Phần 437
Một tháng sau đó, ba mẹ con ngày nào cũng quấn lấy nhau trong cơn điên loạn tập thể.
Bình xuất tinh vào lồn mẹ và em gái nhiều đến nỗi gã bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
Cái thai trong bụng bà Hà và Thu Thủy to lên, nhưng điều đó cũng không ngăn được Bình tiếp tục làm tình với hai người. Sự hưng phấn của gã kéo dài và gần như không thuyên giảm cường độ.
Ba mẹ con sống chung trong một căn phòng để Bình có thể quan hệ tình dục với hai người bất kỳ lúc nào gã muốn.
Vào một buổi tối, khi Thu Thủy đang nằm dưới và Bình nằm trên, bên cạnh là bà Hà đang rên rỉ, thì Vân Anh đột ngột bước vào.
Bình kinh ngạc đến mức bỏ cả hai người tình, đứng phắt dậy, chim mềm oặt đi. Gã trừng mắt ra nhìn Đan Thanh, người khi đó mới hiểu ra rằng mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
– Tại sao em cho Vân Anh vào đây?
Đan Thanh đáp:
– Vân Anh bảo anh gọi cô ấy đến.
Vân Anh nhìn ba mẹ con Bình trong bộ dạng trần truồng, sắc mặt xám lại.
Ánh mắt cô hướng về Thu Thủy với vẻ đau đớn:
– Em có biết em đang làm gì không?
Thu Thủy lấy một chiếc khăn che thân, xấu hổ nói:
– Chị Vân Anh, chị đừng trách em.
– Trong nửa năm qua chị đã đi tìm em nhưng không biết cụ thể em sống ở đâu. Em cắt đứt liên lạc với các thành viên khác trong gia đình. Chị đã đoán ra rằng Bình đã lừa dối em, thật không may đó lại là sự thật.
– Anh Bình không lừa dối em. Chị Vân Anh, anh ấy không phải là anh ruột của em, chúng em không có mối quan hệ huyết thống. Anh ấy đã cưới em làm vợ.
– Ha ha.
Vân Anh bật cười mà sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Cô nhìn Bình, rít giọng nói:
– Bình, anh không phải là người mà là một con quái vật.
Bình quát:
– Đưa cô ta ra ngoài.
Đan Thanh kéo tay Vân Anh, định đưa cô đi, nhưng Vân Anh đã rút ra một khẩu súng lục, chĩa vào người Bình, hăm dọa:
– Ai dám manh động, tôi bắn.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thu Thủy run giọng:
– Chị Vân Anh, chị làm gì thế?
– Chị làm điều này vì em, vì các em của em. Chị yêu thương các em như em ruột của chị, vì vậy mà chị không thể tha thứ được cho tội lỗi của người này. Thủy, em và bà mẹ khốn nạn của em cần phải rời khỏi căn phòng này ngay. Có những điều chị muốn nói với Bình mà em không cần nghe làm gì.
– Xin chị đừng làm hại anh ấy.
– Đi đi, đi mau.
Bình xua tay cho Thu Thủy và bà Hà rời đi.
Trong phòng chỉ còn Bình, Vân Anh và Đan Thanh.
Vân Anh nhìn Bình với vẻ căm ghét:
– Bình, Thu Thủy là em gái của anh, tại sao anh lại làm nó ra nông nỗi này?
Bình yên lặng không đáp.
– Quyền lực, phải không? Anh ngủ với em gái anh vì anh có đủ khả năng làm việc đó mà không sợ bị trừng phạt. Anh còn mặt dày đến nỗi khiến cho nó và mẹ nó, cũng là mẹ anh, mang thai. Mẹ anh đã mang thai với anh không phải một lần mà hẳn hai lần. Thật kinh tởm. Nhưng thôi, bà ta cũng dâm loạn như chính anh vậy. Người mà tôi quan tâm nhất là Thu Thủy. Lẽ ra anh không nên đụng đến con Thủy. Anh đã làm tổn thương nó và tổn thương cả tôi nữa. Tôi đã nuôi dạy và bảo vệ nó trong nhiều năm nhưng anh đã khiến công sức của tôi đổ bể. Anh đã hủy hoại cuộc đời của con bé. Bình, anh không hiểu được anh đã làm gì đâu.
Bình giơ tay ra, cố thuyết phục Vân Anh:
– Vân Anh, đừng chuyện bé xé ra to. Chúng ta có thể giải quyết việc này. Anh sẽ không gặp Thu Thủy nữa, thế là được chứ gì?
– Thế là được chứ gì? Anh đùa à? Anh đã ngủ với nó. Nó đã mang thai. Cái thai to như vậy làm sao mà phá được? Hậu quả đã sinh ra rồi, không thể đảo ngược được.
– Vậy thì em định làm gì? Vân Anh, em định giết anh sao? Em là vợ anh cơ mà. Anh đối xử với em trước nay có gì thiếu sót đâu? Em yêu anh mà, phải không em?
Vân Anh nghe vậy, tâm trạng hơi mềm đi.
Cô nhớ về những giây phút êm đềm khi ở bên Bình, lúc hai người làm tình với nhau, lúc gã chiều chuộng cô. Cảm giác ngọt ngào mà cay đắng làm sao.
Bình bước đến, gương mặt đầy tình cảm:
– Vân Anh, bỏ súng xuống đi, anh yêu em. Chúng ta sẽ tìm ra cách để giải quyết việc này.
Vân Anh chần chừ một lát rồi móc túi lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Bình.
Bình cầm tấm ảnh lên xem. Gã thấy một cô gái trẻ, khuôn mặt tươi cười, mặc váy trên đầu gối, ngoại hình hết sức hấp dẫn.
– Ai đây?
– Con An, em gái anh. Nó mới mười sáu tuổi thôi.
– Ồ.
– Anh có định ngủ với nó không?
Bình nhún vai:
– Không.
Vân Anh rít lên:
– Anh nói dối. Tôi có thể nhìn thấy sự dối trá trong mắt anh. Anh phải chết.
Vân Anh nổ súng. Bình trúng hai phát đạn vào bụng. Đan Thanh lao đến, tước khẩu súng trên tay cô. Các thành viên đội Nữ Trinh nghe tiếng súng, vội vã ập vào, phối hợp với Đan Thanh khống chế Vân Anh không cho cựa quậy.