Phần 413
Vân Anh và Bình bơi ra giữa thác nước, hai người tận hưởng cảm giác thích thú khi được dòng nước dữ dội xả vào đầu và vai, rồi lặn xuống và ngắm nhìn đáy hồ trong xanh với những con cá sặc sỡ bơi quấn chân. Bên dưới làn nước là những hòn đá bám đầy rong rêu.
Hai người đùa nghịch dưới làn nước mát lạnh rồi lại ngoi lên mặt nước và hôn nhau say đắm.
Bình kéo Vân Anh lên bờ. Gã lấy khăn bông lau khô người cho cô. Gã để cô đứng thẳng trong khi bản thân mình quỳ xuống và hôn cô từ ngón chân trở lên đùi, hôn dần lên đến bẹn. Vân Anh đặt tay lên vai gã lấy điểm tựa, chân hơi choãi ra, hé lộ một phần khe bướm, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền, một lần nữa rơi vào trạng thái bị kích thích tình dục.
Cái lưỡi ma giáo của Bình sớm khiến cô run rẩy.
Mấy chục nữ nhân viên an ninh chứng kiến cảnh Giáo chủ mút bướm cho Giáo chủ phu nhân, không ai bảo ai tất cả cùng run người lên, nước nhờn túa ra ướt quần. Những chiếc ống nhòm dán chặt vào từng biểu hiện của hai người, đặc biệt con chim của Bình thì giống như nam châm khiến đội an ninh nuốt nước bọt ừng ực.
Phần lớn những người này đều đã được Bình làm tình ít nhất một lần nên họ tự nhận mình cũng là nhân tình của Giáo chủ. Họ chỉ tiếc không được Giáo chủ gọi vào địt nhiều hơn.
Bình đỡ Vân Anh xuống thảm và làm tình với cô đến tận chiều.
Khi Vân Anh đã mệt, gã ấp cô lên bộ ngực vạm vỡ của mình, ve vuốt bờ vai trần đầy gợi cảm của cô.
Bình hỏi:
– Mấy năm qua em sống thế nào?
Vân Anh đáp:
– Bận rộn và mệt mỏi, nhưng em cảm thấy bình yên trong tâm hồn.
– Lúc ở bên anh em không thấy bình yên ư?
– Em chưa bao giờ cảm thấy bình yên lúc ở bên anh. Anh quá tham vọng, có quá nhiều phụ nữ để chinh phục. Nhất là sau vụ việc ấy, em cảm thấy thế giới của mình đã đổ vỡ.
Bình biết Vân Anh nhắc đến vụ việc gì.
Gã đã cưỡng hiếp bác ruột, làm tình với mẹ đẻ trước mặt bố đẻ khiến ông phải treo cổ tự tử. Đó là vết nhơ lớn nhất, là sự kiện kinh tởm nhất trong cuộc đời đầy rẫy những hành động kinh tởm của Bình. Gã đã cố gắng tìm cách xóa bỏ cái đêm dông bão ấy khỏi ký ức, nhưng cuộc nói chuyện với Vân Anh lại khơi dậy tất cả.
Bình vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy hơi nóng bùng lên trong ruột gan.
Bà Hà mẹ gã có hai người chị gái là Vũ Thị Thư và Vũ Thị Phương Nhung, một người em gái là Vũ Thị Đào. Gã đã hiếp bà Thư và làm tình với bà Nhung và bà Đào. Tất cả hành động này diễn ra công khai trước sự chứng kiến của những người còn lại.
Hành động ấy thật tội lỗi và bệnh hoạn nhưng cũng đầy phấn khích.
Gã đã hiếp họ mà họ không thể làm gì để phản kháng, đó chính là quyền lực. Quyền lực của một tên bạo chúa.
Vân Anh không nhận ra rằng con chim của Bình đang cứng lên. Nó ngọ nguậy như thể đang gửi đến cho chủ nhân một thông điệp: Nó thèm được hiếp các bậc trưởng thượng trong họ một lần nữa.
Cô nói tiếp:
– Anh đã ngủ với mẹ anh. Trời ơi, mỗi khi nghĩ đến điều ấy em đều cảm thấy buồn nôn. Em không hiểu tại sao anh có thể làm ra cái việc bại hoại đạo đức như vậy. Anh với cô ấy vẫn đang… phải không?
Bình đáp:
– Không, anh với mẹ không còn làm chuyện đó nữa.
Vân Anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt gã:
– Anh nói dối. Anh đã phong cho cô Hà làm Thánh Mẫu Toàn giáo. Toàn giáo là cái ổ dâm dục, mẹ anh làm gì trong cái ổ đó?
Bình trấn an cô:
– Đó là một vị trí mang tính biểu tượng. Anh với bà ấy không làm gì hết.
Vân Anh vẫn không tin:
– Anh có dám thề không?
Bình đáp lời mà không suy nghĩ:
– Anh thề rằng anh với mẹ anh đã không làm chuyện bại hoại ấy từ lâu lắm rồi.
Hai cặp mắt nhìn nhau. Nhờ khả năng diễn xuất thiên tài mà trước sau Bình vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh và đáng tin cậy.
Gã là Phạm Tất Bình, gã vốn không cần phải nói dối. Gã có gì phải sợ? Kẻ nào dám bình luận cuộc sống tình dục của Giáo chủ Toàn giáo, nhà lãnh đạo tối cao của Liên bang? So với gã Vân Anh chỉ là con kiến. Gã có thể nghiền nát cô một cách dễ dàng. Nhưng gã không muốn như thế. Gã sẵn sàng chà đạp cả thế giới trừ Vân Anh của gã. Gã là một tên bạo chúa đang yêu và mong muốn được yêu lại theo cái cách trong sáng nhất, tự nguyện nhất và thuần khiết nhất, chứ không muốn dùng sức mạnh để nghiền nát trái tim thanh bạch của cô và qua đó làm tổn thương trái tim của chính gã.
Vân Anh thấy gã tỏ vẻ thành tâm, trong lòng bắt đầu dao động. Cô không tin rằng một người như Bình có thể tự điều chỉnh hành vi, nhưng vì không có bằng chứng, và vì Bình đã diễn kịch quá khéo, nên cuối cùng cô tin lời gã.