Phần 395
Bản thân Bình cũng không hiểu sao mình đặc biệt thích Asha Negi. Nếu phải đoán thì có lẽ bởi bà có vẻ điềm tĩnh và hiểu biết vượt trội người bình thường. Ai đứng trước mặt bà cũng có cảm giác như đang đứng trước một cái biển lớn, thâm sâu khó dò. Người như thế mà quỳ xuống mút chim cho mình, toàn tâm toàn ý dâng hiến cơ thể cho mình, chịu làm nô lệ của mình thì còn kích thích nào bằng?
Ở Ấn Độ, Asha Negi được mệnh danh là Phật sống, một phần nhờ các đợt tuyên truyền khôn ngoan của Toàn giáo, phần khác vì khi đứng trước mặt bà, người dân thường sẽ tự động nảy sinh cảm giác kính ngưỡng.
Những người một lòng sùng bái bà mà nhìn thấy cảnh Phật sống Asha Negi đang hì hục mút chim cho Bình, gương mặt đê mê dâm đãng không còn sót lại bất kỳ vẻ cao siêu thoát tục của bậc chân tu thì không hiểu họ sẽ nghĩ gì? Nhưng Bình sẽ không để cho điều đó xảy ra. Asha là của gã. Gã sẽ địt bà, sẽ làm tình với bà và sẽ thao túng bà như với một con chó cái.
Bình ra lệnh cho Asha:
– Asha, quay người lại và chổng đít lên.
Nhờ chuyên tâm học hành và sở hữu trí thông minh hiếm có mà Asha đã học hiểu tiếng Việt một cách cực kỳ thành thạo trong thời gian rất ngắn. Nghe lệnh, bà tức thì quay người lại, hai chân hai tay chống lên sàn nhà, đít ưỡn lên cao.
Bình hài lòng khi thấy Asha biết nghe lời như vậy. Gã đặt tay vào bướm Asha, thích thú khi thấy cái lồn bà đã đẫm nước nhờn. Phải vậy chứ? Điều này cho thấy Asha không chỉ hoàn toàn vâng phục gã mà còn thực sự yêu gã như một người vợ yêu chồng và tôn sùng gã như con gái tôn sùng bố đẻ.
– Ngoan lắm, Asha. Em thích được ta địt chứ?
– Dạ, em thích. – Asha đáp.
– Em vẫn thường mơ về ta chứ?
– Đêm nào em cũng mơ về Giáo chủ. Đêm nào em không mơ về Giáo chủ thì đêm đó em cảm thấy tội lỗi lắm. Giáo chủ hãy địt em đi. Hãy tưới tắm cơ thể em cả trong lẫn ngoài bằng tinh trùng của Giáo chủ. Biết đâu em sẽ may mắn mang thai đứa con của Giáo chủ?
Bình ngửa đầu cười lớn:
– Ở tuổi này, còn mang thai làm gì?
Gã địt Asha theo cách đầy bạo dâm khiến bầu ngực của bà sóng sánh một cách dữ dội.
Asha rên la thảm thiết.
Bình cúi xuống, hai tay bóp hai vú của bà, miệng phả hơi gió vào tai bà. Asha rủn cả người. Bà chỉ chịu đựng được thêm một lúc nữa rồi bởi chân run quá mà phải nằm xuống sàn nhà, miệng lắp bắp nói:
– Em xin lỗi. Người em không nghe theo tâm trí em.
Bình nói một cách ngọt ngào:
– Có gì đâu mà em phải xin lỗi? Ta đã cố tình khiến em như vậy mà. Anh thích em lắm, Asha.
– Em cũng yêu anh lắm, Bình ơi.
Asha buột miệng, không gọi Bình là Giáo chủ nữa mà gọi thẳng bằng tên riêng, nhưng điều đó càng khiến Bình hưng phấn.
Gã biết mình đã chinh phục được trái tim của người phụ nữ cao quý này đến tận những tế bào bé nhỏ và xa xôi nhất.
Hai người làm tình lăn lộn trên sàn nhà. Nước nhờn chảy ra nhoe nhoét, bám cả vào da thịt, nhưng chúng không khiến cho họ trở nên xấu đi mà lại khiến cho cuộc làm tình này trở nên thấm đẫm mùi dâm loạn.
Bình nhét con chim vào miệng của Asha. Asha phồng mồm ra mút. Bình vừa đút sâu con chim vào tận cuống họng của bà, vừa nghĩ đến cảnh tượng bà giảng đạo trước hàng chục triệu tín đồ. Cái miệng này chuyên nói những lời hay lẽ phải, những lời răn dạy nghiêm khắc mà sâu sắc, giờ đây chỉ là bình chứa để gã bắn phọt dòng tinh dịch bẩn thỉu vào mà thôi. Bàn tay mềm mại, thon thả này đã viết nên những bài nghiên cứu tôn giáo có sức ảnh hưởng rộng lớn đến cả xã hội, không chỉ hiện tại mà còn sau này, cũng chỉ dùng để vuốt ve hai hòn dái của gã mà thôi.
Bình xuất tinh vào miệng của Asha Negi, kiên nhẫn chờ đợi bà nuốt hết đống tinh trùng ấy một cách khó khăn.
Gã ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa Thánh Đường. Một người phụ nữ tuyệt đẹp khác đang tiến vào. Người ấy là Đại Imam Shermine Shahrivar.
Kể từ khi gặp Shermine, Bình đã nhận ra người phụ nữ này không chỉ đẹp mà còn cực kỳ thông hiểu về các luật lệ của đạo Hồi. Trước đây Mohammad từng tự nhận mình là một Đại Imam, hay Đại giáo sĩ Hồi giáo, có quyền lực lớn hơn tất cả các Imam khác. Nay lão đã chết, Bình quyết định đưa Shermine lên thay vị trí của lão.
Gã chọn một khu vực bảo thủ nhất của Iran, bổ nhiệm Shermine làm Đại Imam cai quản tất cả các giáo đường trong vùng. Hành động này đã dẫn tới cảnh bạo loạn. Những người đàn ông nổi lên chống chính quyền Liên bang, mà ngay cả các quan chức chính quyền cũng công khai phản đối quyết định bổ nhiệm. Họ lập luận rằng Shermine là phụ nữ, không thích hợp để làm Imam, hơn nữa cô còn chưa từng được đào tạo chính thống về mặt giáo lý và giáo luật Hồi giáo.
Bình không tranh cãi, cũng không phản hồi các đòi hỏi của phe bảo thủ. Ngay đêm ấy gã ra lệnh cho Đội Hành Quyết của Andriy dẫn đầu một lực lượng đông đến năm trăm nghìn người trang bị các vũ khí hiện đại nhất bất thần tấn công vào thành phố. Chúng đột nhập vào từng căn nhà, giết sạch không chừa lại một ai, ngay cả gà chó cũng không để sót. Thành phố ấy nhỏ, chỉ có năm trăm nghìn dân, trong đó phân nửa là đàn bà và trẻ con. Sau một đêm, toàn bộ thành phố bị thanh tẩy, xác treo trước cửa nhà, máu nhuộm đỏ đất, khi khô lại đóng thành tầng dày ba phân. Cảnh tượng ghê rợn vô cùng.
Bình ra lệnh cho tất cả các Imam và những người trung thành đến thành phố vừa bị thanh tẩy, buộc họ ở lại đó trong vòng năm ngày, không cấp đồ ăn mà chỉ cấp nước uống. Các Imam sợ đến phát rồ. Lúc được tha cho về, họ tuyên bố rằng kinh Koran không cấm phụ nữ làm Imam và những kẻ nào phản đối Shermine trở thành Đại Imam là chống Hồi giáo.