Phần 40: BÍCH THỦY VỚI SỞ THÍCH LIẾM LỖ ĐÍT
Bình chứng kiến hai người phụ nữ bằng tuổi mẹ mình phục dịch cho mình như vậy, hết sức mãn nguyện.
Ông trời không ban cho nó trí tuệ học thuật, nhưng lại ban cho nó trí thông minh giới tính, chẳng những thông minh mà thôi, còn là thiên tài nữa.
Trí thông minh ấy đặt trong cơ thể nam thần, đương nhiên sẽ mang lại thành quả.
Thành quả với phụ nữ của nó đến từ rất sớm. Nó chưa bao giờ phải dùng tiền để mua tình dục, chỉ có người khác trả tiền cho nó để được nó phục vụ.
Về mặt này nó là một thằng đĩ đực, nhưng nó là một thằng đĩ đực cao cấp. Bất kỳ ai chạm đến đỉnh cao của nghề nghiệp cũng sẽ được hưởng những vinh quang mà người bình thường chỉ biết mơ ước.
Ba người nằm vuốt ve nhau trên giường. Bình nằm giữa, hai cô hai bên.
Qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Bình hiểu đại khái rằng ông Đức không phải là người giàu có từ bé, mà phải trải qua vô số thất bại mới dần dần xây dựng được cơ nghiệp.
Thời bé hai chị em Bích Thủy, Bích Ngọc rất khổ, nhiều khi phải nhịn đói. Hai chị em cũng không được thông minh, trong lớp luôn đứng ở các vị trí thấp nên bị thầy cô giáo chê bai, dần dần tạo thành tâm lý tự ti, mặc cảm.
Lớn lên, nhà cũng giàu có hơn, vẫn không ai chịu yêu hai nàng. Người duy nhất bày tỏ sự quan tâm một cách nhiệt thành là Nguyễn Tuấn Trung, người chồng hiện tại, còn được biết đến với biệt danh Trung “đĩ”. Ông Đức đã can ngăn, nhưng Bích Thủy không chịu được nỗi cô đơn, vẫn cứ đâm đầu vào, bây giờ mới biết cuộc sống có chồng cũng như không là chuyện thế nào.
Bình nghe đến đây, bỗng nổi lên lòng đồng cảm.
Cuộc sống hai chị em chẳng khác gì nó, cũng nhà nghèo, cũng học dốt. May mà Bình có ngoại hình bù lại, chứ hai cô này có gì? Tự thân họ chẳng có gì cả.
Bình vuốt tóc hai nàng, nói:
– Sau này anh sẽ thay bố Đức chăm sóc hai em, không để hai em chịu khổ nữa.
Bích Thủy ngước mắt lên, hỏi bằng giọng đầy hy vọng:
– Anh hứa chứ?
– Anh hứa.
– Để em liếm lỗ đít cho anh.
Dường như với Bích Thủy, tình yêu gắn liền với lỗ đít. Cô chỉ biết thỏa mãn người tình bằng cách liếm vào điểm xả chất thải của họ.
– Em vẫn làm chuyện này với Trung “đĩ” à?
– Chưa bao giờ đâu. Anh là người đầu tiên và duy nhất.
– Thế sao lại muốn làm cho anh?
– Em chẳng biết nữa. Em chỉ tự nhiên muốn thế. Em muốn được hầu hạ anh như con ở, như nô lệ vậy.
– Anh đồng ý cho em làm con ở, làm nô lệ của anh. Liếm đi.
Bình quay lưng lại cho Bích Thủy được làm điều cô muốn. Nó nhân tiện kẹp luôn đầu Bích Ngọc vào háng, để cô liếm dọc thân chim cho nó.
Hai nàng phụ trách hai mặt trước sau của bộ phận sinh dục. Cảm giác thật đê mê, Bình chỉ muốn kéo dài như vậy cho đến đêm.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa đùng đùng. Bình giật mình, vội mặc quần áo, nhảy ra khỏi phòng.
Ông Đức nói:
– Đến giờ cháu phải về rồi. Thảo đang quát nạt thư ký của ông.
Bình gật đầu, định đi, nhưng hai người phụ nữ cứ bám chặt không chịu buông.
Ông Đức phải can thiệp:
– Các con để nó đi. Sau này tha hồ ôm ấp nhau, chỉ sợ lúc đấy lại chán thôi. Này Bình, nếu Thảo hỏi thì cứ bảo ông cháu mình trao đổi về công việc kinh doanh thuần túy vì ông thấy cháu thông minh. Đừng nhắc gì đến hai cô con gái của ông cả, Thảo sẽ trả thù đấy.
– Cháu hiểu rồi.
Lúc Bình ra ngoài, đã thấy bà Thảo mặt đỏ bừng, dáng điệu vô cùng tức giận.
Thấy nó, bà bước vội tới, cầm tay hỏi han.
Bình đáp như cái máy:
– Ông Đức thấy anh thông minh, nên muốn dạy cho anh mấy bí kíp kinh doanh.
– Bí kíp gì vậy?
– Ngày đầu tiên chỉ nói chuyện đời thôi, chưa đi sâu vào vấn đề cụ thể nào cả.
Bà Thảo rõ ràng không tin, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, gương mặt xinh đẹp xụ xuống.
– Hơn một tiếng đồng hồ nói chuyện đời. Lão già khốn kiếp sao vẫn còn khỏe vậy? Em cầu mong lão ta ngày mai chết quách đi cho xong.
– Ông ấy yếu lắm rồi. Chắc không sống được mấy nỗi nữa.
– Lão ta âm mưu chống lại em. Em biết thừa. Để xem sau khi thằng bố chết rồi, đám con gái còn sống yên ổn không?
Bình chỉ ậm ừ.
Nó đã xem chị em họ Trần như người hầu của mình, tất sẽ bảo vệ cho hai cô nàng khỏi các âm mưu thâm độc của bà Thảo.