Phần 80: MUA NHÀ
Bình hai tay vỗ về hai em đang gục mặt vào chim nó, ánh mắt chuyển sang nhìn Đàm Hoa Trà, cười nói:
– Em phụ trách mảng bất động sản của Thiên Hạ thật tốt. Anh đang có chuyện muốn hỏi em đây.
Gã xưng hô rất tự nhiên, nhưng Hoa Trà vốn không chịu dễ dàng cúi đầu trước người khác, lúc ấy vẫn gọi thẳng tên gã chứ không chịu xem gã là anh.
– Bình muốn hỏi gì?
– Anh đang muốn mua nhà, nhưng tiền đang có hơi ít, nên vẫn do dự.
– Ngân sách của Bình được bao nhiêu?
– Anh có mười tỷ được chú Trần Hữu Đức tặng tiêu vặt, có thể dùng được ngay. Ngoài ra còn hai trăm năm mươi hai nghìn cổ phiếu Thiên Hạ nhưng anh chưa muốn đụng đến. Giá cổ phiếu bên em đang tăng, bán đi lúc này không phải là ý hay.
Đàm Hoa Trà kêu lên thất kinh:
– Trần Hữu Đức tặng Bình mười tỷ đồng làm tiền tiêu vặt? Lại có mấy trăm nghìn cổ phiếu Thiên Hạ? Bình là con rơi của chú Đức à?
Bình cười xòa. Bà Hằng trả lời thay:
– Anh Bình không phải là con cháu chú Đức, thậm chí còn chẳng có họ hàng gì, nhưng tuổi trẻ tài cao, không mấy người sánh bằng. Quên chưa giới thiệu với các bạn, anh Bình chính là tân chủ tịch kiêm giám đốc điều hành Thiên Phát.
Câu ấy nói ra, ai nấy đều kinh ngạc.
Ngay cả Lâm Tuệ An và Nguyễn Hoài Thu đang mê mải với con chim cũng phải ngẩng đầu lên nhìn Bình lần nữa.
Lâm Tuệ An lẩm bẩm:
– Chính là chàng trai này sao? Đọc tin cứ tưởng chuyện đùa, ai dè hôm nay được gặp, đã thế còn mút chim cho chàng.
Bình xua tay, nói:
– Anh bất tài, kém cỏi, không được như các em tưởng đâu. Ngay cả một ngôi nhà tử tế anh còn chưa có đây này.
Đàm Hoa Trà biết Bình chính là nhân tài hiếm có, lúc ấy phục lăn, bất giác đổi cách xưng hô, gọi Bình là anh, xưng em.
– Nhà anh có mấy người?
– Tổng cộng bảy người, nhưng mẹ anh đã đi biệt tích một thời gian dài, coi như còn sáu người, cần tối thiểu sáu phòng ngủ em ạ.
– Sáu phòng ngủ là nhiều lắm đấy.
– Anh biết, nên lâu nay vẫn chưa tìm được ngôi nhà ưng ý. Gặp em ở đây may quá. Anh muốn hỏi ý kiến em về việc này.
Đàm Hoa Trà trầm ngâm một lát rồi bảo:
– Sáu phòng ngủ thì chỉ có nhà ống mới đáp ứng được thôi.
Bình lắc đầu:
– Anh không thích ở nhà ống. Nó bí bách, chật chội lắm, hơn nữa còn phải leo lên leo xuống mệt mỏi.
Lâm Tuệ An nói:
– Chẳng phải bên mày đang rao bán nhà trong khu Thiên Hạ Rừng Vàng đó sao? Nhà trong đó có thể mua theo dạng khu đất liền kề. Sáu phòng ngủ thì chỉ cần mua hai căn lớn gộp lại là được chứ gì?
– Đúng vậy, nhưng một căn ở đó là ba mươi tỷ lận mày ơi. Hai căn là sáu mươi tỷ, anh Bình không mua được đâu.
– Có gì đâu mà không mua được? Anh làm hồ sơ vay tiền mua nhà đi. Em duyệt cho anh gói vay ưu đãi dành cho khách siêu VIP. Thời hạn trả năm mươi năm, lãi suất năm năm đầu cố định, sau đó thả nổi theo thị trường. Tiền đóng ban đầu chỉ cần sáu tỷ, bọn em cho anh vay chín mươi phần trăm số tiền còn lại.
Hoa Trà đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:
– Cho vay chín mươi phần trăm tiền mua bất động sản cơ à? Không sợ rủi ro à?
– Đã bảo gói này chỉ dành cho những khách hàng đặc biệt mà MSK bọn tao quyết tâm giữ chân bằng được. Muốn nhận được gói này phải là khách quen, đã có tối thiểu một giao dịch có quy mô trăm tỷ trở lên, hồ sơ tín dụng sạch sẽ, không có nợ xấu, sở hữu nguồn thu nhập cao và ổn định.
– Anh Bình có đáp ứng được tiêu chí nào không?
– Anh ấy đáp ứng được rồi.
– Tiêu chí nào?
– Tiêu chí đẹp trai và buồi to. Anh ấy làm tao bị kích thích cực độ như thế này là đã đủ tiêu chuẩn lắm rồi.
Lâm Tuệ An đẩy Thu sang một bên, đặt lồn vào chim Bình, địt gã theo tư thế ngồi.
Nàng vừa địt vừa thở dốc.
– Sướng quá, sướng chết mất.
Bình cười nói:
– Cảm ơn em. Để anh bảo thư ký của anh liên lạc với hai em. Các em chỉ dẫn cho cô ấy nhé.
Lâm Tuệ An hỏi:
– Đó chỉ là thư ký, hay còn làm thêm việc khác nữa?
Bình cười, không đáp.
Lâm Tuệ An hiểu ngay:
– Thư ký kiêm người tình. Em biết mà. Người như anh sao có thể ít nhân tình được. Anh làm em ghen tị đấy. Em sẽ thêm điều khoản anh phải ngủ với em ít nhất tuần một lần mới cho vay. Anh có đáp ứng được tiêu chí này không?
Bình tròn mắt hỏi:
– Em đang nói thật à? Không đùa?
– Ai đùa với anh? Anh có đáp ứng được không? Không thì bảo thư ký của anh đừng gọi điện làm gì cho mất công.
Bình thở dài:
– Anh làm được. Được địt người đẹp như thế này là phúc phần của anh mà.
Bà Hằng dỗi, nói:
– Anh dành một ngày trong tuần cho nó thì vứt em đi đâu?
Đàm Hoa Trà cũng kêu lên:
– Cả em nữa. Anh không thể buộc em vào lưới tình rồi bỏ đi được. Em không chịu được.
Thu không nói gì. Gương mặt hơi đỏ lên.
Bình đáp:
– Các em, anh không thể chia nhỏ người ra được. Mình hẹn nhau ở một nơi nào đó đi, rồi anh thỏa mãn các em cùng lúc.
Mọi người thống nhất chọn nhà Hoa Trà, vì Hoa Trà không có chồng con gì cả, cũng không sống chung với bố mẹ như Lâm Tuệ An. Nhà Hoa Trà rộng rãi, tách biệt, lại có cả bể bơi, rất thích hợp cho các cuộc truy hoan tập thể.
Thu nghe mọi người bàn luận, gương mặt đượm buồn.