Phần 49: CỞI ÁO CỦA LAN PHƯƠNG
Lan Phương thấy Bình xử lý ba thằng côn đồ kia nhanh gọn như vậy, bất giác nảy sinh tâm lý ngưỡng mộ.
Cô bé hãy còn quá trẻ, chẳng những chưa có bạn trai mà còn chưa từng nghĩ đến việc có bạn trai, cũng chưa bao giờ hình dung rằng người bạn trai tương lai của cô sẽ trông như thế nào.
Bình xuất hiện như một cú sốc làm thay đổi thế giới quan của cô.
Nó đẹp trai, cao lớn hơn tất cả những người cô từng biết, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy đã có địa vị xã hội.
Lan Phương không xác định được thế nào là địa vị xã hội, cô chỉ thấy bà Thảo quấn quýt lấy nó không rời, sau đó cả mẹ Bích Thủy lẫn cô Bích Ngọc đều nhìn nó với ánh mắt thèm khát, cuối cùng là ông Đức đối xử với nó bằng sự tôn trọng, vậy là đã đủ định hình địa vị xã hội trong mắt cô rồi.
Bình vừa có sự liều lĩnh của tuổi trẻ, vừa có sự trầm tĩnh của người trưởng thành. Cách nó điều khiển xe máy, cách nó đánh ba thằng côn đồ, đặc biệt là cách nó ném tiền cho bọn kia thật là ngạo nghễ, thật là lãng tử, thật là mê ly.
Lan Phương bất tri bất giác rơi vào lưới tình không thoát ra được.
Tình yêu của cô gái trẻ thuần khiết và trong trắng. Trong đầu cô bé chỉ nghĩ về việc sẽ cùng chàng ngắm mặt trời lặn, quá lắm là cầm tay nhau một giây đồng hồ, chứ chưa bao giờ nghĩ về việc đi xa hơn.
Sự trong sáng của Lan Phương đối lập hoàn toàn với sự đen tối của Bình.
Nó đã định sẵn hôm nay sẽ là ngày phá trinh Lan Phương. Nhất định nó sẽ làm được điều đó trước khi ra khỏi bãi bồi.
Bãi bồi có những cây to che bóng nắng. Từ bãi bồi có thể nhìn được mặt trời lặn, nhưng từ bên ngoài không nhìn được vào bên trong bãi bồi.
Bình cầm tay Lan Phương, dắt cô vào khu đất mềm.
Lan Phương mặt đỏ như gấc, nhưng để yên cho nó dắt cô đi.
Cô nghĩ người ta vừa cứu mình, để cho anh ấy cầm tay một cái thì có sao đâu?
Hai người nằm bên cạnh nhau, ngắm mặt trời lặn.
Lan Phương cảm thấy đây có lẽ là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình, ngay cả các chuyến du lịch tốn kém đến các danh lam thắng cảnh ở Ý, Pháp, Trung Quốc, Thụy Sĩ cũng không sánh bằng.
Cảnh đẹp là một phần, quan trọng là được ở cạnh người con trai mà mình ngưỡng mộ.
Chẳng mấy chốc trời đã xâm xẩm tối. Tiếng chó sủa từ xa vọng đến. Hai bên sông nhà cửa đã lên đèn.
Lan Phương nói:
– Mình về đi.
Bình hỏi:
– Tại sao lại về? Em chán rồi à?
– Không. Nhưng mẹ em sẽ không cho phép.
– Anh không nghĩ vậy. Em thử gọi điện hỏi mẹ xem.
Lan Phương lấy điện thoại ra gọi cho mẹ. Bích Thủy nghe máy, giọng của cô có vẻ run rẩy.
– Con đang ở đâu?
– Con đang ở bãi bồi cùng với anh Bình.
– Thế cứ ở đó đi. Khi nào anh Bình bảo về thì về.
Lan Phương dập máy, nét mặt ngơ ngác.
– Thật khó tin. Mẹ em bảo khi nào anh cho về mới được về.
Bình cười cười.
Bích Thủy ngoan lắm. Về nhà anh sẽ đút chim vào mồm để tưởng thưởng.
Trong bóng tối mênh mông, gió thổi mát rượi, nó quàng tay ôm sát người Lan Phương.
Cô bé run lên, nhưng vẫn không kháng cự lại.
Bình nhoài người, hôn nhẹ lên trán cô.
Hai mắt Lan Phương nhắm nghiền. Cô không biết điều gì đang xảy ra, cũng không biết điều gì sẽ xảy ra, cô chỉ biết rằng cô không cử động được. Người cứ đơ ra như khúc gỗ.
Trí óc của cô đã bị tê liệt. Lẽ ra ông ngoại và mẹ cô không nên để cô rơi vào tình thế này, ở khu đất biệt lập với một gã trai đẹp đẽ nhưng nguy hiểm và đầy thủ đoạn. Cô chưa từng rời xa vòng tay gia đình bao giờ. Kiến thức xã hội của cô quá non nớt, không biết xử lý tình huống rắc rối này như thế nào cho phải.
Bình hôn lên môi cô. Nụ hôn của nó ngọt ngào và miên man như làn gió.
Lan Phương cảm thấy cơ thể của mình nóng lên một cách bất thường. Trong lúc ngây ngất, cô mở hé chiếc miệng anh đào để đón nhận nụ hôn của Bình.
Cánh cửa đã được mở cho nước lũ tràn vào. Từ đây mọi việc bắt đầu tiến triển nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc Lan Phương nhận ra rằng cô đang hôn Bình một cách say đắm. Miệng của cô mở ra hết cỡ, và cái lưỡi đỏ xinh đang đá qua đá lại với cái lưỡi tham lam của nó.
Bộ đồ mà Lan Phương đang mặc rất trẻ trung, bên trên là áo sơ mi nữ có cúc, bên dưới là chân váy đỏ. Bàn tay của Bình trong giây lát đã lần xuống chiếc áo sơ mi của cô. Cái cúc đầu tiên đã bung ra.
Thế này không được. Theo bản năng cô vội đẩy tay nó ra. Cuộc vật lộn bắt đầu.
Bình đã ngủ với cả chục cô gái bằng tuổi Lan Phương, nó biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào. Điều quan trọng lúc này là kiên nhẫn và dịu dàng, tuyệt đối không được nóng nảy hoặc có biểu hiện cưỡng ép.
Một cử chỉ sai cũng có thể khơi mào tâm lý phản kháng và khi ấy cuộc yêu sẽ biến thành cuộc cưỡng hiếp.
Bình ôm siết Lan Phương để ngăn không cho cô phản kháng. Lưỡi nó quấn lấy lưỡi của cô bé, bàn tay tiếp tục cởi từng chiếc cúc một.
Dần dần, chiếc áo sơ mi đã bung ra hết, để lộ cơ thể mảnh mai, tuyệt mỹ bên trong. Chiếc áo lót là hàng rào cuối cùng ở thân trên.
Làn da trắng của Lan Phương nổi bật lên giữa đêm tối tựa như vì sao sáng. Bình không dám nhìn lâu, sợ xuất tinh tại chỗ. Cảm giác của nó lúc ấy tựa như con đê ngập nước, nếu không kiểm soát được tâm lý sẽ vỡ bất kỳ lúc nào.
Càng gần đến thời điểm quyết định, Lan Phương càng chống trả dữ dội.
Tiếng thở của cô hổn hển, cô lấy tay khép chiếc áo lại, cố gắng bảo vệ tấm thân trinh trắng.