Phần 412
Nếu Vân Anh thức dậy lúc này, hẳn cô sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Ba người phụ nữ trần truồng đang làm tình với chồng cô trong sự im lặng, cách cô chỉ vài phân. Đôi khi các bộ phận trên cơ thể họ còn đụng cả vào người cô, mỗi lần như thế tất cả lại thót tim.
Ai cũng biết chuyện này không nên diễn ra, nhưng Bình thích những trò quái thai như vậy, nên các nàng cũng chỉ biết vâng theo.
Ngay cả Đan Thanh cũng bị màn làm tình quái thai này khiến cho rạo rực. Cô vốn vững vàng như một tảng đá, nhưng trước cơn đại dâm thủy thì đá lớn cũng bị thổi bay như cái lá.
Cô vẫn để nguyên cơ thể trần truồng trèo lên cổ Bình, dí lồn vào mặt gã, còn Minh Châu dí mặt vào đít cô, tạo thành tư thế làm tình tay ba y như đoàn diễn viên xiếc. Bình ngả chiếc ghế xuống để hạ trọng tâm, tránh cảnh đang hôn hít nhau lại ngã lộn cổ xuống sàn nhà. Cũng may công nghệ tự lái và rà phanh của chiếc xe này tuyệt hảo, đi rất êm nên không gặp sự cố gì đáng tiếc.
Cuối cùng, Bình xuất tinh vào bướm Minh Châu, thụ thai cho cô. Gã nghển cổ lên, rời mặt khỏi cái bướm đẫm nước của Đan Thanh, nói với Minh Châu:
– Anh cưới em làm vợ.
Minh Châu mừng quá, khóc nức lên.
Cuối cùng ước mơ của cô cũng thành sự thật.
Tiếng khóc nức nở của Minh Châu khiến Vân Anh giật mình, người cô khẽ cựa quậy, dường như sắp tỉnh dậy đến nơi.
Các nàng nhân tình của Bình vội vã về ghế ngồi, Yên Hà trèo vào ghế lái, cuống cuồng mặc lại quần áo.
Vân Anh mở mắt, thấy mọi việc vẫn như thường, chồng mình thì đang nhìn mình với dáng vẻ đầy âu yếm. Cô thì thào:
– Em mệt quá. Anh thức suốt nãy giờ à?
Bình đáp:
– Anh thức để canh cho em ngủ.
Vân Anh thấy Minh Châu thút thít, ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì mà em khóc thế? Sao tóc tai của em lại rũ rượi như vậy?
Minh Châu vốn không giỏi ứng biến, lúc đấy không biết phải trả lời ra sao, Đan Thanh liền đỡ lời:
– Nó làm việc tắc trách, bị chị mắng cho một trận, nên khóc đấy.
Vân Anh nói:
– Cô gái này có vẻ nhạy cảm, chị nói chuyện nhẹ nhàng là được.
Đan Thanh cũng theo thế mà đáp ứng.
Sau hai giờ di chuyển, cả đoàn đã tới được thác nước.
Đó là một thác nước cao chừng một trăm mét, nước từ trên núi đổ xuống tung bọt trắng xóa, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Xét về độ hùng vĩ và cảnh quan thì hơn đứt thác nước nhỏ mà năm xưa Bình từng dẫn Vân Anh đi.
Hơn mười nghìn quân lính Liên bang đã phong tỏa triệt để khu vực có bán kính năm cây số quanh thác nước. Chó nghiệp vụ, robot tuần tra, máy bay không người lái được tung ra với số lượng lớn nhằm phát hiện sớm các mối đe dọa và những kẻ khả nghi. Với lực lượng hùng hậu như vậy thì đến một con rắn độc cũng không thể lọt qua hàng rào an ninh để gây hại cho nhà lãnh đạo tối cao của Liên bang.
Bình bí mật nói với Đan Thanh rằng việc đảm bảo an ninh vẫn phải tiến hành nhưng tuyệt đối không được gây cho Vân Anh cảm giác rằng cô đang bị người khác theo dõi. Kết quả là các nhân viên an ninh Liên bang được lệnh rút hết khỏi thác nước, họ bố trí theo dõi từ khoảng cách xa hoặc từ các bụi rậm.
Vân Anh nhìn quanh hồ, thấy rằng quả thật không còn người nào, mới cảm thấy hơi yên tâm.
Bình trải một tấm thảm dày và rộng ở khu đất khô ráo dưới chân thác. Gã cởi quần áo, nhảy tùm xuống hồ, gọi Vân Anh:
– Em cởi quần áo, xuống đây đi.
Vân Anh nhìn xung quanh thêm vài lần nữa để đảm bảo chắc chắn rằng không có ai gần đây, mới ngượng ngùng cởi giày, cởi váy, tháo tất và nữ trang đặt lên thảm, sau đó chậm rãi thả mình xuống hồ. Cô không biết rằng mọi hành động và cơ thể trần truồng của cô đều bị theo dõi chặt chẽ bởi hàng chục con mắt nghiệp vụ, đến sợi lông lồn của cô – nếu có, vì Vân Anh không có lông lồn – cũng nằm trong tầm ngắm. Điều an ủi duy nhất là tất cả bọn họ đều là phụ nữ chứ không có người đàn ông nào được đưa vào đội bảo vệ vòng trong cùng.
Những chiếc ống nhòm theo dõi sát từng cử chỉ của Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân, trong đó đương nhiên có cả Đan Thanh và Lê Minh Châu.
Lê Minh Châu cứ dí sát ống nhòm vào ngực của Vân Anh. Cô nhận xét với vẻ tự hào:
– Ngực của em to hơn hẳn chị Vân Anh, chị ơi.
Đan Thanh mắng:
– Thì sao? Được mỗi cái ngực đã to còi. Những phần khác Vân Anh ăn đứt mày.
Minh Châu cãi:
– Phần khác là phần nào? Mông của em cũng to hơn, mặt của em cũng xinh hơn, chưa kể trẻ hơn. Bướm của em cũng đẹp hơn và chắc chắn là khít hơn. Anh Bình xác nhận chuyện đó với em rồi.
– Chuyện như thế mà mày cũng dám hỏi à?
– Sao không? Em cũng là vợ của anh ấy chứ bộ. Em đảm bảo với chị con của em cũng xinh hơn con của chị ấy nữa.
– Nhưng anh Bình yêu Vân Anh hơn yêu mày.
Điều này thì Minh Châu phải cắn răng thừa nhận chứ không bác bỏ được. Cô lấy làm buồn vì người mình yêu thương và tôn thờ nhất đời lại yêu người khác hơn cô. Nhưng biết đâu một ngày nào đó anh ấy sẽ thay đổi tình cảm thì sao? Cô vẫn thầm hy vọng vậy thôi. Chuyện đời làm sao nói trước được.