Phần 370
Hai người hôn nhau suốt hai mươi phút. Thời gian hôn nhau càng dài bàn tay của Bình càng táo bạo hơn, ban đầu chỉ sờ soạng phần ngoài, nhưng sau đó đã bắt đầu lần mò bên trong làn áo của Shin Hye Sun. Shin Hye Sun ra sức gạt tay gã ra nhưng vì gã khỏe hơn nên cô không gạt được. Cô hổn hển nói:
– Không được làm thế đâu.
Bình nói:
– Chúng ta có quy ước là không được dùng tay đâu.
– Đúng vậy, nhưng mà…
Câu nói của Shin Hye Sun còn chưa dứt thì Bình đã lại ấn chặt miệng cô vào miệng mình.
Shin Hye Sun đứng lâu, mỏi chân quá, đùi non run bắn. Bình nhận ra điều này bèn đỡ cô ngồi xuống ghế sofa. Gã nằm đè lên cô. Shin Hye Sun lúc đó lý trí đã mất hết, đâu còn chống cự được? Cô đành để mặc cho cơ thể nặng nề của Bình đè lên người mình, hơi thở của gã phả lên mặt mình.
Dương vật của Bình lúc này đã căng cứng hết cỡ nhưng gã biết rằng đây vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để dùng đến con chim. Thay vì thế bàn tay của gã càng thêm mạnh bạo và quyết đoán hơn. Hai người vật lộn trên sofa. Bình cởi được áo vét của Shin Hye Sun vứt xuống sàn nhà. Áo sơ mi của cô đã tuột khỏi cạp quần và đứt mất ba cái cúc, phô bày làn da trắng như sứ. Bàn tay của Bình mân mê trên làn da ấy, chạm tới đâu Shin Hye Sun co rúm người lại đến đó.
Bướm của cô đã chảy nước ướt sũng cả quần rồi, người cô nóng hầm hập, cơ thể đổ đầy mô hôi nhớp nhúa. Đầu óc của cô ở trong một trạng thái rất kỳ lạ, vừa trống rỗng vừa sôi trào như núi lửa. Cô sợ đến mức gần như phát điên nhưng đồng thời mỗi khi nghĩ về điều sẽ xảy ra trong người lại nổi lên cảm giác hưng phấn. Cô vừa muốn Bình ngừng lại vừa muốn gã tiếp tục. Bàn tay của Bình giống như có ma thuật, khơi gợi lên những ham muốn nhục dục mà trước đây ngay cả với Jin Wook cô cũng không cảm nhận được.
Bình xé rách toạc chiếc áo của mình để giữ lời hứa về một nụ hôn duy nhất với Shin Hye Sun. Lúc cơ thể nam nhi cường tráng và trần truồng của gã ôm siết lấy cô, Shin Hye Sun cảm giác như bị điện giật. Bình kéo được quần của cô tuột khỏi chân, vứt nó đi. Toàn bộ phần dưới của cô lúc này đã phơi ra trước con chim xa lạ. Bình không chần chừ chút nào, lập tức ấn chim vào bướm của Shin Hye Sun. Cô hự lên một tiếng như người trúng đạn, bàn tay cào một đường dài trên lưng Bình. Gã nghiến răng chịu đau, xé toạc chiếc áo sơ mi của Shin Hye Sun. Cơ thể của cô đã hoàn toàn trần truồng.
Đây không phải là lúc dừng lại để tận hưởng chiến thắng, ngược lại càng phải hăng hái xông lên để củng cố thành quả. Gã bám sát môi của Shin Hye Sun không cho cô thở, bàn tay vần vò hai vú và đầu ti của cô, con chim thì cứ ra sức thụi những cú thật mạnh vào lồn cô.
Shin Hye Sun đã lâu không được quan hệ tình dục, niềm khao khát bị kìm nén đã lâu, cơ thể âm thầm đòi hỏi, bây giờ nhục dục đã được đáp ứng dù theo cái cách không mong muốn, phản ứng rất mãnh liệt. Trái với ý muốn của cô, nước nhờn của cô tuôn ra ướt đẫm chiếc ghế sofa, mông đít của cô di chuyển cùng chiều với con chim của Bình như muốn giữ chặt lấy nó trong âm đạo, và cô bất giác bật lên tiếng rên rỉ.
Bình ngừng hôn Shin Hye Sun mà ngồi dậy, ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng như người say rượu của cô. Gã thắng rồi. Shin Hye Sun đã thuộc về gã mãi mãi. Bây giờ cơ thể của cô là tài sản của gã mà tâm trí của cô cũng thuộc về gã luôn. Gã đã có thể thao túng cô theo cái cách mà gã muốn.
Shin Hye Sun nhận ra Bình đang ngắm nhìn mình, xấu hổ quá, nhắm nghiền mắt lại.
Bình cúi xuống thơm và nựng cô:
– Bé ngoan, đừng ngượng nữa, anh yêu em.
Shin Hye Sun khóc nức lên:
– Tôi có lỗi với anh Jin Wook.
– Chẳng ai trong chúng ta có lỗi cả. Tình yêu không có lỗi. Người em yêu là anh, không phải là Jin Wook.
– Tôi yêu Jin Wook.
– Thật vậy ư?
Bình lại địt cô một cách dữ dội khiến Shin Hye Sun thở không ra hơi. Bàn tay của gã tiếp tục miên man trên làn da của cô khiến cô cảm thấy sướng khoái không thể nào tả nổi.
– Em đã từng yêu Jin Wook, nhưng bây giờ người em yêu là anh. Em đừng tự dối lòng mình nữa.
– Không phải vậy. Không phải vậy đâu.
Bình kệ cho Shin Hye Sun ra sức phản bác, còn gã thì vẫn ra sức địt cô làm cô mệt nhoài.