Phần 79: BỆNH NGHIỆN MÙI CẶC
Cần phải nói rằng cả bốn người phụ nữ trong phòng này đều không tầm thường.
Bà Hằng đã hai lần đoạt giải nhất báo chí quốc gia, được vinh danh là gương mặt phụ nữ tiêu biểu trong ngành truyền thông và thường xuyên nằm trong danh sách năm mươi người phụ nữ quyền lực nhất Việt Nam. Nguyễn Hoài Thu là chuyên gia đầu ngành về tai mũi họng, một năm vài lần được các bệnh viện và trường đại học y mời đến giảng dạy. Lâm Tuệ An và Đàm Hoa Trà tuy không nổi tiếng như hai cô bạn nhưng sức ảnh hưởng trong ngành rất lớn.
Ngoại trừ Thu là người bẩm sinh nhẹ nhàng, không bao giờ lên giọng với người khác, cả ba nàng còn lại thường xuyên thét ra lửa, mọi người trong công ty đều phải nể sợ, nhân viên khép nép, cấp trên tôn trọng.
Họ thuộc về một tầng lớp phụ nữ mới có tài sản cá nhân, có quyền lực, có địa vi xã hội và có niềm tin rất lớn vào bản thân.
Bình biết điều đó, nên gã cảm thấy rất phấn khích.
Đàn ông có thể đạt cực khoái với bất kỳ cô gái nào, nhưng cảm xúc với một nữ sinh trinh trắng rất khác so với một người đàn bà thành đạt. Không thể nói cảm xúc nào thích hơn, tuyệt vời hơn cảm xúc nào, chỉ là chúng rất khác biệt.
Bất kỳ một thằng choai choai giẻ rách thuộc tầng lớp vô sản nào cũng có thể tán tỉnh một thiếu nữ miễn là nó đủ dẻo mỏ, nhưng phải là những người đàn ông xuất chúng, thành đạt mới có thể chinh phục được những người phụ nữ thuộc tầng lớp của bà Hằng. Gã không chỉ chinh phục được họ mà còn địt họ tập thể.
Lồn của Nguyễn Hoài Thu khít quá, bối cảnh kích thích quá, Bình không kéo dài được lâu hơn nữa.
Gã xuất tinh vào trong người Thu, cùng lúc ấy Đàm Hoa Trà cũng lên cơn cực khoái lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay. Nước sướng của nàng bắn đầy mặt Bình.
Lâm Tuệ An rên rỉ:
– Sao lại bất công như vậy? Anh làm bọn nó ra bằng chim, lại xuất tinh vào trong lồn chúng nó. Còn với em thì anh dùng ngón tay. Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu?
Bình vào trong phòng tắm để rửa mặt, vừa đi vừa nói vọng lại:
– Tiếp theo sẽ là em đấy.
Lúc Bình tắm rửa xong, bước ra phòng khách, đã thấy Thu và Hoa Trà mặc quần áo chỉnh tề.
Cả hai nàng đều không phải là người thích khoe khoang cơ thể. Các nàng sợ hãi phải phơi thân cho người khác ngắm nghía. Lúc nãy bị kích dục thì chẳng nói làm gì, vừa qua cơn một cái là vội vàng mặc quần áo vào ngay.
Chỉ có Lâm Tuệ An vẫn trần truồng như cũ. Bà Hằng từ đầu cuộc vui đến giờ chỉ khoác lên mình chiếc áo ngủ mỏng tang.
Bình ngồi lên chính giữa chiếc ghế sô pha. Lâm Tuệ An cúi xuống mút chim cho gã. Nhu cầu của nàng lớn lắm, hôm nay mới được thỏa mãn một lần, lòng khao khát vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn dữ dội hơn cả thời điểm bắt đầu.
Nàng giống như con quỷ cái chuyên săn lùng con mồi ở các quán bar sang trọng, bất kể họ còn độc thân hay đã có vợ, mới là thanh niên hay đã trung niên rồi, miễn sao đáp ứng được các tiêu chí của nàng về ngoại hình và tính cách thì đều bị nàng lôi vào trong khách sạn, sau đó vắt kiệt tinh trùng của họ. Đến sáng ra nàng lại biến thành con người khác: Khinh bạc, cao ngạo, thiếu lòng tôn trọng tối thiểu dành cho những người mà tối qua nàng còn ngấu nghiến con chim của họ. Nàng cắt đứt quan hệ ở ngay thời điểm đấy, cẩn thận giữ gìn hình ảnh của mình cho đến khi nàng lại lên cơn nứng vào một buổi tối khác, và cứ thế vòng lặp bắt đầu.
Lúc này nhu cầu trong người nàng vẫn còn đầy ắp. Nàng không muốn dừng lại, cũng không thể dừng lại được.
Bình để yên cho nàng mút chim mình. Gã kéo Thu ngồi cạnh gã. Mái tóc rối của nàng đã được chải lại gọn ghẽ. Gã không thèm giữ ý cho nàng, túm tóc nàng kéo mạnh xuống, dùng vũ lực cưỡng ép nàng ngửi con chim của mình.
Gương mặt Thu đang từ e thẹn lại trở nên mê muội. Nàng gục mặt vào bẹn gã, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai, nhưng cũng không thể rời thứ mùi quyến rũ ấy được.
Đàm Hoa Trà thở dài:
– Mày hỏng hẳn rồi Thu ạ. Con Lâm Tuệ An chỉ nghiện cặc thôi, còn mày lại đi nghiện cả mùi cặc nữa. Mức độ nghiện của con An không quái dị bằng mày, còn có cơ hội cứu chữa, chứ mày thì hết cứu rồi. Con An ngủ với ai cũng được, miễn người đó có cặc, còn mày chỉ có thể ngửi mùi cặc của Bình mà thôi.
Bà Hằng vỗ vai bạn một cái thật mạnh, nói:
– Sao cậu dùng từ ngữ bậy bạ thế? Ghê chết đi được.
Hoa Trà cãi:
– Nhưng có sai đâu nào? Chẳng phải thế sao?
– Thì bạn có thể dùng từ cái ấy, chỗ ấy, con chim. Sao lại dùng từ con cặc? Đó là từ của bọn hàng tôm hàng cá.
– Ôi, bạn ơi, giống nhau cả mà. Tớ quen kiểu thô lỗ này rồi, bạn thông cảm cho tớ.
Lâm Tuệ An bỏ cặc của Bình ra, rên rỉ:
– Con cặc này không dễ bỏ đâu. Tao cũng nghiện mùi của nó rồi. Mày ngửi đi, thơm lắm đấy.
Đàm Hoa Trà xấu hổ quá, nói:
– Thôi xin, tao không như chúng mày.
Trong thâm tâm của nàng cũng muốn ngửi thử xem thế nào, nhưng lại ngượng không dám làm.
Lâm Tuệ An hỏi bà Hằng:
– Mày đã ngửi của anh ấy chưa?
Bà Hằng bực mình đáp:
– Mày toàn hỏi thứ linh tinh.
– Chúng mày cứ giữ ý vớ vẩn. Thích bỏ mẹ ra rồi mà vẫn còn làm ra vẻ đoan trang, thục nữ. Tao khinh.
Lâm Tuệ An cúi xuống, hì hục mút tiếp.