Phần 397
Shermine đã sinh hai lứa, bướm không còn khít như trước, nhưng bởi chim Bình rất to nên thành âm đạo của cô vẫn bị kích căng lên, mang lại cảm giác đầy khoái cảm.
Bình địt cô hùng hục như trâu. Mahrou đứng gần đó, chứng kiến Bình làm tình với mẹ mình.
Bình đã cưới cô và cưới cả mẹ cô. Thành thử cô đang nhìn chồng mình làm tình với mẹ mình, cũng là người vợ chung chồng với mình.
Cô cảm thấy hưng phấn. Mỗi lần nhìn thấy cơ thể trần truồng của Bình cô đều cảm thấy hưng phấn. Nước nhờn đang tuôn chảy dưới chân cô. Cô ước gì mình được tham gia vào cuộc vui này. Cô cảm nhận được niềm khao khát dâng hiến cho Bình cũng như khao khát được Bình thỏa mãn nhục dục bằng con chim khổng lồ, nóng ấm và cứng như đá tảng của gã.
Lúc đầu cô thấy sợ hãi trước con chim vĩ đại ấy. Nhưng sau này hai người làm tình với nhau nhiều, cô đâm ra thèm nó như con nghiện thèm thuốc. Cô vật vã mỗi khi không được Bình đoái hoài. Trên thực tế Bình rất thích cô cũng như thích làm tình với cô, nhưng xung quanh gã có quá nhiều phụ nữ, cho dù một ngày gã làm tình với một trăm năm mươi người cũng không thể nào thỏa mãn hết được. Ai rồi cũng phải xếp hàng chờ đến lượt thôi.
Cô biết rằng hôm nay lại càng không được. Bình đang làm tình với những đại diện tiêu biểu nhất của phụ nữ toàn thế giới. Cô không nằm trong danh sách ưu tiên của gã.
Mahrou chỉ còn biết thở dài. Biết lúc nào cô mới được làm tình với gã lần nữa đây?
Trong khi Mahrou quay cuồng với các ý nghĩ về tình dục thì Bình vẫn đang hối hả địt mẹ cô.
Đại Imam cũng rên như tất cả những người phụ nữ bị nhục dục sai khiến nào khác. Cô quằn quại trên sàn nhà, nước nhờn đã phọt ra ba lần mà vẫn chưa hết sướng.
Bầu ngực căng mọng của cô là đối tượng tấn công của cái miệng và bàn tay Bình, da thịt phần ngực đỏ rực lên, mông và háng của cô bị cái đùi chắc khỏe của gã thúc vào rát bỏng. Ấy thế nhưng hai bàn tay cô vẫn bám chắc lấy bắp tay cường tráng của gã để giục gã làm mạnh hơn.
Bình địt Shermine cho đến khi cô không còn dáng vẻ quý phái chút nào nữa mà như một người vừa bị ai đánh cho tơi tả. Mắt cô mở hé, tròng mắt trắng dã đầy hoang dại, biểu cảm ấy trông có vẻ buồn cười, nhưng ngay cả như thế thì cô vẫn đầy sức hấp dẫn và xinh đẹp, và nếu đặt một người đàn ông trước mặt cô lúc này thì có đến 99% anh ta sẽ muốn được làm tiếp công việc mà Bình vừa mới kết thúc.
Bình nằm ôm Shermine trên cái sàn nhà thấm đẫm nước nhờn của Thánh mẫu Vũ Thị Thế Hà, Sư Thánh Thích Đàm Thoa, Phật sống Asha Negi và Đại Imam Shermine Shahrivar. Nước nhờn của bốn người phụ nữ cao quý nhất của các tôn giáo quyện với nhau chẳng khác gì nước thánh.
Bình thì thầm vào tai Shermine.
– Em nhìn ra ngoài cửa, có thấy ai không?
Shermine đã kiệt sức rồi, nhưng theo mệnh lệnh của Bình, vẫn phải cố mở to mắt ra nhìn. Cô thấy một cô gái châu Âu cực kỳ xinh đẹp ăn mặc theo lối Công giáo đang đứng cách mình chừng năm mươi mét.
– Ôi, đó là Thánh Rose.
– Đúng vậy. – Bình cười lớn. – Chính là Thánh Rose.
Rose Marie, người Ba Lan, năm nay mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã truyền giáo được mười lăm năm. Bố cô là một mục sư Tin Lành. Ông đã đưa cả gia đình từ Ba Lan sang Mỹ định cư vào năm cô bảy tuổi. Rose có lòng hướng đạo từ lúc còn rất nhỏ. Lúc mới ra đời, thay vì chơi búp bê và đồ hàng, cô lại say mê với các vật biểu tượng của Thiên Chúa giáo và dành cả ngày để xem các bộ phim về đạo mà những đứa trẻ cùng tuổi hoàn toàn không chú ý đến. Dần dần, cô cảm thấy các giáo lý Tin Lành quá tự do và không phù hợp với đức tin của mình, do vậy năm mười hai tuổi cô đã tự ý cải sang Công giáo, từ đó bắt đầu quá trình truyền giáo một cách độc lập với gia đình.
Tòa thánh Vatican xem cô là biểu tượng của Công giáo thế hệ mới. Năm cô hai mươi ba tuổi, cô đã một mình lặn lội đến vùng rừng núi heo hút ở châu Phi, sống cùng bộ lạc thổ dân trong hai năm và cải đạo được toàn bộ bộ lạc ấy, biến họ từ chỗ thờ Thần chết sang thờ Chúa Jesus. Trong thời gian này cô đã trúng sốt rét ác tính hai lần, bị rắn độc cắn ba lần, bị sư tử săn một lần, nhưng lần nào cũng thoát chết một cách thần kỳ. Câu chuyện về cô đã lan truyền khắp thế giới, khiến cô trở nên cực kỳ nổi tiếng. Tòa thánh đã quyết định phong thánh cho cô ở tuổi hai mươi bảy, biến cô thành thánh Rose. Cô đi đến đâu cũng được người hâm mộ chào đón như ngôi sao nhạc rock, những bộ quần áo mà cô mặc, những chiếc cốc mà cô từng dùng để uống nước, những chiếc ghế mà cô từng ngồi xuống cũng được đem đấu giá như bảo vật thần thánh.
Không ai biết rằng phong thánh cho Rose không phải chủ ý của Tòa thánh mà là của Bình. Tòa thánh cho rằng cô hãy còn quá trẻ và chưa biết tương lai ra sao, nhỡ đâu sau này cô trở nên xấu xa và phản giáo thì thật tai hại. Nhưng Bình đã dùng quyền lực tối thượng của mình để buộc Giáo hoàng công nhận yếu tố linh thiêng trong con người cô.