Phần 63: TRUNG “ĐĨ” PHÁT HIỆN RA BÍ MẬT
Đại hội kết thúc cũng là lúc đón mừng năm mới. Năm mới sang, đánh dấu thời điểm Bình kết thúc tuổi mười bảy để chính thức bước vào tuổi mười tám. Từ nay nó đã thành niên, là người lớn rồi, được quyền lập tài khoản ngân hàng, thi bằng lái xe, giao dịch chứng khoán, thậm chí lấy vợ nếu muốn.
Giữ lời hứa với ông Đức, Bình đều đặn chia đôi thời gian giữa hai nhà.
Một buổi tối thứ bảy đầu năm, sau khi đã ăn cơm tối xong, Bình kéo ba em gái vào trong phòng ngủ và bắt đầu cuộc mây mưa giống như mọi lần.
Cả bốn người đều trần truồng. Họ quấn lấy nhau như một bầy rắn trắng.
Đúng lúc cuộc vui lên đến cao trào thì Trung “đĩ” bước vào. Chẳng ai nhận ra sự có mặt của hắn. Hắn có chìa khóa nhà, lúc hắn mở cửa chính thì cả bốn người đều đang trong trạng thái cuồng loạn đến nỗi mắt mù, tai điếc.
Phòng ngủ không bao giờ đóng cửa mà lúc nào cũng mở tông hống. Đây là yêu cầu của Bình. Nó có sở thích kỳ quặc vừa đi vừa địt, nghĩa là bế cô nhân tình từ phòng ngủ ra phòng khách hoặc đi quanh nhà, lấy sự rung động lúc bước đi để kích thích các em, đưa các em lên đỉnh của sự khoái cảm.
Trung “đĩ” nhìn thấy điều mà hắn không bao giờ quên được.
Trong phòng ngủ của hắn, trên chiếc giường ngủ tuyệt đẹp mà hắn đã bỏ cả đống tiền mới mua được, một thằng con trai cao lớn, đẹp đẽ như nam thần đang đè ngửa vợ hắn xuống giường, con chim khổng lồ của nó dập mụ ta bằng những cú thúc như trời giáng. Cùng lúc ấy nó đang bế con gái hắn trên cổ, mặt cắm chặt vào cái lồn non tơ, trắng phau của con bé. Con em vợ của hắn thì đang liếm lỗ đít cho thằng nam thần ấy.
Cả ba người phụ nữ gần gũi với hắn đều đang rên xiết, hai mắt nhắm nghiền, thần thái đê mê, rõ ràng cả lũ đều sướng quá hóa dại.
Trung “đĩ” nhảy dựng người lên. Hắn lao đến quát tháo và đấm vào người của Bình.
Gương mặt của hắn đỏ gay:
– Mày, chính là mày, Phạm Tất Bình. Tao biết ngay mà. Tao đã nghe phong phanh chuyện mày dan díu với vợ tao, nhưng thật không ngờ mày còn dám quyến rũ cả con gái tao nữa. Mày có biết tháng chín tới nó mới sinh nhật, bây giờ nó mới mười lăm tuổi thôi không? Tao sẽ báo công an cho mày ngồi tù về tội quan hệ tình dục với người dưới mười sáu tuổi. Lũ khốn nạn, lũ bệnh hoạn.
Lan Phương xấu hổ quá, vội mặc quần áo vào, trong khi Bích Thủy đứng chắn trước mặt Bình, nói đỡ cho gã:
– Anh bảo ai là đồ khốn nạn? Anh mới là đồ khốn nạn. Anh đi ngủ với trai cả chục năm nay ai chả biết, bây giờ lại dám tỏ vẻ đạo đức à.
Trung gào lên:
– Tao ngủ với trai nhưng mà là trai đủ tuổi chứ không phải như mày ngủ với một thằng con nít vắt mũi chưa sạch. Mày đừng gái đĩ già mồm. Ta mang vụ này ra công an thì tất cả đi tù hết.
Bình thấy tình thế nghiêm trọng, liền rít lên:
– Trung “đĩ”, hãy nghĩ kỹ đi. Việc này đã được bố vợ anh phê chuẩn. Anh làm thế chỉ có hại cho anh thôi.
Trung nhìn gã với vẻ kinh hãi:
– Bố Đức cho phép việc này à? Bố Đức đồng ý cho mày ngủ với vợ tao, với em vợ tao và với con gái tao à?
– Đúng vậy đấy. Tôi khuyên anh tỉnh táo. Anh đã biết bố vợ anh quyền lực như thế nào, quen biết rộng rãi ra sao chưa? Anh đấu với bố anh sẽ cầm chắc thua thiệt.
Miệng của Trung mấp máy. Hắn cảm thấy choáng váng quá, nhất thời chưa biết nên xử lý thế nào cho ổn.
Trung chĩa ngón tay vào mặt Bình, quát:
– Mày cứ cẩn thận đấy. Tao sẽ hỏi tội mày.
Nói rồi, hắn xuống nhà, lên ô tô, phóng xe đi mất.
Bình hiểu rằng vụ này sẽ không kết thúc ở đây. Trung “đĩ” đã nắm thóp được gã, nhất định hắn sẽ tìm cách dồn gã vào chỗ chết.
Trong lúc vội vàng, gã mang ông Đức ra làm rào chắn, nhưng đây có lẽ là một sai lầm chí mạng. Vụ việc này không tầm thường mà liên quan đến trẻ em, sợ rằng ngay cả bạn bè của ông Đức cũng không đỡ nổi. Nếu Trung dùng vụ này gây sức ép với ông Đức thì hắn có thể kiếm được những lợi ích to lớn.
Bình càng nghĩ càng hoảng sợ. Gã còn trẻ tuổi và non kinh nghiệm quá, trong giây lát đã phạm vô số sai lầm.
Sai thì cũng đã sai rồi, bây giờ cần phải tìm cách sửa sai.
Gã mặc quần áo vào, yêu cầu Lan Phương lên nhà, dặn cô cứ bình tĩnh không việc gì phải lo lắng. Gã gọi cho Vân Anh, bảo cô đến ngay.
Vân Anh đến nơi, nghe Bình thuật lại vụ việc thì mắt tròn mắt dẹt.
Người tình của cô thật ghê gớm, chẳng những có một bầy hậu cung ở nhà bà Thảo, lại có thêm một bầu hậu cung nữa ở nhà con riêng chồng bà Thảo, trong đó có một đứa con gái mới mười lăm tuổi, nghĩa là trẻ hơn cô mười tuổi.
Vân Anh ngẩng đầu lên, nhìn bức ảnh khổ lớn của Lan Phương, trong bụng cảm thấy chua xót.
Nếu xét về ngoại hình thì hai người có lẽ một chín một mười, đều là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cô bé này còn trẻ quá, cô không đấu lại được.
Vân Anh giấu nỗi buồn trong lòng, giải thích cho Bình hiểu tình hình của gã:
– Lan Phương đã trên mười ba tuổi nên khó có thể buộc anh tội cưỡng hiếp trẻ em, trừ khi Trung thuyết phục được cô bé khai rằng hành động tình dục ấy là ngoài ý muốn. Trường hợp của anh với các chị đây cũng vậy. Mọi người đều không việc gì phải lo lắng.
– Nhưng nếu hắn đưa ra công an thì phiền hà lắm.
– Đúng vậy. Ông Đức muốn bảo vệ danh dự cho con và cháu, chắc sẽ phải nhượng bộ ít nhiều.
Vụ việc dần trở nên phức tạp, Bình không biết phải tính sao.