Phần 369
Bình bất giác cảm thấy xấu hổ.
Cho dù kiêu ngạo và tự huyễn hoặc đến đâu thì gã cũng biết mình không bằng Jin Wook. Làm sao trên đời này lại có con người tuyệt vời đến thế? Tấm lòng nhân hậu của anh ta có thể sánh với Bồ Tát. Có lẽ trong suốt cuộc đời Jin Wook chưa bao giờ dành một phút để nghĩ đến bản thân, mà lúc nào cũng sống vì người khác. Một chiến binh dũng cảm và thông minh, một người đàn ông mạnh mẽ và can trường, một người chồng hết lòng với vợ, một người con hiếu thảo và một người anh vĩ đại.
Bình muốn đứng dậy và chúc mừng hạnh phúc của hai người. Nhưng khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Shin Hye Sun, gã lại không đành lòng từ bỏ.
Phụ nữ Hàn Quốc nổi tiếng với gương mặt dao kéo và nhân tạo nhưng dường như Shin Hye Sun chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ. Cô có vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên: Mắt to hai mí, răng trắng và đều tăm tắp, cao trên mét bảy, chân dài miên man. Chiếc áo cô đang mặc là sơ mi trắng bên ngoài là vét kín đáo, nhưng ngay cả như vậy cũng không che được bộ ngực vươn cao đầy quyến rũ.
Cho dù Bình có ngủ với cả triệu cô gái thì khi đứng trước cô gái thứ một triệu lẻ một gã vẫn thèm khát như thường, đó là bản năng của đàn ông, thứ đã được tạo hóa quy định sẵn trong hệ gen và được di truyền lại từ đời này sang đời khác. Gã không có lỗi và cũng không thể chống lại được nỗi thèm khát đầy chất nguyên thủy và thú tính ấy. Lý do khiến gã trở nên nguy hiểm và khác biệt là quyền lực. Chính quyền lực tuyệt đối đã dẫn gã đến sự tha hóa tuyệt đối, cho phép gã làm được điều mà bao thế hệ đàn ông muốn làm mà không thể làm được.
Bình nhủ thầm cho dù Jin Wook có là tiên trên trời thì ngày hôm nay vợ của mày cũng phải trở thành vợ của tao.
Gã nói với Shin Hye Sun:
– Jin Wook tuyệt vời như vậy mà cô không thể làm gì để giúp đỡ anh ta sao?
Shin Hye Sun đáp:
– Tôi có thể làm gì được?
– Shin Hye Sun, có rất nhiều điều cô có thể làm để giúp đỡ chồng nhưng cô quá thụ động và ỷ lại vào anh ta. Cô đã quen thói dựa dẫm vào chồng mình, nhưng cuộc chiến ở Nga rất khốc liệt. Anh ta sẽ không thể may mắn được mãi. Một ngày nào đó anh ta sẽ chết và gia đình cô lẫn gia đình của Jin Wook sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng. Tôi không thể hình dung được mọi chuyện sau đó sẽ ra sao.
Sắc mặt của Shin Hye Sun trở nên nhợt nhạt:
– Lúc nào tôi cũng lo lắng cho anh ấy.
– Lo lắng mà giải quyết được vấn đề thì trên thế giới này đã không còn vấn đề nào nữa. Shin Hye Sun, cô cần hành động.
– Xin Giáo chủ chỉ dạy.
– Tôi có thể giúp cô, tôi có thể đưa Jin Wook trở về nhưng với một điều kiện. Shin Hye Sun, tôi thích cô. Đừng có nhồng lên thế. Tôi còn chưa nói xong. Tôi không định ngủ với cô, tôi chỉ muốn hôn cô thôi, Shin Hye Sun. Nếu cô cho tôi hôn, thì tôi sẽ đưa Jin Wook trở về. Tôi sẽ giữ nguyên mức lương hiện nay của anh ta cho đến cuối đời. Tôi sẽ cấp cho gia đình cô và gia đình Jin Wook hai ngôi nhà thật lớn, tôi cũng sẽ miễn phí toàn bộ chi phí khám chữa bệnh của bố cô cho đến khi ông ta khỏi bệnh hoàn toàn. Thế nào Shin Hye Sun, cô nghĩ sao về lời đề nghị này?
Shin Hye Sun đoán được đây là một cái bẫy, nhưng những đề nghị của Bình quá hấp dẫn khiến cô không kìm lòng được:
– Một nụ hôn? Một nụ hôn duy nhất?
– Đúng vậy. Một nụ hôn duy nhất.
– Ngài nói dối.
– Ta lấy tính mạng của mẹ ta và các em ta ra thề.
Shin Hye Sun dao đông dữ dội. Cô chưa từng làm được điều gì cho chồng ngoài việc gửi những lá thư động viên, nếu thực sự có thể đưa được Jin Wook về nhà và lo liệu được cho cuộc sống của hai gia đình sau này chỉ bằng một nụ hôn thì phải ngu lắm mới không chấp nhận.
Shin Hye Sun nói với vẻ run rẩy:
– Tôi đồng ý. Xin ngài… xin ngài đừng thô bạo với tôi.
Vẻ ngây thơ đáng yêu của Shin Hye Sun khiến con tim Bình như tan chảy. Gã đứng lên, dịu dàng nói:
– Ta hứa sẽ nhẹ nhàng với em.
Gã đến bên cạnh Shin Hye Sun, vòng tay ôm lấy người cô, cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn sâu lắng lên môi.
Nụ hôn của gã rất ngọt ngào, hàng rào cảnh giác của Shin Hye Sun bất giác mất đi.
Hai người hôn nhau rất lâu. Shin Hye Sun lấy hết lý trí đẩy gã ra, hỏi:
– Ngài hôn xong chưa?
Bình đáp:
– Chưa, ta đã hôn xong đâu?
– Ngài đã hôn được mười phút rồi cơ mà.
– Chúng ta có quy ước là phải hôn trong bao lâu sao?
Shin Hye Sun lờ mờ nhận ra đây chính là mưu đồ của Bình. Đúng là cô sơ sót không giao hẹn nụ hôn này kéo dài tối đa trong bao lâu, bây giờ thì đã quá muộn để thay đổi rồi. Cô dậm chân, nói dỗi:
– Không quy ước, nhưng mà không ai hôn lâu như vậy cả.
Bình nhoẻn cười. Gã mạnh mẽ kéo Shin Hye Sun về phía mình, hôn cô lần nữa.
Shin Hye Sun không biết làm thế nào, đành để mặc cho Bình hôn mình.