Phần 406
Trong trí nhớ của Phạm Thu Thủy, Phạm Tất Bình anh trai cô là người cực kỳ khỏe mạnh nhưng hơi gầy, bản tính thông minh ma mãnh, người này đúng là đường nét có nét giống, chỉ có điều thần thái khác hẳn, tìm không ra cảm giác thân thuộc.
Gã cường tráng hơn anh cô ngày xưa nhiều. Gương mặt tựa như thần tiên. Anh cô tóc ngắn, người này tóc dài, trong cái nhìn đã không còn chứa vẻ hoang mang sợ sệt của người lúc nào cũng thiếu thốn mà đã tỏa ra vẻ cao ngạo, bễ nghễ của bậc bá chủ cai trị cả thiên hạ.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Ánh mắt của Thủy còn pha cả nét ngượng ngập, bối rối.
Vân Anh lên tiếng trước:
– Anh đã sống tốt nhiều năm mà không có bọn em, sao lần này lại gọi em và Thủy đến?
Bình đáp:
– Anh nhớ vợ và em gái anh thì có vấn đề gì không?
– Anh có bốn người em, mà anh chỉ nêu đích danh của Thủy. Em thấy chuyện đó thật lạ lùng.
– Em suy nghĩ quá nhiều rồi đấy. Anh bận bịu nên không có thời gian viết hết tên của chúng nó ra, thật không ngờ em lại phiền lòng về một việc vặt vãnh như vậy.
– Em tuy ở xa, nhưng biết mọi việc anh đã làm. Em biết điều gì đang xảy ra trong nội bộ gia đình anh, nó quá tồi tệ đến nỗi em không thể nói một cách công khai ra được, nhưng anh và em đều biết nó là việc gì. Em không muốn anh tiếp tục con đường đó nữa, Bình ạ.
Bình thở dài:
– Anh không hiểu em đang nói về việc gì, em có thể đối xử với anh một cách bình thường được không? Mặc dù chúng ta đã không gặp nhau trong khoảng thời gian rất dài, anh vẫn xem em là vợ anh và vẫn nghĩ về em thường xuyên. Anh đã tưởng em sẽ mừng rỡ khi gặp lại anh, nhưng thái độ của em mới xa cách và thù địch làm sao, điều đó khiến anh vô cùng buồn bã.
Lời nói ấy làm Vân Anh mềm lòng.
Cô nhớ lại thời kỳ mặn nồng giữa hai người, cuộc đi chơi đầu tiên của họ đến thác nước cũng là lần làm tình đầu tiên, chỉ bằng vài cú chạm gã đã đưa cô lên đến đỉnh điểm của khoái lạc. Trước đó cô chưa bao giờ trải qua cảm xúc nào mãnh liệt đến thế. Gã là người đàn ông thứ hai, nhưng là người cô yêu nhất và cũng là người đàn ông cuối cùng trong đời cô. Ngay cả lúc rời xa gã cô vẫn luôn nhớ về gã. Cô không thể tìm được người thay thế gã trong trái tim cô. Hơn nữa cô cũng biết rằng cô không có quyền yêu ai. Cô là tài sản riêng của gã. Nếu cô có người yêu mới mà gã biết được thì chắc chắn người đàn ông đó sẽ bị giết, có khi cả họ người đó cũng bị giết theo.
Nhu cầu nhục dục của cô vốn không mạnh, sau một thời gian chia tay cô sớm đã quen với lối sống cô độc, tập trung toàn tâm toàn ý vào việc nuôi dạy bốn người em của Bình. Cô sống một cách lặng lẽ, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, đôi khi buồn buồn nghĩ về tương lai của chính mình nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt các ý nghĩ tiêu cực sang một bên.
Bây giờ gặp lại chồng, thấy gã vẫn hết sức nhẹ nhàng với cô, những cảm xúc cũ bùng lên, sự cảnh giác và căng thẳng giảm đi, cô đáp một cách nhỏ nhẹ:
– Nếu anh nghĩ như vậy thì em xin lỗi anh.
Bình vuốt tóc cô, để lộ vầng trán cao, ngang bướng và thông minh. Sự đụng chạm ấy như tích điện làm cả hai người cùng run rẩy. Trước khi Vân Anh đến đây, Bình đã trải qua những ngày tháng làm tình liên tục không nghỉ, gã đã mệt mỏi lắm rồi, những tưởng phải nghỉ mất một ngày mới có thể tiếp tục làm tình. Nhưng lúc gặp Vân Anh, gã lại cảm thấy hưng phấn, con chim đang mềm oặt bật căng lên, xem chừng sẵn sàng làm thêm nhiều hiệp nữa.
Gã nói với Phạm Hương Giang:
– Anh có chút chuyện riêng muốn trao đổi với Vân Anh, em dẫn Thủy về phòng nghỉ ngơi, nếu con bé muốn thăm quan thành phố thì đích thân em dẫn đi, nhớ bố trí nhiều cảnh vệ để đảm bảo an ninh. Tối nay làm bữa cơm thật thịnh soạn để mọi người ăn cho lại sức.
Phạm Hương Giang cúi đầu vâng dạ. Cô đưa Thủy đi mất. Vân Anh hỏi:
– Anh đã cưới Giang rồi phải không?
Bình cười:
– Sao chuyện gì em cũng biết vậy?
– Mấy việc này tìm hiểu được mà. Em cũng muốn biết bây giờ mình là người vợ thứ mấy của anh.
– Em luôn là người vợ chính thức đầu tiên của anh, cho dù anh cưới bao nhiêu vợ cũng không thay đổi được thực tế này.
– Vậy rốt cục anh có bao nhiêu vợ?
– Thành thực mà nói thì anh cũng không nhớ nữa.
– Không nhớ hay không muốn nói? Mà thôi, cũng không sao. Em không cản anh được.
Đang nói chuyện thì Vân bước vào.
Người tình đầu tiên và người vợ chính thức đầu tiên của Bình nhìn nhau với ánh mắt thiếu thiện cảm. Họ biết rõ về nhau. Họ hiểu rằng đây chính là tình địch lớn nhất trong đời mình. Vị trí của họ trong tim Bình lớn như thế nào thì người kia cũng tương đương như vậy. Họ là những người phụ nữ hiếm hoi, có lẽ là duy nhất trên đời này có thể buộc gã làm những điều gã không muốn làm.