Phần 367
Ban đầu Bình chỉ muốn vui chơi chứ không muốn ra sản phẩm với Adalene bởi điều đó có thể gây ra hậu quả tai hại cho cuộc chiến ở Nga. Nhưng gã chưa có người vợ quốc tịch Pháp nào, và các con của gã cũng chưa có bà mẹ Pháp nào, trong khi Adalene lại đẹp một cách rực rỡ, rất hợp gu của gã.
Càng nhìn Adalene, gã càng muốn thụ thai cho cô. Bộ ngực của cô đúng là cực phẩm, hoàn hảo cả về hình thức lẫn độ mịn màng. Đầu ti của cô cương cứng hết cỡ, cho thấy cô cũng đang kích động chẳng kém gì gã. Con chim của gã tắc lại trong cái lồn khít khìn khịt của Adalene Martin, mấy lần gã muốn rút ra để kết thúc cuộc vui đầy rủi ro này mà không làm được.
Cuối cùng Bình xuất tinh vào lồn của Adalene trong tiếng reo hò cuồng nhiệt của những người phụ nữ xung quanh.
Bình thì thầm vào tai cô:
– Chúc mừng em, Adalene, anh sẽ cưới em và em sẽ đẻ con cho anh.
Adalene Martin rên lên:
– Thật tuyệt. Nhưng còn Alain thì sao?
Bình không trả lời câu hỏi đó, mặc dù gã đã biết tỏng câu trả lời. Alain sẽ không thể trở về nước Pháp, nếu quân Nga không thể giết anh chàng thì chính người của gã sẽ giết. Số phận của anh chàng đã được định đoạt ngay từ thời điểm Bình thụ thai cho cô vợ Adalene xinh đẹp trước mặt cả nghìn người.
Adalene Martin không hề biết rằng chính mình đã đẩy chồng vào chỗ chết.
Bình để Adalene nằm khỏa thân trên sàn nhà, bước đến người thứ hai.
Nói chính xác thì đó không phải là người thứ hai, mà là một nhóm người.
Binh nhất Alessandro, quốc tịch Italy, năm nay mới mười tám tuổi. Chưa vợ, có mẹ, hai người chị và một cô em gái.
Mẹ của Alessandro là Carla, chị cả là Alessandra, chị thứ là Mirabella, em gái là Palmira. Lúc bốn người đứng cạnh nhau, cảm tưởng như bốn chị em gái. Bà mẹ Carla năm nay tuy đã năm mươi tuổi nhưng nhờ sở hữu hệ gen tốt và biết cách chăm sóc cơ thể nên cả gương mặt lẫn dáng vóc đều hết sức trẻ trung.
Bình ra hiệu cho bốn người phụ nữ quỳ xuống và mút chim cho gã. Những chiếc máy quay ghi cận cảnh gương mặt đầy phấn khích của bốn người. Những cái miệng đẫm nước bọt phát ra những âm thanh chóp chép đầy kích động, sự kích động lan truyền ra cả khán phòng.
Chồng của Carla và chồng Alessandra đang đợi hai người ở sảnh ngoài. Họ bị cấm bước chân vào căn phòng này với lý do bên trong không còn chỗ ngồi.
Vì một lý do nào đó, ông chồng của Carla cảm thấy bồn chồn và quyết định gọi cho vợ. Bình ra lệnh cho bà ta nghe máy, không chỉ vậy còn phải bật loa ngoài cho tất cả cùng nghe.
Chồng của Carla thấy căn phòng ồn quá, bèn hỏi:
– Có chuyện gì vậy, tình yêu của anh?
Carla đang nằm trên sàn nhà, con chim của Bình nhét sâu trong lồn bà, bàn tay của Bình vầy vò bộ ngực lớn của bà, miệng Bình hôn lên cổ, lên má và tai bà, khiến cho bà chỉ có thể nói một cách đứt quãng.
– Mọi người đang chúc mừng cho chiến thắng của chúng ta.
Tiếng nói của bà nghe rõ giống người đang bị trai địt, nhưng vì bao nhiêu người cùng reo hò, nên chồng Carla không nhận ra được.
– Hả? Em nói gì cơ?
– Mọi người đang chúc mừng cho chiến thắng của chúng ta.
– Nhưng chúng ta đã thắng đâu?
– Giáo chủ bảo thắng thì nhất định ta sẽ thắng.
– Đó cũng là lời nói mà thôi.
Câu nói đó hơi mang tính xúc phạm. Bình cảm thấy tức giận. Gã cầm điện thoại dí vào lồn của Carla để chồng bà có thể nghe thấy âm thanh va chạm bành bạch giữa cái đùi to khỏe của Bình với bờ mông săn chắc của Carla. Dĩ nhiên chồng của Carla không biết đó là âm thanh gì, mà cũng không đoán ra được.
Bình trả lại điện thoại để Carla nói chuyện với chồng:
– Đó là tiếng gì vậy, tình yêu của anh?
– Anh không nhận ra sao?
– Anh cứ nghe thấy tiếng bành bạch, bành bạch mà không rõ là gì.
– Tiếng gió thổi đấy, chồng của em ạ.
Những người phụ nữ la hét thích thú khi Carla trả lời khôn ngoan như vậy.
– Anh nói chuyện với Alessandra nhé.
Khi đó Bình đã chuyển sang địt cô con gái của hai người là Alessandra. Bình lại dí điện thoại vào lồn của Alessandra như điều gã vừa làm với bà mẹ Carla.
– Alessandra, sao gió thổi to thế con? Cái phòng ấy bị thủng à? Này Pedro, mày nghe đi, có phải hội trường bị thủng không?
Chồng của Alessandra là Pedro nghe điện thoại, cũng cho rằng phòng hội trường bị thủng mới có tiếng gió khủng khiếp như vậy.
Alessandra cầm điện thoại từ tay Bình, giọng run rẩy:
– Người ta bật quạt to quá mà thôi.
– Sao giọng em nghe run thế? – Pedro thắc mắc.
– Em thương thằng Alessandro quá nên xúc động không cầm lòng được. Giáo chủ đang an ủi em bằng thần lực của ngài. Em cảm thấy rất ấm áp.
– Thật ư? Điều đó thật tốt. Nhưng thần lực của ngài nó… như thế nào vậy?
– Đó là những đợt sóng liên miên không dứt làm cho toàn thân của em nóng ran lên.
– Liệu ngài có thể truyền thần lực cho anh không? Dạo này sức khỏe của anh không được tốt lắm.
– Với anh thì em sợ rằng sẽ đau đấy.
Tiếng cười ré lên khiến Pedro không nghe rõ Alessandra nói gì.