu, hai cơ thể chạm nhau phát ra các tiếng bạch bạch.
Vân Anh sợ hãi nhìn Kim Tuyết Hoa. Kim Tuyết Hoa lắc đầu, bảo:
– Nhìn mặt bà Ngân xem.
Vân Anh chăm chú quan sát mặt bà Ngân, chợt nhận ra điều lý thú.
Bà Ngân tỏ ra đau khổ, nhưng cái đau khổ này hình như chỉ là một vai diễn. Trên thực tế bà đang khoái cảm. Bà đang sướng phát rồ cả người nhưng bà vẫn nhập tâm vào vai người phụ nữ đoan chính.
Khi mặc quần áo đẹp vào bà là một phu nhân, khi bị chạm đúng huyệt bà là một con đĩ. Bình đã tìm được huyệt của bà, bây giờ thì gã có thể biến bà thành con đĩ bất kỳ lúc nào gã muốn.
Bình ra lệnh:
– Chồng ơi, nói đi, chồng ơi.
– Không, không.
Bình dí sát vào tai bà, quát lớn:
– Nói mau, con đĩ này.
Bà Ngân la lên:
– Chồng ơi.
– Chồng hiếp em đi.
– Chồng hiếp em đi.
– Em có muốn anh hiếp em trước mặt chồng em không?
Bà Ngân nghển cổ lên, nói:
– Em có. Chồng hứa nhé. Chồng hứa hiếp em trước mặt chồng em nhé?
– Anh hứa. Từ bây giờ ở bất kỳ đâu trước mặt bất kỳ ai cũng phải gọi anh là anh, không được gọi là cháu, là cậu. Cấm xưng bác, xưng tôi, rõ chưa?
– Em nhớ rồi. Em là con đĩ của anh. Em là con chó của anh. Anh muốn gì em cũng làm theo. Từ nay cuộc đời em thuộc về anh. Xin anh hãy yêu thương em.
Nghe câu ấy, Bình tự nhiên mềm lòng xuống.
Gã ôm chặt lấy người bà Ngân, hôn nhẹ lên môi:
– Em yên tâm. Anh sẽ yêu thương em. Anh sẽ che chở cho em.
Bà Ngân rúc đầu vào ngực gã, thì thào:
– Váy của em bị anh xé rách rồi, làm thế nào về được bây giờ?
Bình âu yếm nói:
– Thư ký của anh sẽ tìm cho em một bộ quần áo mặc tạm, rồi cô ấy sẽ đưa em về. Anh có làm em đau không?
– Có. Em đau lắm, nhưng càng đau càng thích. Em đĩ quá, bị phạt là đúng rồi. Anh cứ phạt em thật lực vào.
– Có ai biết em đĩ như vậy không?
– Mỗi anh thôi. – Bà Ngân nhìn ra phía Tuyết Hoa, Vân Anh, xấu hổ nói tiếp:
– Và cả hai trợ lý của anh nữa.
– Họ trung thành với anh lắm, không kể với ai đâu.
Bình đứng dậy, mặc quần áo vào. Nó nhìn xuống, thấy cơ thể của bà Ngân trắng trẻo, trần truồng. Tóc tai tuy lòa xòa, rối bời mà trên gương mặt, dáng điệu cử chỉ vẫn ẩn chứa nét kiêu kỳ không sao khỏa lấp đi được. Gã cảm thấy phấn khích quá, muốn xuất tinh vào mặt bà lần nữa, nhưng đêm nay gã còn nhiều việc phải làm, không thể dành cả buổi tối cho bà được.
Vân Anh mang đến cho bà Ngân một chiếc áo pijama màu trắng để bà khoác tạm lên người. Cô tự mình lái xe đưa bà về nhà. Bình liếc nhìn Kim Tuyết Hoa. Cô ta hiểu ý, vội chạy ra dẫn người tiếp theo vào.