Phần 415
Bà Thư có hai đời chồng, người chồng mới cưới kém bà mười tuổi, tên là Trịnh Minh Đức. Bà có bốn người con, đều là gái, trong đó hai người con lớn là với người chồng đầu tiên, hai người con nhỏ với người chồng thứ hai. Bình phải gọi cả bốn người con gái này là chị. Cả hai người con gái lớn của bà đều đã cưới chồng, đẻ được bốn người con gái, tức những đứa cháu họ của Bình.
Bà Nhung có một người chồng hơn bà năm tuổi, tên là Đỗ Văn Khải. Bà có một người con trai đã lấy vợ và đẻ ra hai người con, một trai một gái. Con dâu của bà làm việc trong ngành ngân hàng, khá xinh đẹp và thường được khách hàng nam tán tỉnh.
Bà Đào có một người chồng tên cái tên khá lạ là Trần Bùng. Bà có ba cô con gái, cả ba đều buôn bán linh tinh nhưng không có ai thành đạt.
Tổng cộng đại gia đình này có hai mươi ba người, thuê hẳn mười hai phòng ở khách sạn sang trọng nhất Maldives. Đêm đó họ vừa đi biển về, đang chơi ở quán bar dưới tầng hầm thì hàng trăm cảnh sát Liên bang ập vào, tống cổ hết các vị khách trong quán ra ngoài, ngay cả chủ quán lẫn nhân viên cũng đều bị áp giải đi đâu mất.
Những người họ hàng của Bình sợ xanh mặt. Họ không hiểu điều gì đang diễn ra. Bà Thư là người nóng nảy, bộp chộp, lúc đó bước ra, cố gắng giải thích với cảnh sát Liên bang bằng thứ tiếng Anh giả cầy rằng họ không làm gì sai cả, chắc chắn đã có nhầm lẫn gì ở đây. Bà lấy bức ảnh của Bình cho cảnh sát xem, nói rằng nó là cháu bà. Nếu họ dám đụng đến cọng lông chân của bà thì Bình nhất định sẽ trừng phạt họ một cách thê thảm.
Còn đang giải thích, lực lượng cảnh sát Liên bang đã lần lượt rút khỏi quán bar, nhường chỗ cho đội Nữ Trinh. Đội trưởng Đan Thanh tiến vào, quát bảo:
– To mồm cái gì? Im hết cả đi.
Bà Thư thấy đối phương sát khí đằng đằng, sợ mất vía.
Đội Nữ Trinh ra lệnh cho toàn thể gia đình ngồi xuống, quây lại một chỗ, đợi Giáo chủ đến.
Một lúc sau, Bình bước vào.
Bà Thư thấy cháu, lập tức đứng bật dậy, kêu lên:
– Cháu tôi đây rồi.
Bà vẫn còn nhớ cái đêm khủng khiếp năm xưa, nhưng thứ nhất là nó đã diễn ra cách đây nhiều năm, thứ hai là bà không tin rằng Bình thực sự xấu xa như vậy mà cho rằng có thể lúc ấy nó ức chế quá thôi, nên trong lúc phấn khích, vẫn gọi Bình là cháu.
Bà quay ra gọi chồng:
– Anh Đức, lại đây.
Ông Đức chạy ra, thấy Bình, ấp úng không biết nên xưng hô thế nào.
Bà Thư nói:
– Đây là Bình, cháu tôi. Bình ơi, đây là bác Đức. Còn đây là hai chị lớn của cháu, chị Lan, chị Tâm.
Bình vẫn im lặng không nói gì, chỉ chăm chú quan sát các thành viên trong gia đình bà Thư.
Lan và Tâm trông cũng được, không tệ. Nếu lên đồ thì hẳn cũng hấp dẫn.
Trịnh Phương Lan phổi bò giống mẹ, có được người em họ làm Giáo chủ Toàn giáo thì vừa tự hào vừa tự kiêu, không ý thức được địa vị hèn kém của mình, chìa tay ra định bắt tay gã:
– Bình à, em thật là làm cả họ được nở mày nở mặt.
Bình liếc nhìn bàn tay trắng hồng của Lan, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng không đưa tay ra bắt lại.
Lan vỗ vai gã một cách thân mật, giống như bà chị vỗ về đứa em nhút nhát:
– Em không cần ngại, chúng ta đều là người một nhà cả mà.
Tâm cẩn thận hơn, thấy Bình mãi không nói gì, đội an ninh thì nhìn họ với ánh mắt thiếu thiện cảm, biết rằng có chuyện không hay, nên cố gắng can chị:
– Chị Lan, làm cái gì đấy? Bình, à không, Giáo chủ là nhà lãnh đạo tối cao của Liên bang, không phải cứ thích vỗ vai là vỗ được đâu.
Lan bĩu môi:
– Mày sao thế? Thằng Bình là em họ của chúng ta mà. Sợ cái gì?
“Thằng Bình”. Từ ấy vừa cất lên đã như bom nổ. Ngay cả một người có kỹ năng giao tiếp kém cỏi như bà Thư nghe xong còn thấy chột dạ, vội mắng con:
– Mày ăn nói kiểu gì đấy? Ai cho mày gọi Bình là thằng?
Lan vẫn cãi bướng:
– Nó là em con thì chả gọi bằng thằng, hay mẹ muốn con gọi nó là anh? Buồn cười.
Bình liếc nhìn bà Nhung và bà Đào. Bà Đào thông minh hơn bà Nhung, nhìn ánh mắt dữ dội của Bình đã đoán ra tám phần, lúc ấy líu ríu bước tới, chào gã:
– Em chào anh.
Lan cười ré lên:
– Cô Đào say quá à? Không nhận ra thằng Bình à? Nó xuất hiện suốt trên tivi đây mà. Nó là cháu cô mà.
Không một ai phụ họa lời đùa cợt của Lan. Mọi người đều sợ hãi trước sự thô lỗ và ngu xuẩn của cô ta.
Nhưng điều người ta sợ nhất là câu chào vừa rồi của bà Đào, nó dường như đã lật nhào tất cả các giá trị văn hóa mà họ đã quen thuộc, và mở ra cánh cửa cho cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong cuộc đời của họ.