Phần 429
Hai người nói chuyện đến gần tối thì đột nhiên mưa lớn.
Cơn mưa đổ xuống bất thình lình, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước. Rõ ràng bầu trời đang quang đãng mà lại có mưa. Cả hai không kịp trở tay, quần áo, tóc tai đều ướt hết sạch. Thu Thủy ho liền một lúc mấy tiếng, có dấu hiệu bị cảm lạnh.
Cô không hề hay biết rằng Bình đã chỉ thị cho Đan Thanh huy động hàng chục khẩu súng phun nước khổng lồ để tạo mưa giả. Trong thời gian ngắn như vậy đã đổ một lượng nước lớn bằng hai cái bể bơi tiêu chuẩn xuống khu vườn khiến cho nó nhanh chóng bị ngập lụt.
Nhân viên phục vụ lập tức đưa hai người vào trong một căn phòng kín đáo để thay quần áo.
Thu Thủy vào nhà tắm trước. Cô lập cập cởi hết quần áo ướt, xả nước nóng bốn mươi độ để làm ấm cơ thể. Trước khi cô vào nhà tắm, Bình đã lớn tiếng cam đoan rằng sẽ cho người mang quần áo đến để cô thay, và giục cô vào bồn tắm ngâm mình cho thoải mái.
Một lúc sau, khi Thu Thủy đang nằm trong bồn nước nóng thì Bình gõ cửa, nói:
– Anh lạnh quá, cho anh vào tắm nhé.
Thu Thủy thốt lên kinh hãi:
– Không được.
Bình van nài:
– Anh lạnh quá không thể chịu được thêm nữa. Anh nghĩ mình sắp chết rét rồi.
– Người của anh đâu, không mang quần áo đến à?
– Mưa lớn lắm, cái đồi này đã bị cô lập. Không ai có thể lên đồi mà cũng không ai xuống được cả. Ngay cả máy bay trực thăng cũng không để tiếp cận nơi đây được. Chúng ta sẽ phải chờ vài tiếng nữa cho hết mưa, nhưng lúc ấy anh đã viêm phổi mà chết. Thu Thủy, em không thương anh à?
– Trời ơi, nhưng anh không thể cứ thế bước vào nhà tắm. Em là con gái, anh là con trai.
– Em ngượng gì mới được chứ? Ngày xưa anh chẳng tắm cho em suốt còn gì.
– Nhưng hồi đấy cả hai chúng ta đều còn bé tí và anh là anh trai của em, còn bây giờ thì không phải như vậy nữa.
Bình ho sặc sụa. Tiếng ho của gã nghe rất nặng và sâu khiến Thu Thủy sợ hãi.
– Sao anh bị cảm lạnh nhanh thế được nhỉ?
Cô nào biết anh trai của cô đang diễn kịch. Gã từng là diễn viên xuất sắc nhất Việt Nam, bây giờ đã không còn theo nghiệp diễn nữa nhưng vẫn có khả năng thực hiện những trò đánh lừa người khác, khéo léo đến nỗi không ai nhận ra được.
Bình hỏi:
– Thế nếu anh tắt đèn để em không nhìn thấy gì thì em có cho anh vào không?
Thu Thủy do dự một lát rồi bảo:
– Thế thì được. Nhưng anh phải nhanh đấy nhé.
Bình tắt điện, phòng tắm trở nên tối om. Gã mở cửa bước vào, trên người lúc này đã hoàn toàn trần truồng, con chim cương cứng hết cỡ. Gã chỉ cách con mồi lớn nhất đời gã vài mét, gã thậm chí còn cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô vào lúc này.
Lúc gã mở cửa, Thu Thủy thoáng thấy tấm thân cường tráng của gã. Cô thậm chí còn kịp nhìn thấy con chim khổng lồ đang vươn lên như nòng pháo, vội hét lên một tiếng kinh hãi. Cô dùng hai tay bịt mắt lại, không dám nhìn thêm.
Bình đóng cửa, khiến căn phòng lập tức tối sầm. Gã lần mò đến bên vòi hoa sen, xả nước nóng tắm rửa.
Gã thở ra một hơi khoan khoái:
– Thật dễ chịu làm sao.
Thu Thủy sốt ruột hỏi:
– Anh đã tắm xong chưa?
– Anh chưa. Bên ngoài đang rất lạnh, điều hòa bị hỏng nên không khí như trong tủ đá vậy. Anh khuyên em không nên ra ngoài lúc này trừ khi có quần áo ấm.
– Thế chúng ta cứ ở mãi trong này à?
– Chúng ta phải ở đây cho đến khi mọi thứ ổn thỏa em ạ.
– Nhưng lúc nào mới ổn thỏa đây? Mưa còn lâu không?
– Chuyên gia bảo mưa sẽ kéo dài trong hai tiếng nữa. Anh em mình không việc gì phải vội vàng.
– Họ đứng ngoài nói thì dễ lắm.
Thu Thủy nghe tiếng nước rơi trên cơ thể rắn rỏi, chắc nịch của Bình mà lòng dạ xốn xang.
Trong bóng tối, trí óc của cô tự động điền vào những hình ảnh đầy chất nhục cảm.
Lúc nãy Bình bước vào nhanh và đột ngột quá, cô không kịp ngoảnh đầu đi chỗ khác, thành thử cô đã nhìn thấy toàn bộ cơ quan sinh dục khổng lồ của gã. Những hình ảnh ấy mới ám ảnh làm sao. Nó khiến cho cô khó thở.
Thu Thủy vẫn biết rằng anh trai của cô rất cao lớn và khỏe mạnh, cơ thể cuồn cuộn bắp thịt săn chắc, trước đây chúng chỉ mang đến cảm giác an toàn và ấm cúng, là chỗ dựa đáng tin cậy mỗi khi cô gặp rắc rối, bây giờ chúng lại hấp dẫn cô theo lối con đực hấp dẫn con cái. Nhất là vào lúc này, khi cả hai đều trần trụi. Khoảng cách giữa hai người chỉ vừa đúng một mét, nếu cùng vươn tay ra sẽ chạm được vào nhau. Dòng nước từ vòi hoa sen xối lên người Bình nghe như tiếng mưa đập vào cửa gỗ, cho thấy cơ thể của gã không có một chút mỡ thừa, càng nghe càng khơi lên cảm xúc giới tính mãnh liệt.
Bình tắm lâu quá, Thu Thủy cảm thấy bồn chồn:
– Anh đã xong chưa?
Bình cười đáp:
– Anh chưa. Sao em sốt ruột làm vậy?
– Chúng ta… không thể như thế này được.
– Tại sao?
– Anh biết tại sao mà.
Bình biết tại sao, nhưng gã không có ý định buông tha cho em gái.
Cô đã ở trong lòng bàn tay của gã. Cô giống như con bướm nhỏ va phải tấm lưới của một con nhện khổng lồ, con bướm không biết rằng thứ đang kìm chân nó không phải là một cành cây mà là sợi dây thòng lọng. Vào thời điểm con nhện tiến lại gần cũng là thời điểm cô sẽ bị ăn thịt.