Phần 416
Bà Thư cảm nhận được tình hình căng thẳng, vội đến xin lỗi Bình:
– Bình ơi, bác xin lỗi cháu, con bé nhà bác được nuông chiều, học hành không tới nơi đến chốn nên không hiểu chuyện, cháu tha lỗi cho bác…
Bà Thư cứ một từ bác, hai từ cháu, Bình nghe lộn cả tiết.
Gã lấy sức tát vào mặt bà khiến bà ngã ngửa người ra, mặt tím bầm.
Ông Đức thấy vợ bị đánh, vừa tức vừa sợ. Lúc này ông vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vụ việc, liền đẩy tay vào người Bình:
– Mày làm cái gì thế?
Bình đấm luôn vào mặt ông khiến ông gãy hai cái răng cửa, miệng nhoe máu, ngã ngửa ra sàn nhà. Đại gia đình cùng la hét ầm ĩ.
Lan mắng:
– Thằng này, mày cậy mày là Giáo chủ không còn biết tôn trọng ai nữa à? Không biết tôn ti họ hàng à? Mày làm thế không sợ bị người ta cười vào mặt à?
Bình nổi đóa. Người ngu như thế này thật hiếm có. Gã đấm một cú rất mạnh vào bụng cô ta khiến Lan quỵ ngay xuống đất, đau tới nỗi không thể la hét lên được, chỉ có thể ôm bụng giãy giụa.
Chồng của Lan chạy tới ôm vợ, ăn ngay một cái đạp vào đầu, cũng ngã ngửa người ra nốt. Đầu choáng váng, mắt nổ đom đóm, nhất thời nằm quay đơ bên cạnh Lan như người mất trí.
Lũ trẻ con khóc ầm lên.
Bình quát:
– Câm mồm. Đan Thanh, đứa nào khóc treo cổ nó lên cho ta.
Đan Thanh vâng một tiếng, gọi người mang dây thừng vào. Đứa con gái mười tuổi của Lan khóc to nhất, bà Thư suỵt mãi không được, Bình cả giận, phẩy nhẹ ngón tay. Đan Thanh không chần chừ, lập tức cùng với hai vệ sĩ khác tung dây thừng, móc một đầu lên cái đèn trần ở trong quán bar, đầu kia buộc thành thòng lọng, chằng cổ con bé vào, xem ra thật sự muốn giết nó đến nơi. Trong mắt nhóm Nữ Trinh và nhất là Đan Thanh thì Bình chính là Thượng Đế Tối Cao, lời của gã cao hơn chân lý, đã thành ý trời, chỉ cần nghe theo, không cần thắc mắc, ngay cả việc giết người hay giết trẻ con với người khác là đại tội thì nhóm này vẫn lẳng lặng thực hiện ngay không hề băn khoăn gì cả.
Bà Thư đã từng trải qua sự tàn nhẫn của Bình một lần, hiểu được rằng người này chuyện gì cũng dám làm, bây giờ nó là Giáo chủ Toàn giáo, quyền lực không ai sánh bằng, muốn giết người là giết được ngay, các khái niệm về hiến pháp, luật pháp, tội hình sự, nhân quả với nó chỉ là tờ giấy lộn. Thấy cháu mình sắp bị treo lên giá, vội nhào đến ôm chân Bình, cầu xin:
– Bình, không, là anh Bình ơi. Xin anh tha cho cháu em.
Bà kéo tóc con gái, mắng:
– Mày đã hiểu được mày ngu như thế nào chưa? Mày muốn giết con à? Mày mau lại đây, xin anh Bình tha thứ ngay.
Lan là người chứ không phải là lợn, dẫu có ngu và lì đến đâu thì cũng phải hiểu được rằng mình đang lì với lửa, dấn thêm một tí nữa thôi chắc chắn sẽ không toàn mạng. Nhìn ánh mắt khủng khiếp của Bình thì bị gã giết phắt là còn may, gã không giết mà chặt chân, chặt tay, tháo khớp vứt vào chuồng lợn làm mồi cho súc vật thì khi ấy mới thực sự khốn khổ khốn nạn. Nếu cư xử không khéo, cả nhà cô có thể chết sạch đêm nay, đến trẻ con cũng không sống sót. Cô ta sợ đến mức nước mắt dàn dụa, theo mẹ ôm chân Bình, gào thét:
– Em biết sai rồi. Em xin anh Bình tha lỗi cho em.
Bình vằng mặt cô ta lên, thấy nước mắt trào ra thật thảm hại, phụ nữ trông càng thảm hại càng yếu đuối gã càng thích, liền cởi phăng áo ra, phơi bày cơ thể đàn ông cực cường tráng trước mắt hai mươi ba người trong đại gia đình bà Thư. Đây đã là lần thứ hai bà Thư nhìn thấy cơ thể trần truồng của gã, nhưng với hầu hết những người còn lại mới là lần đầu tiên, đặc biệt là cánh đàn ông và bọn trẻ con lại càng ngơ ngác và kinh hãi. Họ không tưởng được rằng Giáo chủ Toàn giáo lại là người như vậy. Cho tới nay họ vẫn nghĩ về gã như một người họ hàng xa, một con cọp dữ mà họ hay mượn tiếng để dọa nạt người khác, một nhà lãnh đạo quyền lực nhưng vô hại và không ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của họ, bây giờ họ mới nhận ra đây là tên bạo chúa vô đạo bậc nhất trong số những kẻ vô đạo trong lịch sử.
Sự hèn yếu của Lan đã kích thích Bình. Con chim của gã vươn cao lên trời, đầy thèm khát và uy quyền. Gã túm tóc hai mẹ con dí vào dái mình, buộc cả hai cùng mút chim cho gã trước sự chứng kiến của ông Đức và chồng của Lan. Cả hai vừa sợ vừa nhục, mấy lần định thực hiện một hành vi phản kháng nào đó mà nỗi sợ chết cuối cùng vẫn lớn hơn, lấn át tinh thần dũng cảm và trách nhiệm nên không dám làm gì cả. Ông Đức trợn mắt ra nhìn trong sự mông lung còn chồng của Lan ôm đầu, gục mặt xuống sàn nhà, khóc như một đứa trẻ.
Trong quán bar biệt lập với phần còn lại của thế giới, ngoài những tiếng khóc nức nở, chỉ còn lại âm thanh sì sụp khi hai cái miệng xinh đẹp thỏa mãn dục vọng cho Giáo chủ Toàn giáo.