Phần 438
Đan Thanh hét lên:
– Đưa cô ta vào nhà giam, chờ xét xử.
Vân Anh nói:
– Ta là Phó Giáo chủ Toàn giáo, hưởng quyền miễn trừ tuyệt đối, các người không được bắt giữ ta.
Bình lúc đó đau lắm, mà vẫn phải mỉm cười.
Hóa ra Vân Anh đã tính đến chuyện này từ lúc đồng ý dẫn Thu Thủy trở về.
Gã cố sức nói:
– Thả Vân Anh ra. Không được làm hại cô ấy.
Đan Thanh thốt lên:
– Giáo chủ, sao có thể như vậy được?
– Ý ta đã quyết. Các em phải nghe lời.
Đan Thanh không biết làm thế nào, đành ra lệnh cho đội Nữ Trinh thả Vân Anh. Lại gọi xe cứu thương để đưa Bình vào bệnh viện.
Bình được đưa vào bệnh viện nằm cách đó chỉ một cây số. Nhưng hai viên đạn đều trúng vào phần hiểm yếu, rất khó gắp ra. Viên đạn đã phá vỡ ổ bụng, máu tươi chảy tràn trề. Các bác sĩ không ai dám mổ, sợ chẳng may làm chết gã thì cả nhà mất mạng.
Bình biết mình không sống được bao lâu nữa, liền nói với Đan Thanh:
– Gọi Ngũ bá đến đây, ta có chuyện này muốn nói.
Ngay trong đêm ấy, lệnh triệu tập đã được phát đi, đến chiều ngày hôm sau, năm người vợ của Bình là Đàm Thanh Vân, Vũ Thị Thế Hà, Vũ Vân Anh, Ekaterina Andreeva và Leonor đã kịp đến bệnh viện để gặp gã lần cuối.
Vân nhìn Vân Anh với vẻ căm tức:
– Con quỷ cái này, mày vẫn còn đủ mặt dày để đến gặp anh ấy sao?
Vân Anh đáp:
– Anh ta gọi chị đến, không phải chị tự đến.
Vân nói:
– Đan Thanh, nhiệm vụ của cô là bắn chết kẻ phản phúc này để trả thù cho chủ nhân của cô.
Đan Thanh nhạt giọng đáp:
– Giáo chủ có lệnh, không ai được đụng đến Vân Anh.
Vân tức lắm, mà không làm thế nào được, đành cùng với Vân Anh và ba người còn lại vào trong phòng cấp cứu gặp chồng.
Bình nhìn Vân Anh, mỉm cười yếu ớt:
– Vân Anh, anh đối xử với em thế là đã tận nghĩa rồi.
Vân Anh gật đầu, đôi mắt nhòa lệ.
– Sao anh không giết em?
– Anh đã làm sai nhiều điều nên đây là cái giá mà anh phải trả. Em là người vợ chính thức đầu tiên của anh, anh luôn yêu em. Chỉ có điều em không được tiếp tục hưởng quyền miễn trừ đặc biệt nữa. Ngày hôm nay anh tuyên bố tước quyền miễn trừ của em. Em sẽ vẫn là Phó Giáo chủ Toàn giáo, một trong Ngũ bá, em cũng sẽ không bị truy tố về bất kỳ tội danh nào trong quá khứ, nhưng nếu từ bây giờ em phản giáo, thì nhất định sẽ phải bị trừng phạt.
Vân Anh gật đầu, chấp nhận sự sắp xếp của Bình.
Bình nói với Ngũ bá:
– Từ nay năm người các em cùng nhau cai quản Toàn giáo. Các em sẽ phải tiến hành bầu chọn Giáo chủ. Giáo chủ Toàn giáo nhất định phải là một trong những người con trai của ta. Nếu các con của ta còn quá bé, chưa thể lên nối ngôi được, thì có thể chọn ra một ai đó làm Quyền Giáo chủ, tạm thời cai quản giáo chúng, nhưng Quyền Giáo chủ phải là một trong những người vợ chính thức của ta, và người đó tuyệt nhiên không được cưới chồng hoặc có người tình hoặc quan hệ tình dục với người khác. Từ nay Đan Thanh trở thành Nguyên soái – Tổng tư lệnh các lực lượng vũ trang Toàn giáo, trách nhiệm của Đan Thanh là đảm bảo các mệnh lệnh của ta sẽ được thi hành nguyên văn và không sai lệch. Kẻ nào dám chống lệnh thì bất kể là ai cũng cứ giết đi cho ta.
Đan Thanh cúi đầu vâng lệnh.
Bình cố sức nói tiếp:
– Các Phó Giáo chủ sẽ cai quản lãnh địa của mình và được quyền có quân đội riêng, nhưng không được nhiều hơn một triệu quân và không được sở hữu vũ khí hủy diệt. Chỉ duy nhất Nguyên soái – Tổng tư lệnh được quyền xây dựng quân đội đông không giới hạn, quyền điều động lực lượng vũ trang nòng cốt của Toàn giáo. Người nắm giữ cương vị này, hoặc Đan Thanh hoặc ai đó kế tục, phải là nữ và không được cưới chồng. Điều đó là để đảm bảo sự an toàn cho những đứa con trai của ta. Chúng sẽ kế tục ta chinh phục phụ nữ trên khắp thế giới. Ta không yêu cầu chúng hòa thuận với nhau vì điều đó là không tưởng, nhưng ta muốn chúng tôn trọng ta và duy trì những nguyên tắc mà ta đã đặt ra. Kẻ nào phá hoại những nguyên tắc của ta kẻ đó bị tước quyền làm con ta và sẽ bị xử bắn. Còn ai muốn nói gì nữa không?
Ekaterina Andreeva hỏi. Lúc này cô đã nói tiếng Việt rất sõi.
– Nếu giữa hai Phó Giáo chủ nảy sinh hiềm khích thì ai sẽ phân xử?
– Nếu xảy ra hiềm khích thì sẽ phải mang ra trao đổi tại hội đồng năm vị Phó Giáo chủ, lấy theo ý kiến số đông, nếu hội đồng không quyết được thì người quyết định cuối cùng là Đan Thanh.
– Vậy thì Đan Thanh chính là Giáo chủ Toàn giáo rồi.
– Không phải, bởi vì Đan Thanh không được quyền can thiệp vào các vấn đề sự vụ hàng ngày của Toàn giáo. Nếu Đan Thanh trái lời ta thì sẽ có người trừng phạt.
Sau câu nói ấy, căn phòng trở nên im phăng phắc.
Mọi người đều hiểu rằng Bình đã để lại một lực lượng nào đó có đủ sức ám sát Đan Thanh trong trường hợp cô ta lạm quyền. Có lẽ là Đội Hành Quyết của Andriy, có lẽ là một tổ chức bí mật nào khác.