Phần 420
Vân, tên đầy đủ là Trịnh Hồng Vân, nói với Bình:
– Anh đã hỏi ý kiến bố em chưa? Người của anh vừa đưa bố em ra khỏi đây đấy.
Bình gằn giọng:
– Quên ông ta đi. Anh chính là bố em.
Vân nhìn mẹ là bà Thư, hỏi:
– Mẹ ơi…
Bình cướp lời:
– Thư bây giờ là vợ anh. Anh đã cưới mẹ em, cũng tức đã danh chính ngôn thuân trở thành bố em.
Bà Thư há hốc mồm ra, nhưng nhận thấy Bình không nói đùa, chỉ có thể ngậm miệng vào.
Chồng bà vừa bị giết, bà đã có chồng mới, chồng mới chính là cháu ruột của bà.
Lan nhanh nhảu nói:
– Vân, Khánh, gọi bố đi kìa các cháu.
Hai cô gái Vân, Khánh bị người lớn thúc giục, không biết làm thế nào, tuy thấy chuyện này cực kỳ vô lý và trái khoáy, nhưng vẫn phải cắn răng gọi:
– Bố.
Bình phá lên cười sằng sặc.
– Con. Các con mút chim cho bố đi.
Vân và Khánh lần xuống bẹn của Bình, cặm cụi mút chim cho gã. Con chim của gã căng cứng cực độ.
Bình nhìn Lan, nói:
– Em cũng là vợ anh.
Lan ngạc nhiên, hỏi lại:
– Dạ, anh vừa bảo gì ạ?
– Anh nói anh cưới em làm vợ.
Chồng của Lan đứng bên cạnh, mặt nghệt ra như tàu lá.
Bình quay sang anh chàng, hỏi:
– Có chuyện gì chăng?
Chồng của Lan không dám đáp lời.
– Ta bỏ ra một triệu đô la Liên bang mua vợ của anh bạn thì có đủ không, con trai ta?
Người chồng ấp úng:
– Con trai?
– Ta cưới Thư là mẹ vợ của anh thì ta chẳng phải là bố của anh sao?
– Cũng phải, nhưng mà…
– Nhưng nhị cái đéo gì? Con trai, ta hỏi rằng con có hài lòng với một triệu đô la Liên bang mà ta trả cho con để con bỏ vợ hay không?
– Nếu không thì sao?
– Nếu không thì con sẽ chết chung một chỗ với Đức. Sống hay chết chỉ dựa vào một câu nói lúc này thôi. Thế nào, chọn sao?
Người chồng của Lan vội đáp:
– Thưa Giáo chủ, thưa bố, con đồng ý lấy một triệu đô la Liên bang để bỏ vợ, nhưng con xin nuôi các con gái của con.
– Không được. Ngọc và Trang là vợ bố, con không nuôi được.
– Dạ?
– Ta cưới Thư, cưới Lan, cưới Ngọc, cưới Trang, cưới đủ hết ba thế hệ thành viên trong gia đình.
– Dạ, nhưng mà…
– Nhưng cái cục cứt. Đan Thanh, tống cổ thằng này đi cho đỡ bẩn mắt anh. Các con vợ của anh, mau mút chim cho anh đi.
Bình ngồi trên ghế, để những người phụ nữ lại một lần nữa hì hục mút chim cho gã.
Ánh mắt của gã hướng về phía gia đình bà Nhung và bà Đào lúc đó đang run như cầy sấy, miệng hơi hé nụ cười lạnh lẽo.
Cuộc vui còn dài mà, việc gì phải vội.
Hai ngày sau, Bình từ Maldives trở về Thiên Cung Thánh Đường. Vân Anh không hề biết gã đã làm gì trong hai ngày vừa rồi.
Trước khi đi Maldives, Bình đã dặn đi dặn lại bà Hà phải tìm cách ở bên cạnh con gái thật nhiều, nên từ khi Phạm Thu Thủy đến Thiên Cung, hai mẹ con lúc nào cũng ríu rít bên nhau. Thu Thủy được mẹ chiều chuộng, hỏi chuyện, cảm thấy rất vui vẻ. Cô không hề biết đằng sau thái độ thân thiện và dễ chịu của mẹ là cả một âm mưu to lớn giống như tấm lưới của người đi săn đang dần siết lại để chụp lấy con mồi.
Do bà Hà hay kéo con gái đi chơi nên thời gian mà Vân Anh ở bên cạnh cô cũng trở nên ít đi. Hai người hầu như không có điều kiện nói chuyện với nhau. Trong ba năm qua, Vân Anh luôn đóng vai trò là người mẹ, người chị, người bảo trợ kiêm vệ sĩ của Thu Thủy, nhưng lúc này cô bỗng cảm thấy con bé đang dần tuột khỏi tay mình.
Buổi tối hôm ấy, như mọi lần, bà Hà lại kéo con gái đi dạo trong khu vườn rộng lớn của Thiên Cung. Hai người đi dần lên đến một căn nhà nhỏ, ấm cúng nằm trên một ngọn đồi cao, từ đây có thể quan sát được toàn cảnh thành phố tuyệt đẹp bên dưới.
Đang nói cười ríu rít, Thủy chợt thấy anh trai xuất hiện trong chiếc áo thụng Giáo chủ quen thuộc. Cô mừng rỡ hỏi:
– Anh Bình về rồi à?
Bình đưa cho em gái một gói quà nhỏ, bảo:
– Quà cho em.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Thu Thủy lập tức sáng lên. Cô vội mở ra xem, hóa ra bên trong là sô cô la.
Bình cười bảo:
– Đừng thấy nó bình thường mà nghĩ nó tầm thường. Đây là sô cô la Đức, loại ngon nhất thế giới đấy. Nó được làm ra bởi một cửa hàng nhỏ nhưng rất nổi tiếng ở Berlin. Bây giờ nó vẫn mở cửa, vẫn bán hàng bình thường, nhưng chỉ phục vụ cho một vị khách hàng, chính là anh trai của em đây. Điều đó có nghĩa chỉ có anh và những người thân của anh được ăn loại sô cô la đặc biệt này.
Thủy vui vẻ đáp:
– Anh biết em thích sô cô la mà.
Cô bóc sô cô la ra ăn, cảm giác thơm thơm, béo ngậy như tan vào trong cổ họng làm cô rùng mình.
Đúng là sô cô la ngon, trên đời hiếm có.