Phần 392
Sau nhóm Hoàng gia là nhóm Linh thiêng, tức chỉ những người theo một tôn giáo nào đó và có chức vụ trong tôn giáo ấy.
Nhóm này khá đông người, hơn nữa đều là những người mà Bình cực kỳ yêu thích.
Đi đầu đương nhiên là đoàn đại biểu của Toàn giáo, tôn giáo lớn nhất, mang tính bao trùm, chi phối tất cả các tôn giáo khác. Thánh mẫu Vũ Thị Thế Hà bế đứa con chung với Bình đi đầu, tiếp theo là bảy Thánh Nữ Toàn giáo, trong đó có Thích Đàm Thoa, Mersana, Luna White và Mahrou. Bình xem Thánh nữ là một chức vụ đặc biệt, được ban cho nhiều quyền lợi mà ngay cả các nguyên thủ quốc gia cũng không được hưởng, nên gã chỉ phong giới hạn cho một ít người. Số lượng người dừng lại ở số bảy là con số mà Bình đặc biệt yêu thích.
Bình nhìn bà Hà mà chim căng phồng muốn nổ.
Gã có cảm tưởng bà còn đẹp hơn cả hồi còn trẻ nữa. Lúc bốn bảy tuổi trông bà như mới ba mươi, còn bây giờ trông như mới hai mươi. Sự phát triển của bà hoàn toàn đi ngược lại quy luật chung của loài người là sinh lão bệnh tử. Dòng chảy thời gian thay vì đưa bà tiến xa hơn trong quá trình lão hóa, thì lại đưa bà trở về tuổi thanh xuân và chữa lành các tổn thương.
Có lẽ đó là nhờ công dụng của tiền bạc. Bà học theo các nàng đẹp Nguyễn Phương Hằng, Đàm Hoa Trà, Nguyễn Hoài Thu và Lâm Tuệ An, tiêm rất nhiều tế bào gốc vào cơ thể. Tóc bà nhờ thế mà càng lúc càng chắc khỏe và đen nhánh. Răng bà trước kia có chút ố vàng, nay nhờ tìm được các nha sĩ hàng đầu mà trắng lóa, lúc bà cười cả khuôn mặt bừng sáng.
Cơ thể của bà thật toàn mỹ, và trong mắt đứa con dâm dục như Bình thì bà thật xứng đáng là biểu tượng nhục dục của Toàn giáo. Bà cao ráo, mảnh mai, ở tuổi này rồi mà thân hình không hề có dấu hiệu xồ xề chút nào, ngược lại bụng bà phẳng lì và các đường cong trên người bà dường như được khắc họa bằng máy tính. Ngực bà không hề dùng thủ thuật độn lên mà vẫn vống cao sau lớp vải mỏng dính tựa như được may bằng giấy. Chiếc áo khoét sâu phần ngực, phô bày bộ ngực trắng như tuyết, to như quả bưởi. Mông bà lắc lư theo mỗi bước chân, căng và khít đến nỗi lúc muốn đánh rắm bà phải dùng tay để tách hai bờ mông khỏi nhau. Từ người bà tỏa ra mùi thơm cực kỳ quyến rũ, được kết hợp từ hương thơm cơ thể tự nhiên với các loại nước hoa đắt tiền nhất, hợp với gu của con bà nhất.
Bình đã bình tĩnh ngồi yên khi chứng kiến hai triệu người đẹp diễu hành trên phố, gã cũng thản nhiên khi được nữ hoàng các nước vào bái kiến, nhưng lúc nhìn thấy mẹ người gã nóng ran lên. Gã đứng dậy, tồng ngồng bước đến trước mặt mẹ mình. Con chim của gã vươn cao lên như muốn tọng vào mồm bà. Bà Hà nhìn thấy con mình trong bộ dạng trần truồng như vậy, ngọn lửa thèm khát bốc cao trong ánh mắt, bà khẽ hạ thấp một bên đầu gối xuống và nói:
– Giáo chủ.
Bình đỡ bà dậy:
– Mẹ! Em! Vợ của anh.
Bà vừa là mẹ gã, vừa là nhân tình của gã, vừa là vợ của gã. Bà đã đóng tất cả các vai mà một người phụ nữ có thể đóng được với một người nam giới. Bà khẽ rên lên:
– Con! Anh! Chồng của em.
Bà chậm rãi quỳ xuống, một tay vẫn bế đứa trẻ con, tay kia cầm chim của Bình, mút một cách mê mải.
Bình vò rối mái tóc của bà, đầu hơi ngẩng lên, tự hào và kiêu hãnh.
Đứa bé trong tay bà Hà bất thần khóc thét lên.
Bình khẽ cau mày. Gã cúi đầu xuống nhìn thằng bé, trông nó thật xinh trai và không hề có dấu hiệu bệnh tật gì như gã đã từng lo sợ.
Gã hỏi:
– Nó tên là gì vậy?
Bà Hà cười đáp:
– Phạm Tất Thắng. Anh thấy cái tên đó thế nào?
– Tất Thắng? Một cái tên đẹp.
– Chồng em có muốn bế nó không?
– Không.
Bình nhìn thằng bé. Nó là em trai của gã, cũng là con trai của gã. Nó mang họ gã và huyết nhục của gã.
Thằng bé mới tí tuổi mà trong ánh mắt đã có sự tham lam, thông minh và quyết đoán chẳng kém gì bố nó.
Bà Hà nựng yêu thằng bé:
– Cháu của bà đây, con của bà đây. Bố của mày đã địt tao để đẻ ra mày đấy.
Bình rít lên:
– Đưa thằng bé cho người khác bế, mau lên.
Bà Hà biết câu ấy có nghĩa là gì. Con bà nứng quá rồi, không kiềm chế được nữa. Bà vội vàng đưa Thắng cho tì nữ gần đó, chỉ chờ có thế Bình đã nhào lên người bà, bàn tay cuồng loạn xé nát chiếc áo mỏng dính trên người bà. Bà Hà rú lên đầy khoái cảm. Bà nằm yên để mặc thằng con trai lột hết quần áo trên người mình cho đến khi bà cũng trần truồng y như nó vậy. Nó có chim thì bà có vú. Vú bà cũng ngỏng lên trời có khác gì đâu? Bởi mẹ con bà đều đã lên cơn động dục như hai con vật mất rồi. Cả hai đều thở hồng hộc như hai con trâu nước vậy. Họ còn chưa kịp làm gì nhau mà tinh thần thì đã như hóa điên dại.
Bình nhét chim vào lồn mẹ. Cũng như mọi lần, con chim to lớn của gã chật vật mãi mới nhét được vào bên trong, và cũng như mọi lần, dòng nước nhờn tuôn trào trong bướm bà đã bôi trơn mọi thứ, giúp làm nhẹ quá trình cọ xát trong khi vẫn giữ được cảm giác sướng khoái cho cả hai.