Phần 53: THUYẾT PHỤC LAN PHƯƠNG LÀM CHUYỆN
LOẠN LUÂN…
Ý nghĩ về việc làm tình tập thể với mẹ con Bích Thủy, Lan Phương đến với Bình một cách bất chợt mà không hề có sự chuẩn bị trước.
Nó là một thợ săn gái chuyên nghiệp. Giống như loài cá mập trắng có thể ngửi thấy mùi máu ở khoảng cách xa hàng cây số, nó có thể ngửi thấy cơ hội ngủ với gái chỉ bằng cách quan sát những cử chỉ vu vơ.
Nó quan tâm đến từng chi tiết nhỏ nhặt. Thứ mà những người đàn ông khác bỏ qua, hoặc nhận thấy nhưng không đủ dũng cảm để nắm bắt, thì nó nhất định sẽ theo đuổi đến cùng, nhờ thế mà đạt được các thành tựu to lớn.
Điểm then chốt nhất trong chiến dịch “hoa thơm hái cả cụm” này đương nhiên không nằm ở chị em Bích Thủy, Bích Ngọc mà nằm ở Lan Phương.
Cô bé này giống như cây non, cơ thể đang bước vào thời kỳ phát dục trong khi nhân cách và ý thức chưa được định hình đầy đủ, đây chính là lúc dễ uốn nắn nhất, một gã đàn ông xảo quyệt có thể dùng các thủ đoạn tâm lý để thao túng cô bé phá vỡ các khuôn khổ đạo đức và rào cản xã hội.
Cô đã bắt đầu có ý thức về sự đúng sai, nhưng ý thức này chưa đủ vững vàng. Nền tảng tư tưởng của cô đang trong giai đoạn định hình nên rất dễ bị lung lay.
Để thêm một thời gian nữa, lúc Lan Phương cứng cáp hơn, mọi chuyện sẽ thật khó nói.
Dẫu sao thì việc làm tình với cả mẹ lẫn con là điều cực kỳ dâm loạn. Người bình thường không sao chấp nhận được.
Điều này cũng giống như tìm cách khiến con hổ tin rằng con chó cái là mẹ nó. Hổ với chó là hai giống loài khác nhau, làm sao có thể nhầm lẫn được? Muốn làm điều không tưởng ấy thì phải cho con hổ con ở chung với chó mẹ từ lúc mới sinh.
Lan Phương đang chập chững vào đời, đây là cơ hội tuyệt diệu, gần như duy nhất khiến cô chấp nhận để người yêu quan hệ tập thể với mình và mẹ ruột.
Bình là một kẻ thủ đoạn ghê gớm. Chẳng thế mà mới tí tuổi đã là nỗi ám ảnh của cả cái phường nơi nó sống.
Nó không từ bất kỳ biện pháp nào dù ghê tởm đến đâu để thỏa mãn dục vọng.
Lan Phương vừa tắm rửa sạch sẽ xong thì nghe tiếng gõ cửa. Cô nghĩ đó là mẹ mình, thật không ngờ lại là Bình…
Cô tròn mắt nhìn nó:
– Anh chưa về à?
Bình cười đáp:
– Cô Bích Thủy bảo anh ở lại với em đêm nay.
– Mẹ em bảo thế ạ?
– Ừ. Mẹ em sợ em tâm lý bất an.
– Em lại sợ mẹ tâm lý bất an ấy. Lúc nãy trông mặt mẹ đáng sợ lắm.
– Ừ, em biết tại sao không?
– Tại sao ạ?
– Bởi vì mẹ em cô đơn lắm. Em biết chuyện bố em rồi chứ?
– Em biết. Vì chuyện này mà mẹ em khóc suốt.
– Phải rồi. Mẹ em là người số khổ, từ bé đã chịu đủ thứ thiệt thòi. Lớn lên những tưởng được nương nhờ chồng, ai ngờ bố em lại lừa dối mẹ em, khiến mẹ em càng ngày càng rơi vào trạng thái trầm cảm không sao thoát ra được. Đó là một dạng tâm bệnh mà nếu không được chạy chữa kịp thời có thể trở thành bệnh thần kinh, bệnh điên, vô cùng đáng sợ.
Lan Phương nghe thế, gương mặt ngây thơ trở nên nhợt nhạt.
– Khổ thân mẹ quá. Em phải làm thế nào hả anh? Làm thế nào để cứu mẹ bây giờ?
Bình thấy cá đã cắn câu, liền tiếp tục khéo léo dẫn dắt:
– Cần phải chiều chuộng mẹ em, em ạ.
– Chiều như thế nào hả anh?
– Vấn đề lớn nhất của mẹ em là cô đang cô đơn cùng cực. Lúc nãy em đi chơi với anh, mẹ em cảm thấy mình bị bỏ rơi nên rơi vào trạng thái khủng hoảng tâm lý. Mẹ em nghĩ rằng từ nay mình đã bị gạt ra khỏi cuộc sống của con gái. Cứ như thế này, chỉ một hai năm nữa thôi là mẹ em sẽ phải vào trại tâm thần, cho dù ông ngoại em giàu có thế nào đi nữa cũng không cứu chữa được. Mình cần phải hành động ngay lúc này khi tâm bệnh mới chớm phát, em à.
Đôi mắt to tròn của Lan Phương rớm lệ. Cô đặt tay lên ngực Bình, giục giã:
– Anh nói đi. Làm thế nào cứu mẹ bây giờ?
Bình đặt hai tay lên vai Lan Phương, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng:
– Việc này đòi hỏi một quyết tâm rất lớn từ phía em. Em có làm nổi không?
– Anh nói đi. Nếu em làm được, nhất định em sẽ làm.
– Em làm được chứ. Việc này đơn giản lắm, chỉ cần vượt qua nỗi xấu hổ nhất thời. Vì mẹ em, em nhất định phải làm được.
– Em sẽ cố gắng hết sức.
– Mẹ em cô đơn cả đời, chỉ có em làm chỗ dựa tinh thần duy nhất. Bây giờ thấy em hạnh phúc bên anh, chỗ dựa cũ mất đi, tâm lý sẽ đổ vỡ. Muốn tâm lý mẹ em không đổ vỡ, cần cho mẹ được tham gia vào cuộc vui của chúng ta, khi ấy mẹ em sẽ cảm thấy mình được tôn trọng và yêu thương.
Lan Phương mở to mắt nhìn Bình:
– Tham gia vào cuộc vui của chúng ta… nghĩa là gì ạ?
Thời điểm quyết định đã đến, Bình thu hết can đảm, nói thẳng:
– Lúc chúng mình ngủ với nhau, em hãy gọi mẹ vào ngủ cùng.
– Thế là thế nào ạ? Anh đang nói gì thế ạ?
– Mẹ là một người phụ nữ khao khát tình yêu đã quá lâu, giống như con sông đã khô hạn, chúng ta cần phải dùng cơ thể của chính mình tưới tắm cho mẹ em. Mẹ em đã bày tỏ khao khát đó với anh, nhưng cô quá xấu hổ không dám nói với em. Cô bảo rằng cô không đủ dũng cảm để sống thật với chính mình, và cô thà tự tử còn hơn là đấu tranh cho hạnh phúc của bản thân.
– Tự tử ấy ạ? Mẹ em đã nói như vậy ư?
– Cô Bích Thủy nói điều đó với anh không chỉ một lần. Cô ấy đã nhiều lần muốn tự tử, chỉ vì tình yêu quá lớn với em mà cô chưa làm điều đó, nhưng khoảng cách sống chết rất mong manh. Tình yêu của anh, em sẽ không để cho mẹ em phải tự kết liễu cuộc đời chỉ vì nỗi cô đơn, phải không em? Anh biết em là một người con hiếu thảo, em nhất định sẽ chia sẻ hạnh phúc của mình với mẹ.
Lan Phương sợ hãi nói:
– Em không… không muốn để mẹ em chết. Nhưng việc để mẹ ngủ cùng với mình làm sao mà chấp nhận được. Nó thật kỳ dị.
– Chuyện sinh hoạt tình dục là việc cá nhân, nào có ai biết được đâu mà phán xét. Em không nói, anh không nói, mẹ em không nói. Tất cả chúng ta đều không nói. Mẹ em thích, anh thích, em thích, mọi người chúng ta đều thích. Vậy thì gia đình ta sung sướng hạnh phúc, thế giới này bình an, có gì đâu mà kỳ dị?
Bình càng nói càng hăng, lời lẽ bay bổng như một bài hùng biện.
Lan Phương còn nhỏ tuổi, không đủ trình độ để phản bác, chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện này sai quá là sai.
Làm tình với mẹ chẳng phải là chuyện loạn luân hay sao?