Phần 428
Thu Thủy rời khỏi bệnh viện, tâm trạng tồi tệ. Còn đang chưa biết đi đâu, làm gì thì đã nhận được tin nhắn của Bình, hẹn gặp ở một cửa hàng sang trọng.
Cô không muốn gặp gã vào lúc này, nhưng sau một lúc suy nghĩ đã đổi ý, y hẹn đến nơi, hy vọng có thể cùng nhau xây dựng mối quan hệ phù hợp với người mà cô đã xem là anh trai trong suốt quãng đời tuổi trẻ.
Người của Bình đến đón Thu Thủy và đưa cô đến điểm hẹn. Cửa hàng ấy hóa ra không nằm trong thành phố mà tít ở vùng ngoại ô xa xôi, trên một quả đồi, quang cảnh rất thơ mộng. Do nằm trên đồi cao, gió thổi lồng lộng mà không khí mát lạnh tựa như đầu đông.
Bình đợi cô ở trong một khu vườn có tán cây che khuất ánh nắng, từ đây có thể nhìn thấy không gian thiên nhiên tươi đẹp.
Thu Thủy ngượng ngùng nói:
– Anh.
Bình bước đến, cầm lấy tay cô. Đó là hành động bình thường, nhưng bây giờ gã không còn là anh trai cô nữa, tự nhiên Thu Thủy thấy xấu hổ, liền rụt tay lại.
– Chúng ta không phải là anh em.
Bình đáp:
– Anh biết. Anh đã cố tình giấu em sự thật đó trong một khoảng thời gian dài, anh chỉ muốn em được sống vô tư như thủa ấu thơ.
– Làm sao có thể sống vô tư được nữa hả anh? Tất cả những gì em biết đều đã bị đảo lộn.
– Không phải tất cả, bởi vì anh vẫn ở đây với em. Hãy để chúng ta được sống như ngày xưa, lúc mà anh lo cho em mọi thứ. Em không cần phải lo lắng điều gì cả, chỉ việc vui chơi và tận hưởng cuộc sống.
Bình cầm tay Thu Thủy, lần này cô không phản ứng. Sắc mặt cô hơi đỏ lên. Cô cố nói với mình đây là anh trai cầm tay em gái, nhưng sâu trong thâm tâm cô biết rằng không phải, mọi thứ đã thay đổi rồi. Bình dắt tay Thu Thủy ra vườn, hai người bước đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh quan.
– Người ta nói hôm nay nhiều mây và có thể có mưa, hóa ra họ dự đoán sai.
– Họ dự đoán đúng. Nhưng anh đã huy động ba mươi chiếc máy bay để phun chất hóa học vào bầu trời khiến mây đen không thể ngưng tụ được. Anh đã can thiệp vào thời tiết để mang bầu không khí trong lành này đến cho em.
Thu Thủy thốt lên kinh ngạc:
– Chuyện đó mà anh cũng làm được ư?
Bình khẽ nhún vai với vẻ hài hước:
– Anh của em là Thượng Đế Tối Cao, cái gì chẳng làm được?
– Không, anh không phải là Thượng Đế Tối Cao, anh là Giáo chủ Toàn giáo. Em thật không ngờ quyền lực của anh đã lớn đến vậy, nó vượt ra mọi hình dung điên rồ nhất. Anh cảm thấy thế nào khi được sở hữu quyền lực vô tận?
Bình cười mỉm.
Cảm giác thế nào ư? Cảm giác tuyệt vời chứ sao, bởi gã có thể làm những chuyện đốn mạt nhất mà không ai có thể ngăn cản hoặc chỉ trích gã. Gã đứng trên luật pháp và đạo đức xã hội. Gã là tột đỉnh, là tối cao và là bố của tất cả mọi người.
Gã làm điều đốn mạt với Thu Thủy bởi điều đó mang lại sự kích thích tâm lý ghê gớm. Giống như thợ câu cố gắng săn con cá mập to nhất đại dương, Bình cũng đang trong hành trình săn mồi và gã muốn được trải nghiệm cảm giác làm những điều không ai có thể làm được.
Bình kéo Thu Thủy ngồi xuống một chiếc ghế lớn, có đệm êm ấm, cánh tay của gã khoác vai cô đầy tự nhiên. Nhân viên phục vụ mang đến hai cốc nước, một là loại Thủy thích nhất, hai là loại Bình thích nhất. Thu Thủy tựa đầu vào vai Bình, vừa uống những ngụm nước nhỏ, vừa ngắm bầu trời trong xanh.
– Em luôn cảm thấy yên tâm khi có anh ở bên cạnh.
– Còn anh luôn cảm thấy êm đềm khi có em. Em mang lại cho anh động lực để cố gắng. Nếu không phải vì em, chắc anh đã sống một cách bạt mạng và bất cần.
Tim Bình đập thình thịch. Gã lưỡng lự giữa việc dấn thêm một bước nữa hay tận hưởng khoảnh khắc này và xây dựng mối quan hệ mới với Thu Thủy một cách từ từ. Rốt cuộc, gã quyết định cúi xuống và hôn lên mái tóc của cô. Thu Thủy rùng mình, nhưng không đứng lên hay lớn tiếng phản đối, cô tự nhủ đó chỉ là nụ hôn của người anh trai mà thôi.
Bình được thể, bàn tay lùa vào mái tóc của cô, thủ thỉ:
– Anh còn nhớ lúc anh sáu tuổi, anh đã phải tắm cho em.
Thu Thủy đỏ mặt nói:
– Chuyện đó em biết. Hồi xưa em không nghĩ gì, bây giờ nhớ lại thật xấu hổ.
– Có gì đâu mà xấu hổ? Hồi đấy em còn bé quá, vẫn còn ị đùn và đái dầm. Anh tuy chỉ hơn em hai tuổi nhưng đã là trụ cột trong gia đình, tất cả việc nhà anh đều làm hết. Mỗi lần em ị đùn anh lại phải lôi em vào nhà tắm để lau rửa cho em. Mãi đến năm em sáu tuổi việc ấy mới thôi.
– Chắc anh thấy kinh tởm lắm nhỉ.
– Ngược lại, anh chẳng bao giờ giận em hay cảm thấy phiền toái. Chỉ cần thấy em khóc thôi là anh đã không chịu được rồi. Anh luôn cố gắng để làm cho em vui, bằng cách này hay cách khác.
Những kỷ niệm về quá khứ thơ ngây khiến Thu Thủy cảm thấy thoải mái hơn, người cô mềm ra và tựa hẳn vào ngực của Bình.