Phần 384
Ngày hôm sau là ngày phán quyết. Bình đóng vai trò công tố viên buộc tội kiêm quan tòa phán xử tội trạng của Mohammad Jafari.
Mohammad Jafari, Natalia và Daria bị lính áp tải ra một căn phòng rộng rãi được bài trí theo dạng công đường. Nơi đây không có luật sư bào chữa mà chỉ có Đội Hành Quyết dưới sự lãnh đạo của Andriy đang sẵn sàng chờ lệnh.
Bình ngồi chễm chệ trên chiếc ghế được đóng riêng cho gã. Chiếc ghế này được gọi là chiếc ghế Hoàng đế, nhưng nó không giống với bất kỳ chiếc ghế nào mà các Hoàng đế cổ kim đông tây đã từng sử dụng trong lịch sử.
Lưng ghế khắc họa hình một nữ thần tuyệt đẹp đang nâng hai bầu ngực khổng lồ của chính mình đặt ở hai bên đầu người ngồi. Gương mặt nữ thần giống hệt Thánh mẫu Vũ Thị Thế Hà, hẳn đã được lấy theo nguyên mẫu của người phụ nữ mà Bình thèm khát nhất. Trên đầu người phụ nữ có hình một mặt trời tỏa sáng. Xung quanh mặt trời khắc họa hình ảnh một trăm cô gái khỏa thân, tượng trưng cho những người vợ chính thức của gã.
Chiếc ghế được trạm trổ tinh vi, nhìn rất gợi dục.
Nhờ công nghệ hiện đại mà những người kỹ sư có thể biến chiếc ghế này thành một thiết bị đồ chơi tình dục có sức hấp dẫn không thua kém những người phụ nữ đích thực. Ghế được bọc da nhân tạo cực mềm, mịn, chẳng khác gì da người. Người phụ nữ được tạc theo hình Thánh mẫu Vũ Thị Thế Hà có đủ ba lỗ mồm, lồn và đít. Cả ba lỗ này đều được làm giống hệt như của con người. Miệng có lưỡi, lỗ lồn có âm đạo đỏ hồng. Cánh đàn ông có thể nhét chim vào bất kỳ lỗ nào và sẽ được thỏa mãn nhục dục thông qua các thao tác đút vào rút ra. Riêng với đôi môi đỏ mọng thì thậm chí người ta còn có thể hôn, và cái môi ấy sẽ hôn lại một cách nồng nàn và say đắm. Đỉnh điểm lôi cuốn là khi giao hợp nó sẽ phát ra những âm thanh rên rỉ và lời nói dâm đãng quen thuộc của bà Thánh mẫu Toàn giáo.
Bình đã dùng thử chiếc ghế này vài lần, gã cảm tưởng như mình thực sự đang làm tình với mẹ. Kết luận này khiến gã càng thêm nhớ bà da diết.
Bình ngồi dạng chân trên ghế, nhìn Mohammad Jafari và hai đại tá, binh đoàn trưởng đang quỳ mọp dưới đất.
Natalia khóc lóc, cầu xin:
– Xin Giáo chủ tha mạng.
Bình cười nhạt:
– Hôm qua cô gọi Mohammad là Giáo chủ cơ mà?
– Em đã sai, thưa Giáo chủ. Xin Giáo chủ tha tội cho em.
– Có những cái sai không thể tha thứ được. Natalia, ta rất mừng là qua vụ việc này sớm nhìn ra được bản chất đê tiện của cô. Ta vốn không đánh giá cao sự trung thành của phụ nữ, nhưng cô đã chọc giận ta. Cô phải chết.
Bình gật đầu ra hiệu. Andriy xách đến một cây rìu khổng lồ, dễ thường dài đến mét rưỡi, lưỡi rìu sáng loáng. Natalia thấy thế, sợ quá, khóc ngất.
Hai thành viên Đội Hành Quyết ấn đầu của Natalia lên một cái bục bằng gỗ, để Andriy cầm cây rìu bổ xuống. Natalia lập tức rụng đầu, máu phọt ra gần hai mét.
Mohammad chứng kiến cảnh tượng ấy, sợ mất vía.
– Daria. Ngươi cũng phạm tội tương tự Natalia.
Daria gào thét như người điên. Điều đó không cứu được mạng sống của cô nàng. Đầu của Daria lăn long lóc trên sàn nhà, bị Andriy đá ra nơi đặt cái đầu của Natalia.
Bình trừng mắt nhìn Mohammad:
– Mohammad, tao đã từng cảnh báo mày rồi. Những kẻ phản bội tao sẽ phải trả cái giá khủng khiếp. Nhưng mày đã phớt lờ lời cảnh báo của tao. Mày đã mờ mắt trước viễn cảnh trở thành Giáo chủ Toàn giáo. Tao nói cho mày nghe, chiếc ghế này không dễ ngồi đâu.
Mohammad run giọng nói:
– Mau giết ta đi.
– Làm gì có chuyện dễ thế? Lính đâu, dẫn người nhà tên phản bội này vào đây.
Cánh cửa phòng bật mở. Tiếng la khóc ập vào điếc tai. Các binh sĩ Đội Hành Quyết lôi cổ sềnh sệch gần một trăm người vào trong phòng. Những người này thuộc đủ mọi lứa tuổi già trẻ trai gái.
Bình cười nhạt:
– Lần lượt chặt đầu từng đứa một.
Mohammad khóc ầm lên. Lão quỳ mọp xuống chân Bình cầu xin tha thứ, nhưng Bình đá lão văng ra xa. Gã nói với vẻ khinh bỉ.
– Có chơi có chịu chứ? Người nhà của Mohammad nghe đây, ngày hôm nay các ngươi phải chết hoàn toàn vì lỗi của tên này. Ta đã phong hắn làm Phó Giáo chủ Toàn giáo là chức vụ cao quý thứ hai chỉ sau ta mà thôi, ta đã trả cho hắn một tỷ đô la Mỹ mỗi năm, ngoài ra còn ban thưởng nhiều đất đai, vàng bạc và châu báu. Nhưng lòng tham của hắn không đáy. Thằng khốn này đã phản bội ta và định âm mưu hãm hiếp cả mẹ của ta nữa. Các ngươi nghĩ xem điều đó có chấp nhận được không?
Căn phòng vang lên tiếng nức nở của đám trẻ con và phụ nữ, trong khi những người đàn ông nhìn Mohammad với vẻ giận dữ.
Bình ra lệnh:
– Lôi tất cả cánh đàn ông nhà Mohammad ra phố treo cổ chúng lên cột đèn cho ta. Trong vòng hai mươi ngày không được hạ xác xuống.
Đội Hành Quyết lập tức thi hành mệnh lệnh.
Bố của Mohammad năm đó đã tám mươi lăm tuổi, hai người anh trai, ba người em trai và ba đứa con lớn trên mười tám tuổi của lão cũng không tránh khỏi cái chết trên giá treo cổ.
Bình nhìn đám trẻ con còn lại, phân vân. Tất cả chúng đều dưới mười lăm tuổi.
Bản chất của gã đê tiện và tàn nhẫn nhưng gã không thích hành hạ trẻ con. Chỉ có điều cũng không thể tha cho lũ trẻ này được, bởi khi lớn lên chúng nhất định sẽ tìm cách ám sát gã để trả thù.
Trong đám trẻ này có đến mười đứa con trai của Mohammad.
Bình nhắm mắt lại. Gã biết mình nên làm gì, nhưng gã không thể làm điều đó.
Cuối cùng gã thở dài:
– Đưa tất cả lũ này đến Siberia, trọn đời không cho về.
Bình không biết rằng hành động tử tế này sẽ để lại hậu họa khôn lường cho đế chế của gã, không phải dưới thời gã trị vì, mà dưới thời con của gã.