Phần 50: CỞI VÁY CỦA LAN PHƯƠNG
Lan Phương căng thẳng như thế nào, Bình cũng căng thẳng như vậy.
Con mồi này giá trị quá, quan trọng quá, ngon lành quá, nếu bỏ lỡ cơ hội thì tiếc cả đời không hết.
Nó biết mình đã ở rất gần vạch đích nhưng cũng rất mong manh, nếu cô bé gào khóc thì coi như tối nay thất bại.
Bình nhanh chóng cởi áo của mình để da thịt hai người tiếp xúc với nhau.
Cách làm này thế mà lại hiệu quả, bàn tay của Lan Phương có dấu hiệu yếu đi, gương mặt cô từ chỗ căng thẳng sợ hãi trở nên kích động và mê man.
Cô đang bước vào thế giới đầy quyến rũ của người lớn, thế giới của tình dục và xác thịt. Thế giới này áp đảo tâm trí cô, khiến cô trở nên lạc lối.
Cố thêm mười phút nữa, cuối cùng Bình cũng cởi được áo lót của Lan Phương. Bầu ngực của cô lộ ra dưới ánh trăng.
Bầu ngực tròn đầy, đầu ti màu hồng nhạt, xứng danh tuyệt tác của tạo hóa.
Bình không tự chủ được, tinh trùng bắn ra quần.
Nó chưa bao giờ xuất tinh sớm như vậy, ngay cả lúc làm tình với Vân đi nữa. Lan Phương tựa như thách thức lớn nhất trong cuộc đời chinh phục của nó.
Nói về sắc đẹp thì mỗi người một vẻ. Khó có thể nói rằng Lan Phương đẹp hơn Vân hay Vân Anh, ngay cả người đàn bà ở tuổi bốn mươi như bà Thảo cũng có những điểm hấp dẫn không thua kém.
Điểm khiến Lan Phương khác biệt là hơi thở thanh tân của cô. Hơi thở ấy khiến Bình gục ngã từ rất sớm.
Xuất tinh rồi, khao khát tình dục của Bình giảm đột ngột. Điều này liên quan đến cấu tạo sinh lý của con người, nó không kiểm soát được.
Tuy vậy Bình nhất quyết không giảm nhịp độ trận đấu.
Nó biết rằng nhu cầu sinh lý sẽ nhanh chóng trở lại, có khi chỉ mất một hai phút, bây giờ mà lỏng tay thì toàn bộ công sức tối nay đổ xuống sông hết.
Nó chẳng những không dừng lại mà còn hoạt động mạnh hơn. Bàn tay của nó mò đến váy của Lan Phương.
Cô bé sợ hãi kêu lên:
– Đừng anh, đừng anh.
Bình coi như điếc, không nghe thấy.
Mồm của nó lúc này đang bận rộn với đầu vú của Lan Phương. Cô bé nấc lên một tiếng như khóc.
Cái lưỡi tinh tế của Bình đã chạm được vào điểm nhạy cảm của cô. Người cô uốn éo trong một vũ điệu kỳ dị mà nếu cô nhìn được chính bản thân mình lúc này hẳn sẽ vô cùng xấu hổ.
Bàn tay của cô mải bảo vệ ngực mà bỏ rơi khu chiến địa quan trọng nhất.
Tận dụng thời cơ ấy, trong chớp mắt Bình đã tuột được chân váy đỏ của cô xuống. Lan Phương còn đang hối hoảng, thì một lúc sau, đến quần lót cũng mất.
Lan Phương đã hoàn toàn trần truồng, nhưng đây mới là thành công bước đầu.
Bình vội vã cởi quần của nó ra. Hai cơ thể trần truồng ôm siết lấy nhau.
Chim của nó đã cứng lại, thậm chí còn to hơn và căng thẳng hơn trước.
Người của Lan Phương như lên cơn sốt. Mồ hôi lấm tấm trên trán, trên ngực.
Hai chân của cô quặp lại, dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cứ điểm cuối cùng, tựa như cuộc đời cô sẽ mất hết giá trị nếu để lọt cứ điểm này vào tay đối phương.
Ông trời đã ban cho Lan Phương bản năng cảnh giác của đàn bà để chống lại đám đàn ông tham lam, nhưng ông cũng lại ban cho cô cả một cơ thể cực kỳ nhạy cảm trước những mơn trớn thể xác, điều khiến cô dễ trở nên tổn thương trước những tên thợ săn sự trinh trắng.
Bình đã cởi được quần áo của Lan Phương ra rồi. Nó không vội vàng nhét chim vào bướm của cô mà cứ tiếp tục mơn trớn khiến cô bé mê man.
Đôi môi của Bình bám riết lấy bộ ngực trong trắng, thanh tân, chưa từng được ai chạm tới của cô. Ngay cả chính cô bé còn hiếm khi chạm vào ngực mình. Thỉnh thoảng cô vẫn nhìn nó trong gương, cảm thấy khó chịu khi nó ngày càng to hơn, nào đâu biết rằng thứ mà cô nghĩ rằng phiền phức và thừa thãi chính là thứ sẽ mang lại cho cô tiền bạc, địa vị và cả hạnh phúc nữa.
Trong khi Lan Phương mê đi, Bình cố giữ cho mình sự tỉnh táo.
Cánh thợ săn không thể vì con mồi quá đẹp mà lãng quên mục tiêu và nhiệm vụ của mình.
Mục tiêu của nó là cái hố đen bên dưới. Nhiệm vụ của nó là làm cho hai cơ thể trở thành một. Tất cả những thành quả khác cho đến nay chỉ là chất phụ gia thêm thắt cho bữa chính trở nên ngon miệng hơn mà thôi.
Bình trượt người xuống trên tấm thân trơn láng của Lan Phương, để miệng nó áp sát vào con sò lông đang chảy nước rả rích.
Đây là nước thánh, là nước của trinh nữ, chỉ những người đàn ông may mắn mới được hưởng, không được để sót giọt nào.
Bình cắm mặt vào lồn của Lan Phương, mút lấy mút để.
Lồn của Lan Phương sạch sẽ như tấm thân của cô, không có mùi hôi hay mùi khắm làm Bình khó chịu, ngược lại vị nước nhờn của cô ngọt ngào, thanh khiết, tựa như rượu quý, càng uống càng thích.
Cái miệng của Bình lồng lộn, nhanh chóng khám phá toàn bộ cánh rừng hãy còn nguyên sơ.
Lan Phương không thể làm gì khác hơn ngoài việc co chân lên trời, vô tình lại ngửa bướm ra cho nó húp dễ hơn.
Vào lúc này Bình đã trở nên hết sức bình tĩnh.
Trừ khi ông trời quyết tâm phản đối nó bằng cách giáng xuống một tia sét, còn không thì thành quả đã định, chắc chắn nó sẽ có được tấm thân ngọc ngà trước mặt, việc này diễn ra không sớm thì muộn, không việc gì phải lo lắng nữa.
Lan Phương quả thật rất đẹp, ngay cả lúc đầu tóc rũ rượi, đất cát dính bết, mồ hôi đầy mặt trông cô vẫn như tiên nữ. Trong khi những người phụ nữ bình thường sợ phải phô cái xấu của mình ra thì dường như cô bé này không có bất kỳ nét xấu nào, cơ thể càng bị kích thích, càng lấm lem lại càng tỏa sáng, càng trở nên hấp dấp khôn tả.
Bình nhận ra điều này, lòng khao khát không phải về tình dục mà về bản thân Lan Phương tăng vọt lên.
Đây không phải là món ăn một lần. Cô bé này có thể dùng làm món chính cho cuộc đời nó.