Phần 45: CHƠI VÁN BÀI LIỀU
Ông Đức không giải thích về Kim Hậu khiến Bình cực kỳ băn khoăn.
Về nhà, nó tức khắc lấy điện thoại ra tìm hiểu.
Trước sự bất ngờ của nó, trên mạng có vô số thông tin về công ty này.
Bà Nguyễn Thị Kim Hậu từng được xem là một doanh nhân thành đạt trước khi bị cơ quan an ninh gô cổ vì nghi ngờ trốn thuế. Công ty Kim Hậu của bà kinh doanh mặt hàng xăng dầu, doanh thu trước thuế năm ngoái là ba nghìn tỷ đồng.
Đây là một công ty cỡ trung, vì thế mà những người như ông Thành biết tên biết tuổi, nhưng chưa đáng để họ quan tâm đến.
Dẫu vậy, với dạng nghèo mạt rệp như Bình thì công ty này vẫn quá lớn.
Kể từ khi thông tin về nhà sáng lập kiêm chủ tịch kiêm giám đốc điều hành Nguyễn Thị Kim Hậu bị tạm giam, giá cổ phiếu của Kim Hậu đã giảm một cách thảm hại, đến nỗi đang bị cân nhắc cấm giao dịch. Hiện tại, giá một cổ phiếu chỉ giao động quanh ngưỡng năm nghìn đồng.
Năm nghìn đồng quả là một con số hấp dẫn.
Bình hiểu rằng một khi Kim Hậu được trả tự do và các rào cản liên quan đến việc kinh doanh được dỡ bỏ, giá cổ phiếu sẽ tăng vọt.
Nó cần phải chớp lấy thời cơ ngàn năm có một này.
Giữa cơn hưng phấn, Bình chợt nhận ra rằng cho dù có muốn, nó cũng không chớp được cơ hội.
Vấn đề đầu tiên là tiền đâu? Nó đang trong cảnh rỗng túi. Bà Thảo vẫn cho nó tiền, nhưng kiếm được bao nhiêu tiền nó đều gửi về nhà nuôi các em ăn học, bản thân không giữ lại đồng nào.
Nó có xe máy, nhưng do còn quá nhỏ tuổi nên không được đứng tên sở hữu xe mà người đứng tên là Vân Anh, người giữ giấy tờ cũng là Vân Anh. Nếu nó muốn đem xe máy đi cầm cố cũng không được.
Cuối cùng, nó không biết thực hiện một giao dịch mua cổ phiếu như thế nào. Nó đoán rằng muốn giao dịch cổ phiếu cũng phải đủ mười tám tuổi mới được.
Tình thế này thật oái oăm. Chẳng khác gì người biết chắc chắn vé số nào sẽ được giải độc đắc đêm nay nhưng lại không còn một xu dính túi.
Nó nghĩ đến việc xin tiền bà Thảo, nhưng nó vừa từ nhà ông Đức về đã xin tiền, nhất định bà Thảo sẽ nghi ngờ. Con người này thông minh sắc sảo, không thể qua mắt được.
Người duy nhất giúp được nó là Vân Anh mà thôi.
Nó lựa thời điểm thích hợp, nói với cô:
– Em yêu à, anh cần tiền.
Vân Anh hỏi lại:
– Anh cần bao nhiêu?
– Càng nhiều càng tốt.
– Càng nhiều càng tốt là bao nhiêu?
– Một tỷ.
– Em không có nhiều vậy.
– Một tỷ cũng không có à? Anh cứ nghĩ em có rất nhiều tiền.
– Đó là anh nghĩ vậy thôi. Một tỷ là con số rất lớn. Em còn phải gửi tiền về cho gia đình nữa. Cả nhà đều trông vào thu nhập của em.
– Vậy em có bao nhiêu?
– Ba trăm triệu.
– Ba trăm triệu… thôi cũng được. Chúng ta có thể cầm cố thêm chiếc xe máy của anh nữa, cũng phải được tối thiểu bốn trăm vì nó còn mới nguyên.
Vân Anh sợ hãi thốt lên:
– Cầm cố xe máy? Sao lại thế? Em không thể chấp nhận việc này. Lúc chị Thảo hỏi em phải trả lời thế nào đây?
Bình giải thích cho Vân Anh nghe mọi việc. Vân Anh càng nghe càng sợ.
– Trời ơi, có việc đó nữa ư? Anh… như thế là anh phản bội chị Thảo đấy. Việc anh làm quá mạo hiểm, nhỡ chẳng may bà Kim Hậu không được thả ra thì sao, hoặc nhỡ bà ấy được thả mà cổ phiếu không tăng thì làm thế nào? Không được đâu. Không được đâu.
Vân Anh một mực bác bỏ làm Bình phải ôm chặt cô vào lòng:
– Em, nghe anh nói này, anh tiết lộ điều hệ trọng cho em biết bởi anh vô cùng yêu em và tin em. Anh tin em là người thông minh nhất định hiểu được chuyện này quan trọng với anh và với tương lai của chúng ta ra sao. Em cần phải tin anh. Nhất định vụ này sẽ thành công. Chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền và như vậy thì chẳng còn phải lo ngại điều gì nữa. Chúng ta có thể sống cuộc sống mà chúng ta muốn.
– Thế nhỡ thất bại thì sao?
– Không thể thất bại được. – Bình nói một cách kiên quyết. – Nếu cứ nghĩ về thất bại thì bao giờ mới thành công? Chúng ta phải liều lĩnh đúng thời điểm mới được.
– Thế thì anh chỉ nên đầu tư năm mươi triệu thôi, để xem lời ông Thành gì đó nói có đúng không. Anh còn chẳng biết ông ta là ai, chức vụ gì mà đã dốc hết cả tài sản của em, anh muốn em tự tử phải không?
Bình nhìn sâu vào mắt cô:
– Vân Anh, năm mươi triệu thì giải quyết được vấn đề gì? Ông Đức không còn sống lâu được nữa. Ông ta rõ ràng đang muốn thử năng lực của anh. Nếu anh tỏ ra hèn nhát ông ấy sẽ tìm người khác chứ không mất thời gian với anh nữa. Đây là bài kiểm tra mà ông ta dành cho anh. Hoặc được tất, hoặc mất cả. Nếu anh thua ván cược này, anh sẽ cày cả đời để trả nợ cho em. Em nhất định phải giúp anh.
Bình nói mãi, nói mãi, rốt cuộc Vân Anh cũng xiêu lòng.
Những người con gái cho dù bản lĩnh và lạnh lùng đến đâu cũng có xu hướng nghe theo người yêu, chỉ cần người yêu họ đủ mạnh mẽ và khéo léo.
Thấy Vân Anh đã xuôi, Bình mừng như điên.
Vân Anh nói:
– Em sẽ mang xe đi cầm cố. Em sẽ bảo là xe hỏng nên cần phải sửa. Còn về chứng khoán thì em sẽ tìm hiểu.
– Em cần làm ngay mới được. Thời gian không còn nhiều. Ông Thành nói là trong vòng một tuần Kim Hậu sẽ được thả, nhưng không nhất thiết phải tròn một tuần mà có thể sớm hơn hai, ba ngày. Vậy nên em tiến hành vụ này càng nhanh càng tốt.
Vân Anh gật đầu. Ngay chiều hôm ấy, Bình dàn cảnh hỏng xe phải đem đi sửa, cầm cố được ba trăm chín mươi triệu đồng.
Vân Anh rút sổ tiết kiệm được ba trăm hai mươi triệu đồng, cộng vào được bảy trăm mười triệu đồng.
Cô mở một tài khoản giao dịch chứng khoán, đăng ký mua một trăm linh một nghìn cổ phiếu công ty Kim Hậu.
Với mức giá năm nghìn đồng một cổ phiếu, lẽ ra cô có thể mua được một trăm bốn mươi hai nghìn cổ phiếu, nhưng thật không ngờ trên thị trường đang xuất hiện một dòng tiền lớn đổ vào khiến giá cổ phiếu Kim Hậu tăng lên thành bảy nghìn đồng.
Bình hiểu ngay rằng những nhân vật máu mặt cũng đang gom hàng.
Đây là bài học đầu đời cho nó. Tiền ít cũng là tiền. Người giàu cũng phải chịu khó nhặt tiền lẻ.