Phần 381
Sau khi làm tình với mẹ con Asha Negi, Ankita Sharma, Bình cảm thấy đói nên quyết định về trụ sở của Toàn giáo ở Moscow.
Các đoàn trưởng binh đoàn mặc quần áo kín đáo, lên xe khác, về cùng với gã.
Đến trụ sở, Phó Giáo chủ Mohammad Jafari mời gã vào phòng riêng, nơi có ba người của lão đứng chờ sẵn. Lão đề nghị Đan Thanh đứng ngoài, lấy lý do phòng nhỏ không chứa được nhiều người, nhưng Bình không chịu mà nhất định giữ cô lại. Mohammad phải thuận theo. Bình thấy còn thừa tới ba chỗ, liền gọi ba đoàn trưởng mà gã chưa có thời gian trò chuyện vào cùng.
Tổng cộng trong phòng tiệc có Bình, Phạm Hương Giang, Đan Thanh và ba nữ đại tá, đoàn trưởng các binh đoàn.
Phó Giáo chủ Mohammad Jafari đứng vai trò chủ tiệc.
Lão rót cho Bình cốc rượu đầy, gương mặt đầy vẻ lấy lòng:
– Thưa Giáo chủ, trước khi gặp ngài, tôi chỉ là một kẻ buôn bán vũ khí tầm thường, sau khi gặp ngài, tôi đã trở thành Phó Giáo chủ Toàn giáo, được người đời kính trọng. Tất cả tài sản, địa vị và danh tiếng của tôi đều do ngài ban cho. Tôi không biết nói sao để bày tỏ lòng cảm kích với ngài. Nay xin được kính ngài một ly.
Bình cầm cốc rượu từ tay Mohammad, định uống, nhưng thấy ánh mắt của lão căng thẳng quá đỗi, trong lòng hơi nghi ngờ, liền cầm một cốc rượu khác lên, đổ rượu từ cốc mình sang cốc kia cho thành hai nửa bằng nhau. Bình đưa một cốc rượu cho Mohammad, bảo:
– Toàn giáo được như ngày nay, một phần rất lớn nhờ công của Phó Giáo chủ. Chẳng lẽ ta lại nhận hết công lao về mình? Này Mohammad, ông uống cốc này đi.
Sắc mặt của Mohammad xám lại.
Trong rượu có độc, người khỏe đến mấy uống một ngụm nhỏ cũng mất mạng.
Mohammad là kẻ khôn ngoan và hiểu thời thế. Lão đã bố trí lính bắn tỉa, sẵn sàng hạ sát Bình, nhưng nghĩ lại, thấy cách này quá rủi ro mà lại gây hậu quả lớn. Việc Bình bị công khai hạ sát ở khu vực do lão quản lý sẽ dẫn đến tâm lý bất mãn trên khắp Liên bang, tương lai có thể khiến quốc gia vừa thống nhất đã bị phân liệt. Khi nhận thức được điều đó, Mohammad liền chuyển sang kế hoạch B, đó là ám sát bằng rượu độc và sau đó ngụy tạo hiện trường, giả như Bình chết bệnh. Cách làm này có nhiều cái lợi, sau này cũng dễ cho Mohammad tiếp quản Toàn giáo và Liên bang.
Bắn chết Bình bằng súng là lựa chọn tồi tệ, nhưng nếu Bình đã phát hiện ra âm mưu của lão thì không còn cách nào khác.
Lão cầm cốc rượu ném đi. Hất hàm cho ba gã phục vụ trong phòng. Chúng lập tức rút súng ra, chĩa vào người Bình.
Bình lạnh giọng hỏi:
– Thế này là thế nào, Mohammad?
Mohammad đáp, giọng run run:
– Giáo chủ, ngài hưởng thụ quá nhiều rồi, bây giờ đến lượt ta.
– Ta đánh giá cao sự thẳng thắn của ngươi đấy, Mohammad, nhưng ta tự hỏi mình đâu có bạc đãi gì ngươi? Tiền lương của ngươi hiện nay là bao nhiêu nhỉ? Nếu ta không nhầm thì là một tỷ đô la Mỹ mỗi năm, tương lai sau này khi phát hành tiền Liên bang và lấy tiền đó làm tiền chung cho cả thế giới, ta sẽ còn trả cho ngươi nhiều hơn. Ngươi đâu có thiếu tiền? Ngươi cũng đâu có thiếu gái, ngươi có tới hai mươi vợ, nhiều hơn năm lần so với con số được Allah cho phép. Đó là nhờ ai? Đó là nhờ quyền lực của ta, bởi vì ta còn cao hơn Allah. Ngoài hai mươi cô vợ, ngươi còn rất nhiều bồ nữa cơ mà. Mohammad, tại sao ngươi chọn chống lại ta?
– Ta không muốn được ngài cho phép. Ta muốn được làm bất cứ thứ gì mình muốn mà không cần sự cho phép của ai cả.
– Cụ thể là điều gì? Ngươi muốn làm thứ gì?
Mohammad liếm mép:
– Ta muốn làm tình với Anna Ivanovna. Ta cũng muốn cả mẹ ngài nữa. Thánh mẫu Toàn giáo Vũ Thị Thế Hà. Bà ta thật đẹp và quan trọng hơn cả, đó là mẹ ngài. Họ sẽ mút chim cho ta giống như đã mút chim cho ngài. Ý nghĩ ấy làm ta hưng phấn.
Bình rít lên một tiếng tức giận:
– Thằng chó đẻ bệnh hoạn ngu xuẩn. Mày với tới Mặt Trời thì Mặt Trời sẽ thiêu cháy mày. Mày nghĩ mày giết được tao thì mày sẽ nghiễm nhiên trở thành Giáo chủ Toàn giáo và muốn làm gì cũng được ư? Làm gì có chuyện đấy! Liên bang được thống nhất là nhờ oai danh của tao. Người trung thành với tao còn rất nhiều. Mày chả là cái thá gì hết. Không ai biết mày là ai và cũng không ai phục mày. Mày nghĩ mày có thể ra lệnh cho các nhà lãnh đạo ở Mỹ và Trung Quốc chăng? Mày điên rồi. Bỏ ý định đó đi, tao hứa danh dự sẽ bỏ qua tội trạng phản nghịch ngày hôm nay.
Mohammad lắc đầu:
– Đã quá muộn rồi. Con đường mà ta đi không thể quay đầu trở lại.
Lão rút ra khẩu súng, chĩa về phía Bình.
– Đừng trách ta, Giáo chủ.
Chưa kịp bắn, một đoàn trưởng sau lưng Bình đã cất tiếng van lơn:
– Xin đừng bắn. Tôi không muốn chết.
Mohammad gằn giọng:
– Tất cả chúng mày sẽ phải chết. Tao sẽ không để bất kỳ ai bép xép về điều tao đã làm trong căn phòng này.
Cô gái trẻ bật khóc:
– Ngài muốn gì tôi cũng sẽ làm theo. Ngài có thể chơi đùa với cơ thể tôi. Tôi dâng hiến nó cho ngài.
Nói rồi, cô ta tự động cởi hết quần áo, phô bày cơ thể chuẩn vẻ đẹp của gái Nga tuổi mười chín, đôi mươi. Dáng vóc của cô ta rất mảnh mai nhưng không quá gầy, ngực và mông đều căng tròn và rất đẹp. Lúc cởi quần, cô cố tình nhấc cao chân để Mohammad có thể nhìn thấy cánh lồn mỏng manh với một cái khe đỏ hồng chính giữa, tựa như hoa hồng nở trên tuyết trắng. Mohammad nhìn thấy cảnh ấy, chim lập tức cửng lên, cảm thấy bỏ qua một người con gái đẹp như thế này thì thật phí hoài.
Cô gái cúi thấp người, dùng hai tay đỡ hai bầu ngực trĩu xuống, ánh mắt nhìn Mohammad như con mèo đang làm nũng chủ nhân.
– Em là Ekaterina Andreeva. Xin ngài hãy cho em được làm nô lệ của ngài.
Mohammad rít lên:
– Lại đây.
Ekaterina chạy vội sang chỗ của Mohammad. Hai nữ đoàn trưởng còn lại thấy cô ta tìm được đường sống, cuống cả người lên.