Phần 70: EM ĐÃ TẮM RỬA SẠCH SẼ RỒI
Bà Hằng mỗi năm đều bỏ ra một tỷ đồng để tiêm tế bào gốc vào người nên cơ thể của bà lão hóa rất chậm.
Làn da của bà mềm mại, độ đàn hồi cao như thiếu nữ. Gương mặt căng bóng, chưa thấy nếp nhăn kể cả khi cười, hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp như những quân cờ domino được xếp thẳng hàng.
Theo lời tư vấn tận tâm của mấy đứa nhân viên tiệm spa, bà Hằng đã đi cạo sạch lông lồn và tắm trắng vùng kín để giữ chồng, nhờ vậy mà bẹn và cánh bướm của bà có màu trắng hồng cực kỳ hấp dẫn, đẹp không thua gì Lan Phương. Những nỗ lực tân trang cơ thể ấy cuối cùng lại bị sử dụng sai mục đích. Chồng bà không được hưởng tí nào còn Bình húp hết.
Như mọi người đàn ông thuộc thế hệ U60 đã kết hôn lâu năm, chồng bà đã chán bà đến tận cổ và chỉ thỉnh thoảng mới chịu làm tình một cách miễn cưỡng, mỗi lần kéo dài không quá năm phút và đương nhiên chỉ làm mỗi kiểu truyền thống.
Có lẽ ông ta biết kiểu khác nhưng không có nhu cầu áp dụng lên người vợ.
Bà Hằng tuy thèm tình dục muốn chết nhưng ý thức được thân phận cao quý của mình nên không dám vượt rào, thêm nữa cũng không có ai đủ hấp dẫn để bà đánh liều cuộc sống tốt đẹp hiện nay.
Mãi đến khi gặp Bình tình thế mới thay đổi.
Gã xuất hiện như một cơn bão làm lung lay đến tận gốc rễ thế giới êm ấm của bà. Bà đã bị gã trai trẻ này quyến rũ. Gã đã cuốn bà đi bằng sức hấp dẫn không thể cưỡng lại và khuyến khích bà làm những điều mà trước đây bà muốn làm, nhưng không dám làm.
Bình bật đèn ngủ để ngắm nhìn cánh bướm trắng hồng của bà. Bà Hằng e thẹn nói:
– Trước khi đến quán với anh em đã tắm rửa sạch sẽ rồi.
Đó là sự thật. Trước khi đến gặp gã bà đã tạt về nhà ngâm mình trong bồn nước nóng và mất cả chục phút chỉ để vạch từng lớp bướm ra kỳ cọ thật kỹ, sau đó lại xức nước hoa lên cho thơm tho. Lúc đó bà không hiểu tại sao mình lại làm thế, bây giờ bà mới nhận ra rằng trong vô thức bà đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hoan lạc.
Còn nhiều thứ bà chưa nói với gã. Bà chăm sóc bướm mình một cách rất khoa học. Cứ sáu tháng lại đi khám phụ khoa một lần. Nếu phát hiện thấy viêm nhiễm lập tức đặt thuốc chữa. Vì thế mà âm đạo của bà rất mạnh khỏe chứ không như nhiều đứa con gái thời đại mới chỉ được mỗi hình thức bên ngoài, bên trong đỏ rực, nổi đầy hạt, trông thật khiếp đảm.
Thông điệp của bà là âm đạo của em sạch sẽ, anh cứ yên tâm mà húp.
Bình hiểu điều đó. Gã mỉm cười, cúi mặt xuống, chậm rãi mút lồn cho bà.
Ban đầu bà Hằng chỉ nằm im để tận hưởng khoái lạc nhân gian. Dần dần sự tận hưởng biến thành sự kích thích vượt quá sức chịu đựng. Hạ thể bà ngọ nguậy liên tục. Cặp chân dài thon thả hết khép vào lại mở ra, bàn chân miết liên tiếp xuống ga giường. Đít bà dịch phải, dịch trái, sau đó lại chuyển động theo chiều từ trên xuống dưới một cách cuồng loạn.
Bình biết bà sắp ra đến nơi rồi, liền nhét con chim của gã vào trong bướm bà.
Bà Hằng mới bị gã nhấp cho mười lăm phút đã bắn tung tóe.
Bình nằm ôm bà, để bà được tận hưởng trọn vẹn cơn cực khoái.
Bà Hằng nằm gối đầu lên ngực gã, cảm nhận nhịp tim đang đập một cách đều đặn.
– Anh đã ngủ với bao nhiêu cô gái rồi?
Bình đáp một cách thành thực:
– Chưa đến hai mươi người.
– Chưa đến hai mươi người? Như vậy còn ít sao?
Gã vuốt mái tóc rối của bà, cười hỏi:
– Em nghĩ vậy sao?
– Con trai đầu của em năm nay hơn anh hai tuổi mà còn chưa biết phụ nữ là gì. Vậy mà anh đã ngủ với hai mươi cô gái.
– Nó ngủ với ai làm sao em biết được?
– Ồ, em biết đấy. Con trai có bạn gái cư xử khác lắm.
Bình nói một cách thích thú:
– Anh ít tuổi hơn cả con trai em nữa à? Vậy em nghĩ sao khi làm tình với anh?
Bà Hằng đỏ mặt, đáp:
– Hơi ngượng. Em đã từng mơ đến chuyện ngoại tình. Tất nhiên chỉ là mơ thôi, chứ lúc tỉnh em giữ mình lắm. Nhưng ngay cả lúc ấy em cũng mơ được ngủ với người đàn ông hơn tuổi em. Thực sự em chưa bao giờ nghĩ rằng em có thể rung động trước một cậu bé như anh.
Trong lúc bà nói, Bình lấy tay vuốt nhẹ sống lưng, áp dụng lại chiến thuật đã từng khiến Vân Anh chao đảo.
Người bà Hằng khẽ run lên. Hóa ra cách này cũng áp dụng được với bà.
Bình tiếp tục hỏi chuyện, vừa hỏi vừa vuốt ve. Dần dần những câu trả lời của bà Hằng trở nên đứt quãng và đôi mắt bà lại một lần nữa lim dim.
Bà thở hổn hển:
– Anh có lắm cách thao túng phụ nữ thật đấy.
– Em thích được anh làm như thế này à?
– Thích lắm.
– Chồng em có bao giờ làm cho em không?
– Không. Em còn không nhớ lần cuối cùng em và chồng không mặc quần áo nằm ôm nhau là lúc nào. Tất nhiên nó đã từng xảy ra, nhưng nó không còn hiện diện trong ký ức của em nữa.
– Thật phí hoài.
– Đó là vì anh mới quen em mà thôi. Rồi sau này anh cũng chán thôi.
Bình im lặng. Câu nói đó là một sự thật không thể tranh cãi.
Đàn ông chỉ thích của lạ. Món ăn quen thuộc cho dù ngon mấy cũng nuốt không trôi.