Phần 393
Trong Thiên Cung Thánh Đường linh thiêng, dưới sự phù hộ của Mặt Trời và sự chứng kiến của hàng nghìn cô gái, Bình địt mẹ dữ dội.
Không gian đại phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng thở của mẹ con họ và tiếng bành bạch khi đùi Bình va vào háng mẹ.
Hai cơ thể tràn đầy sức sống ôm siết lấy nhau trong niềm khoái cảm cực độ, gần như vượt quá giới hạn mà tâm trí người bình thường có thể chịu đựng được. Họ sáp vào rồi lại tách ra một cách thô bạo, mãnh liệt mà vẫn duy trì được sự hòa hợp và nhịp nhàng giống như đọc được ý nghĩ của nhau. Những tiếng va chạm của da thịt vang lên đầy lôi cuốn.
Bình ép mẹ nằm xuống nhà. Gã vừa quan sát nét mặt của bà vừa thúc chim vào lồn bà. Gã bắt đầu tăng dần nhịp độ để khiến cho bà quá tải. Bà Hà từ chỗ mở mắt ra nhìn gã, sau không chịu được nữa phải nhắm mắt lại, đôi môi mỏng mím chặt, tóc tai rối tung lên, xõa ra đất. Bình ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của bà, ánh mắt lại trôi xuống dưới và dán lên bầu vú căng mọng. Hai đầu tí của bà đã thâm nhưng vẫn còn hết sức quyến rũ. Gã lại tăng thêm lực địt để khiến hai bầu vú ấy sóng sánh. Trong tiếng rên rỉ của bà Hà ngoài sự khoái cảm đã pha lẫn cả sự đau đớn.
Bình cười gằn:
– Sao vậy, mẹ của con?
Bà Hà rên lên:
– Con địt mẹ đau quá.
– Con thích vậy. Vì mẹ đĩ quá nên con muốn hành hạ mẹ một chút.
Bà Hà thở dốc.
Những cú thúc của Bình vẫn tiếp tục tăng thêm cường độ làm bà phải van nài gã:
– Anh ơi, em đau quá. Anh có thể nhẹ nhàng hơn được không?
– Cố chịu đựng đi em.
Không phải Bình tự nhiên hóa điên, mà bởi gã có cảm giác kỳ lạ rằng mình vẫn chưa thể khống chế bà Hà một cách trọn vẹn. Bà là người đĩ tính, thích được địt và sẵn sàng làm chuyện loạn luân để thỏa mãn khao khát nhục dục, cũng vì thế mà bà luôn nằm ngoài các hàng rào cho dù do xã hội đặt ra hay Bình đặt ra. Gã không thích điều đó. Gã muốn khống chế mẹ mình một cách tuyệt đối, như chủ nô khống chế nô lệ, hoàng đế khống chế phi tần, người dạy chó khống chế con chó của họ. Gã muốn biến mẹ thành con chó của gã. Gã muốn bà sợ hãi, phục tùng và vâng lệnh gã. Gã muốn thể hiện quyền lực theo cái cách mà chưa từng ai làm được hoặc đơn giản hơn là chưa từng có ai đủ bệnh hoạn để nghĩ về chuyện đó.
Bà Hà cảm nhận được ý nghĩ của gã, sợ hãi bảo:
– Anh ơi, em xin anh. Anh tha cho em. Em là của anh, không dám làm trái ý anh bao giờ.
Bình tiếp tục thụi chim vào lồn bà khiến bà hự lên một tiếng đau đớn.
– Bình ơi, anh ơi. Tha cho em. Em đau quá.
– Hãy chứng minh điều đó đi.
– Chứng minh… chứng minh bằng cách nào? Anh để em mút chim cho anh nhé?
– Chuyện đó quá tầm thường.
Bà Hà vật vã. Bướm bà đau rát quá, không thể chịu thêm được nữa.
– Con Thủy, con Thủy.
Tốc độ địt của Bình hơi chậm lại:
– Thủy nào?
– Thủy con em, em gái của anh.
– Nó làm sao? Có chuyện gì xảy ra? Nó bị bệnh à?
– Không, nó không sao cả, nhưng nó đẹp, rất đẹp. Đẹp ngoài sức tưởng tượng.
Bình dừng lại, không địt bà Hà nữa.
Người gã hơi run lên:
– Ý bà muốn nói gì?
Bà Hà nhận ra câu nói của mình đã gây ra họa lớn, không dám nói nữa.
Bình trừng mắt nhìn bà một lúc lâu. Sau đó gã đứng dậy, nói với Phạm Hương Giang.
– Các em của anh giờ này đang sống ở đâu?
Phạm Hương Giang đáp:
– Dạ, họ đang sống cùng với chị Vân Anh ở New York.
– Đưa chúng nó về đây gặp anh, ngay lập tức.
Phạm Hương Giang do dự:
– Chị Vân Anh nói rằng chị không muốn gặp anh, cũng không muốn cho anh gặp các em nữa.
Bình trợn mắt nhìn Hương Giang, ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ.
Gã chưa hạ lệnh giết Vân Anh vì vẫn nhớ đến tình cảm xưa. Vân Anh dẫu sao cũng là người vợ chính thức đầu tiên của gã.
Đan Thanh hất hàm ra hiệu cho Hương Giang. Hương Giang biết rằng ý của Giáo chủ đã quyết, không dám bàn luận nữa, lập tức quay người, ra khỏi Thánh Đường, đích thân đến New York để đưa Vân Anh cùng các em của Bình trở về.
Bình không giao việc này cho Đan Thanh hay Andriy mà giao cho Hương Giang là để thể hiện sự tôn trọng dành cho Vân Anh. Gã cảm thấy háo hức với ý nghĩ sắp được gặp lại cô. Cô đã bỏ gã mà đi, nhưng gã chưa bao giờ giận cô. Tình yêu mà gã dành cho cô là thật và không thay đổi theo thời gian.
Hơn ba năm đã trôi qua. Không biết lúc này trông cô như thế này, liệu có còn trẻ trung và xinh đẹp như xưa?