Phần 48: CHIẾM BÃI BỒI
Bình định giở bài cũ, đưa Lan Phương đến chỗ thác nước nơi nó từng dẫn Vân Anh đến chơi, nhưng thật không may con đường dẫn vào khu này đang được sửa chữa, đơn vị thi công đặt biển chặn đường không cho xe cộ qua lại.
Vốn lanh lợi, Bình lập tức đổi ý định.
Ở ngoại ô thành phố có con sông lớn chảy qua, ở gần bờ có một bãi bồi rất nhỏ, diện tích chỉ gần một trăm mét vuông, có cây to che bóng. Vào mùa này nước sông xuống thấp, lộ ra con đường đất hẹp cho phép từ bờ sông tiến vào bãi bồi.
Bãi bồi lẫn bờ sông đều nằm ở vị trí hẻo lánh, mấy lần trước nó đến đấy đều không thấy ai cả.
Bình phóng xe đến đó, vừa đi vừa cầu nguyện rằng bãi bồi vẫn còn trống.
Lúc đến nơi đã là chiều tà. Mặt trời đang hạ dần xuống đầu kia của con sông, không gian mênh mông tràn ngập một màu vàng cam, nước sông lung linh ánh nắng tựa như muôn mảnh gương vỡ. Cảnh tượng hết sức thơ mộng và đẹp mắt.
Lan Phương thấy cảnh đẹp quá, bất giác trở nên say mê.
Chỉ cần một chi tiết này thôi, toàn bộ chuyến đi với người con trai này đều trở nên đáng giá.
Bình không quan tâm đến phong cảnh, nó chỉ quan tâm đến bãi bồi.
Thật không may, bãi bồi đã bị chiếm mất.
Ba thằng choai choai chừng tuổi nó đang chia nhau bãi bồi bé tí. Ba thằng này cũng thuộc dạng lớn con, thằng cao nhất chắc phải hơn mét bảy, gương mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết là dạng phá làng phá xóm.
Bình cảm thấy như mình đang đánh mất thứ gì đó.
Đây là cơ hội hiếm có để nó được ở bên cạnh Lan Phương, là điểm khởi đầu cho một mối quan hệ xa hơn và sâu hơn, vậy mà ba thằng khốn kia lại phá hỏng dịp này.
Nó không cần biết ai đến trước, nó không cần biết công lý là như thế nào, nó chỉ quan tâm đến việc phải chinh phục người đẹp.
Chim nó đã căng cứng nửa giờ đồng hồ rồi, bây giờ chẳng lẽ lại phải về nhà trút tinh trùng vào bụng mấy cô em quen thuộc hay sao?
Không! Không đời nào.
Thế giới này mạnh được yếu thua, không có chỗ cho sự tử tế và lòng nhân đạo.
Lan Phương đọc được ý nghĩ của Bình, liền vỗ vai nó, nói nhỏ:
– Không cần đâu, mình dừng xe chỗ này là được rồi.
Bình lắc đầu, đáp:
– Chỗ này trống trải quá.
Lan Phương không hiểu thâm ý của nó. Cô tự hỏi trống trải thì đã sao? Chẳng phải trống trải có thú vui của trống trải ư?
Cảnh thiên nhiên rực rỡ thế này, đứng đâu chả quan sát được? Đứng đâu chả như nhau?
Bình dựng xe cách bãi bồi mười mét. Nó dặn Lan Phương ở yên trên xe, còn mình đi bộ vào.
Ba thằng choai choai lập tức nhận ra sự có mặt hết sức vô duyên của Bình.
Một thằng lên tiếng:
– Ê, bọn này tới trước.
Bình rút ra hai tờ năm trăm nghìn, cười nói:
– Các cậu nhường cho tớ được không? Trót hứa dẫn bạn gái tới đây ngắm cảnh rồi.
Ba thằng nhìn nhau, lộ vẻ quan tâm.
Chúng nó không phải là dạng con trai thôn xóm bình thường mà là lũ giặc cướp mất dạy từ bé.
Một trong ba thằng đã từng dùng dao đâm người khác bị thương, hai thằng còn lại cũng thuộc dạng đánh người quen tay, là thành phần ung nhọt của xã hội.
Một thằng cất cao giọng hỏi:
– Một triệu thôi à?
– Không còn nhiều, nhưng vẫn có thể thương lượng.
Bình hiểu rằng không nên để lộ ra mình có bao nhiêu tiền trong túi.
Ba thằng đứng cả dậy, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
– Mày có tổng cộng bao nhiêu?
Bình nhún vai, nói:
– Triệu rưỡi, sao nào?
– Triệu rưỡi hơi ít.
Thằng cao nhất, xấu xí nhất, mất dạy nhất nhìn ra ngoài, thấy Lan Phương đang ngồi trên xe, dáng vẻ cao ráo, mảnh mai, gương mặt trắng hồng xinh xắn. Ánh nắng mặt trời rót vào mái tóc cô trông như một dòng suối màu vàng rực rỡ. Nó không chịu được, thốt lên:
– Con bé kia đẹp quá, chúng mày ơi.
Ba đứa không tự chủ được, máu trong người như sôi lên.
Trong đầu chúng cùng nảy ra ý đồ xấu xa.
Lôi con bé vào bãi bồi cưỡng hiếp, còn thằng bạn trai nó thì đánh cho một trận và lấy hết tiền, lấy luôn cả xe máy nữa.
Chúng nó chưa cưỡng hiếp ai bao giờ, nhưng hoàn cảnh sinh đạo tặc, chuyện gì cũng có lần đầu tiên.
Một thằng kêu lên:
– Gọi bạn gái mày vào đây.
Bình cười nói:
– Sao cậu không tự ra mà gọi?
– Mày thách tao à? – Đoạn, nó nhìn hai thằng bạn, bảo:
– Chúng mày giữ nó lại, để tao kéo con bé vào.
Nó xăm xăm bước ra, khuôn mặt xấu xí bệnh hoạn nhe răng ra cười.
Lan Phương kêu lên đầy sợ hãi.
Thằng choai choai vươn tay ra, muốn tóm lấy tay Lan Phương, đúng lúc ấy nó ăn một cú chém rất mạnh vào cổ làm nó ngã lăn quay ra đất, tưởng chừng như cần cổ đã đứt lìa.
Bình quát:
– Thằng mất dạy này, dám đụng vào người yêu tao à?
Hai thằng còn lại xông ra, định vật nó xuống đất, chưa kịp làm gì đã ăn mỗi thằng một đấm vào mặt. Cú đấm rất nặng, răng cửa gãy đôi, máu tuôn ra đầy mồm.
Bình rút từ trong túi ra ba triệu đồng, vứt xuống đất.
– Nể mặt bạn gái của tao, tao tha chết cho chúng mày. Cầm tiền này cút ngay. Tao mà thấy mặt chúng mày lần nữa thì tao lấy lại hết tiền, thêm nữa còn bẻ gãy xương. Mày có biết bố tao là ai không?
Bố Bình là một gã nghiện rượu quanh năm không nhìn mặt con cái. Nhưng nào ai biết đâu? Ba thằng kia nghĩ bố nó hẳn phải là chức sắc to lắm. Chúng cầm tiền, cun cút chạy mất.
Trong phút chốc mà Bình đã giở ra một loạt thủ đoạn cao minh.
Nó có thể đánh ba thằng khốn nạn ở ngay bãi bồi, nhưng như thế Lan Phương sẽ có ấn tượng xấu về nó.
Thay vì thế, nó để cho bọn chúng lao ra, làm cho Lan Phương sợ hãi, sau đó mới xuất hiện đúng lúc để đóng vai người hùng cứu mỹ nhân. Cô bé cảm kích khôn xiết.
Sức vóc của nó vượt trội bọn kia, thêm vào đó từ nhỏ đã quen bị người ta đánh, cũng quen đánh người ta. Cú đấm của nó nhanh và mạnh lắm.
Cuối cùng, nó quẳng cho bọn kia tiền để yên chuyện. Nhỡ chẳng may mấy thằng liều này gọi hội thì phiền lắm.
Nó không muốn cuộc vui sắp tới bị phá rối. Nó muốn được yên ổn ở bên cạnh người đẹp đến đêm.