Phần 387
Bình vốn định làm tình với các hoa hậu trước tiên, nhưng gã vẫn còn căm hận Mohammad, nên chuyển hướng sang con gái lão.
Gã nhìn Mahrou với ánh mắt oán độc:
– Mahrou JAFARI.
Khi nói từ Jafari, giọng gã không kìm được mà cao vọt lên.
Cô bé tội nghiệp như muốn khóc:
– Giáo chủ muốn giết em ư?
– Không. Ta không giết trẻ con.
– Vậy Giáo chủ muốn làm gì em?
– Ta muốn nhận em làm con.
– Dạ?
Mahrou lẫn Shermine đều bật lên sửng sốt. Họ tưởng mình vừa nghe nhầm.
Shermine thốt lên:
– Giáo chủ muốn nhận Mahrou làm con ư?
– Đúng vậy. Có gì không được ư?
Shermine nhìn Bình trân trối.
Có gì không được ư? Chuyện này chẳng phải rõ như ban ngày rồi hay sao? Gã vừa giết bố con bé lại muốn nhận con bé làm con nuôi. Đây rõ ràng là cách Bình trả thù Mohammad, gã không những tước đi cuộc sống của lão mà còn tước đi mối quan hệ máu mủ của lão với đứa con gái mà lão yêu nhất.
Bình cười nhạt:
– Nay ta ban cho Mahrou chức Thánh nữ Toàn giáo, hưởng lương trọn đời. Mahrou sẽ được nhận vàng bạc, châu báu, đất đai không thiếu gì cả. Ta cũng ban cho nó kim bài miễn tử, cho dù làm gì cũng không phải chịu tội chết. Các ngươi có đồng ý không?
Câu ấy không phải là câu hỏi, mà là lời đe dọa.
Shermine không muốn trả lời có, cũng không dám trả lời không. Cô cứ đứng đực ra nhìn Bình như người đang đứng trước một con sư tử, do sợ hãi quá mà bỗng nhiên trở nên mất trí.
Thấy Shermine Shahrivar thẫn thờ, Bình rít lên:
– Hoặc mày nghe lời tao, hoặc cả họ mày sẽ chịu chung số phận như họ nhà thằng chồng mày.
Shermine Shahrivarf nhìn hai cái đầu lâu ghê rợn của Natalia và Daria nằm cách đó chưa tới mười mét, máu khô đọng thành các mảng lớn dưới chân, nghĩ lại cảnh cả một đại gia tộc trăm người của Mohammad chết sạch trong một ngày, biết rằng không thể không theo. Cô liền quỳ xuống, hôn tay Bình, tỏ lòng thần phục.
Bình cười lớn, tỏ vẻ hài lòng.
Gã ngồi lên ghế Hoàng đế, vẫy tay gọi Mahrou:
– Mahrou, con gái ta, con lại đây.
Lúc đó Bình đang cởi truồng. Lúc ngồi xuống, con chim lông lá của gã dựng đứng lên, vươn cao đến ngực. Mahrou sợ mất vía. Cô bé không chịu tiến lên theo lời gọi của Bình mà cứ ôm chắc lấy mẹ.
Shermine đẩy con lên phía trước:
– Dũng cảm lên, Mahrou. Đây là thử thách mà con phải vượt qua.
Mahrou bị mẹ đẩy, loạng choạng bước về phía Bình như người say rượu. Bình vươn tay, kéo cô ngã vào trong lòng mình. Gã bế cô lên, cánh tay dài ôm trọn tấm thân cao ráo nhưng đặc biệt mảnh mai của cô, con chim dài ngoằng cọ vào chiếc áo thụng màu đen của cô.
Mahrou nhắm tịt mắt lại.
Bình ngắm nhìn Mahrou thật kỹ lưỡng.
Cô bé này có nhiều nét giống bố. Nhận thức ấy khiến Bình trở nên sôi máu.
Gã nửa muốn tát cô, nửa lại muốn nhẹ nhàng với cô. Cuối cùng gã quyết định chọn cách làm thứ hai. Thượng Đế đã tạo ra gã để chinh phục và yêu chiều phụ nữ, phần tính cách ấy tựa như gương mặt, gã không thể thay đổi được, cho dù có căm tức thế nào đi chăng nữa.
Bình tự hỏi không biết đằng sau chiếc áo thụng đen dày này đang ẩn chứa báu vật thiên nhiên nào. Gã chầm chậm lột chiếc áo ra khỏi người của Mahrou.
Từng chút, từng chút một, hai bờ vai trắng và cực kỳ thon thả hiện ra. Sau đó là bầu ngực tròn đầy, đã phát triển tương đối đầy đủ mà Mahrou cố gắng dùng tay che đi, tiếp nữa là phần bụng dẹt và bờ mông không quá to lớn nhưng vẫn rất gợi dục. Hơi thở của Bình trở nên phấn khích. Gã không muốn tỏ ra bình tĩnh, ngược lại gã cố tình thở nặng nề hơn để Mahrou biết rằng cơ thể của cô kích thích gã ra sao.
Chim gã vẫn cứng nãy giờ, lúc ấy lại càng cứng hơn, đạt kích thước cực đại. Lần này thay vì cọ vào tấm áo choàng, nó cọ thẳng vào tấm lưng trần nóng bỏng, mịn màng đến cực điểm của Mahrou.
Người Mahrou nằm trọn trong lòng Bình. Gương mặt của hai người rất gần nhau. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của gã liên tục phả lên mặt mình.
– Giáo chủ.
– Ta muốn con gọi ta là bố.
– Nhưng Giáo chủ không phải là bố của em.
– Đó là mệnh lệnh. Hãy làm một cô bé ngoan và biết nghe lời người lớn.
Mahrou mấp máy môi mãi mới nói được thành tiếng:
– Bố.
– Tuyệt vời lắm, con gái ngoan của ta. Mohammad không phải là bố của con, ta mới là bố của con.
Mahrou nhìn mẹ, kêu lên:
– Mẹ ơi.
Shermine gật đầu xác nhận lời bịa đặt của Bình:
– Đó là sự thật, Mahrou ạ. Giáo chủ mới là cha của con.
Mahrou thông minh tuyệt vời, khi ấy nói ngay:
– Nhưng Giáo chủ đâu có giống con.
– Đó là bởi vì con giống mẹ. Con phải tin mẹ, cũng vì tương lai của con mà thôi.
Cuộc trao đổi vừa rồi chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy quyền lực có thể bẻ cong chân lý như thế nào. Quyền lực tuyệt đối có thể đổi trắng thay đen khiến người ta không biết đâu mà lần, thậm chí dần dần ngay cả người hiểu rõ bản chất vấn đề cũng tự huyễn hoặc mình và sống theo lời nói dối do chính mình tạo ra.