Phần 407
Vân bước đến trước mặt Bình và Vân Anh, chủ động cất tiếng chào:
– Chị Vân Anh.
Vân Anh chào lại:
– Em Đàm Thanh Vân, trông em càng ngày càng đẹp.
– Đâu có đẹp bằng chị được, đã ba mươi mốt tuổi mà vẫn còn trẻ trung như thế này.
Vân cố tình nhấn mạnh đến chữ ba mươi mốt tuổi. Phụ nữ sợ nhất là tuổi già, việc nhắc tuổi một cách trực diện như vậy quả là một hành động đầy tính khiêu khích.
Vân Anh cười nhạt:
– Đúng là em Vân tuổi trẻ tài cao, mới hai mốt tuổi đã có hai đời chồng, anh Bình may mắn lắm mới lấy được người như em. Dạo này còn nói chuyện với chồng cũ không em?
Ánh mắt của Vân trở nên dữ dội:
– Em đã ở bên cạnh anh Bình trong những tháng ngày chiến tranh căng thẳng nhất, khi đó chị ở đâu?
– Chị nuôi dạy bốn đứa em của anh ấy nên người. Chị tin chắc rằng điều đó vất vả hơn và có ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì em đã làm cho anh ấy. Em nói rằng đã sát cánh cùng anh Bình trong thời kỳ chiến tranh, nhưng chị thành thật không biết em đã đóng góp gì vào chiến thắng của Liên bang ngoài việc dạng háng trên giường và tận hưởng cuộc sống của một bà hoàng.
Bình xua tay:
– Thôi, hai em đừng cãi nhau nữa.
Vân bỏ ngoài tai lời yêu cầu của chồng.
– Chị Vân Anh, chị yêu cầu được hưởng quyền miễn trừ tối cao để làm gì?
Vân Anh đáp:
– Chị đã xin và anh Bình đã chấp nhận. Thiết tưởng chị không cần trình bày lý do với em, nhân đây, cần nhắc em nhớ rằng chị là người vợ đầu tiên của anh ấy, em là người vợ thứ bao nhiêu thì chị cũng không rõ nữa. Chị hy vọng em sẽ biết tôn trọng vợ cả của chồng thay vì tỏ thái độ xấc xược như vậy.
Vân Anh nói rồi, quay người đi luôn. Bình vội vã chạy theo.
Hai người đi ra vườn của Thiên Cung, xung quanh chỗ nào cũng thấy những người phụ nữ trần truồng đang nằm phơi nắng.
Vân Anh cau mặt nói:
– Sao chỗ này bệnh hoạn như vậy? Cái thành phố này không còn nơi nào sạch sẽ hơn sao?
Bình cười đáp:
– Nơi đây thiếu gì cảnh đẹp? Để anh đưa em đến chỗ có thác nước, đảm bảo đẹp hơn thác nước nơi chúng ta từng đến năm xưa nhiều lần.
Gã dẫn Vân Anh ra xe ô tô, tự mình ngồi vào ghế lái. Lực lượng an ninh được báo động, trên đầu máy bay càn quét bầu trời, dưới đất cả chục chiếc xe đi trước mở đường, còi hú ầm ĩ, đằng sau có đội chặn hậu, dường như cả thành phố vì chuyến đi này mà rùng rùng chuyển động.
Vân Anh than:
– Lần trước chỉ có mỗi anh và em, lần này sao phải rầm rộ như vậy? Đúng là có quyền rồi thì muốn có khoảng không gian riêng tư cũng không được nữa.
– Điều đó cũng đương nhiên thôi. Những kẻ muốn ám sát anh nhiều đếm không xuể, giết mãi không hết, anh không thể vì chút thoải mái nhất thời mà đánh liều mạng sống của mình. Anh là Giáo chủ Toàn giáo, nhà lãnh đạo tối cao của Liên bang, vậy mà anh đang tự mình lái xe chở em đi, em đã thấy anh yêu thương em nhiều thế nào chưa?
Vân Anh vươn tay, chạm vào vai gã, mỉm cười:
– Em thấy rồi. Em cảm ơn anh.
– Nhớ năm xưa mỗi lần đi lại trên đường, Yên Hà cầm lái, anh ngồi ghế sau, em ngồi cạnh anh. Lần nào em cũng mút chim cho anh, cảm giác lúc ấy mới kích thích làm sao, đến bây giờ cũng không quên được.
Vân Anh đỏ mặt lên:
– Anh nhắc lại chuyện ấy là có ý gì?
Bình nói nhỏ:
– Xe này lắp kính một chiều, người ngoài không nhìn thấy chúng ta làm gì đâu.
– Anh muốn em làm gì?
– Em biết anh muốn gì mà.
– Đã lâu lắm rồi em không làm những chuyện như thế.
– Ba năm qua em có qua lại với người đàn ông nào không?
Vân Anh nhìn Bình với ánh mắt gay gắt:
– Anh nghĩ em là dạng người như vậy sao?
Bình cười xòa:
– Đàn ông mà, lúc nào cũng coi trọng chuyện chung thủy của phụ nữ. Em không có ai thì tốt, nếu không thì…
– Nếu không thì sao?
– Anh định nói cách anh sẽ trừng phạt những kẻ ăn gan hùm dám liều mạng chạm tay vào người phu nhân Giáo chủ Toàn giáo, nhưng lại sợ em mất vui.
– Anh sợ em mất vui thì em sẽ không thỏa mãn cho anh nữa, đúng không?
– Đúng vậy đó.
– Trong đầu anh bây giờ chỉ còn mỗi suy nghĩ về tình dục thôi ư?
– Em hiểu rõ anh hơn ai hết mà.
Vân Anh ngồi yên lặng một lúc lâu. Hai người không ai nói với nhau câu gì. Chiếc xe vẫn phóng vùn vụt trên đường.
Cô cắn môi một cái, người nghiêng hẳn về phía Bình, dùng một tay kéo chiếc áo thụng của gã lên, để lộ con chim gân guốc, to lớn mà cô đã từng mơ về nó trong bao đêm dài trằn trọc.
Bình phanh xe dừng kít lại, cởi áo vứt ra hàng ghế sau. Cả đoàn xe đang phóng ầm ầm vậy mà phản ứng thật nhanh, tất cả đều đồng loạt đạp thắng, tạo thành vòng tròn bao lấy chiếc xe của Giáo chủ.
Vân Anh ngượng quá, nói to:
– Anh làm gì thế?
Bình bối rối:
– Chẳng phải em định làm chuyện ấy…
– Đúng thế, nhưng anh không được dừng lại. Anh mà dừng lại thì ai cũng biết em đang làm chuyện xấu hổ. Anh phải tiếp tục lái xe đi.
– Ngày xưa em có xấu hổ như thế này đâu?
– Ngày xưa khác, hồi đấy em còn trẻ và có nhiều chuyện không tự chủ được. Anh lái xe mau đi, không người ta cười em.
Bình đạp ga cho chiếc xe chạy tiếp. Cả đoàn hộ tống lại hú còi, rùng rùng chạy theo.