Phần 360
Bình cười nói:
– Olivia Allen, ta bảo em dẫn vợ em đến đây. Cô ta đâu rồi?
Olivia vẫy tay, ra hiệu cho một người phụ nữ rất xinh đẹp mặc váy trắng bước lên, cúi đầu chào:
– Kính chào Giáo chủ.
– Cô là vợ của Olivia?
– Dạ đúng.
– Cô tên là gì?
– Emma Allen.
– Em rất đẹp, Emma. Ta rất tiếc vì những gì đã xảy ra với em.
Emma thấy Bình nói câu đó một cách thực tâm, xúc động quá, bật khóc.
Olivia cưới Emma vì mục đích chính trị. Bà ta lợi dụng cô để thăng tiến trong một xã hội đánh giá cao những người “dám tự do biểu đạt các khía cạnh tình dục khác biệt”, nhưng chính lời Olivia nhận xét. Nhưng trên thực tế Olivia không phải là người đồng tính. Emma đã trở thành con tin, là viên đá lót đường cho sự nghiệp của Olivia bay cao.
Cô đã chịu vô vàn đau khổ trong mười năm chung sống với Olivia.
Bình vuốt má cô, nói:
– Ngày hôm nay, ta chữa lành vết thương cho em. Em không còn là vợ của Olivia nữa, em được tự do và có thể làm mọi điều em muốn. Olivia sẽ phải trả tiền cho em để em được sống một cách thoải mái từ nay cho đến cuối đời.
Emma quỳ xuống, vái lạy Bình.
– Em cảm ơn Giáo chủ. Xin Giáo chủ cho phép em được hầu hạ Ngài.
– Em thích phụ nữ cơ mà?
– Em thích phụ nữ, em không thích nam giới. Nhưng Giáo chủ không phải là nam giới. Ngài là Thần, là Thượng Đế Tối Cao. Lòng khao khát nhục dục của em dâng trào khi đứng trước mặt ngài. Em thèm khát được hầu hạ ngài bằng cơ thể của em. Nó đã ướt từ lúc ngài bước vào căn phòng này, và nếu được ngài lấp đầy bằng con chim thần thánh của ngài thì em sẽ hạnh phúc biết mấy.
– Tốt lắm, nhưng trước khi em thỏa mãn cho ta, ta muốn làm một việc.
Bình cầm tay Olivia Allen, dắt đến trước bàn làm việc. Gã quay lại, nói với đám đông quan chức cấp cao trong chính quyền:
– Ta sẽ địt Tổng thống của các em trong căn phòng này, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Olivia, cởi quần áo ra đi.
Olivia không dám cãi lời. Bà ta vội vã cởi bỏ quần áo, phơi bày cơ thể khỏe mạnh và gợi dục. Bầu vú của bà vươn cao, phần hông đã mất eo rồi nhưng rất khỏe mạnh, trong khi cơ đùi cứng cáp và săn chắc như vận động viên quần vợt.
Trong phòng Bầu dục lúc này có chừng hai mươi người, ngoài thư ký Nhà Trắng Karine Jean – Pierre còn có Phó Tổng thống cũng là phụ nữ, Bộ trưởng Ngoại giao, Bộ trưởng Quốc phòng, Bộ trưởng Tài chính và nhiều nhân vật quan trọng khác đều là nam giới. Nguyên Bộ trưởng Ngoại giao Liam Moore đã bị Bình sai người bắn chết vì tội dám chống lại gã.
Các thành viên chính quyền Mỹ nào đã được nhìn thấy Tổng thống cởi truồng bao giờ? Lúc này xấu hổ không dám nhìn mà cứ một mực cúi gằm mặt xuống đất. Bình cười bảo:
– Các ông sao thế? Tôi mời các ông đến đây là để chứng kiến cảnh tôi địt Tổng thống của các ông kia mà? Ngẩng đầu lên đi, nhìn cơ thể của Olivia xem có hấp dẫn không? Nào, nào, Bộ trưởng Ngoại giao, nói một câu công đạo xem nào.
Bộ trưởng Ngoại giao nhìn cơ thể trần truồng của bà Tổng thống, lúng túng nhận xét:
– Tổng thống có bộ ngực tuyệt hảo.
– Ông có thích liếm bộ ngực này không?
– Dạ có. – Viên Bộ trưởng trả lời, gương mặt hiện lên vẻ hy vọng mong manh.
Bình đột ngột đổi giọng:
– Mày dám tranh gái với tao à? Tổng thống của mày là đồ chơi của tao, ai cho mày tơ tưởng? Quân đâu, lôi thằng này ra treo cổ trên cái cây to ngoài vườn cho tao.
Quân sĩ Toàn giáo tức thì lôi sềnh sệch ngài Bộ trưởng đáng kính ra ngoài sân vườn, thòng dây treo lên. Chỉ vài phút là chết lè lưỡi.
Bình dẫn Olivia đến trước mặt Bộ trưởng Quốc phòng:
– Này ông bạn, nhìn cơ thể Tổng thống của ông xem có đẹp không?
Đã học được bài học nhãn tiền, ngài Bộ trưởng Quốc phòng đáp ngay:
– Thưa Giáo chủ, không đẹp ạ.
– Con mẹ mày, tao sắp địt nó đến nơi thì mày lại bảo nó không đẹp nghĩa là mày chê tao mắt mù à? Lôi thằng này ra, treo cổ bên cạnh bạn của nó.
Bộ trưởng Quốc phòng gào thét van xin, nhưng số phận của ông ta sớm kết thúc y như Bộ trưởng Ngoại giao.
Bình vẫy tay gọi Bộ trưởng Tài chính:
– Lại đây, sợ cái gì chứ? Mau quỳ xuống, ngửi bướm Tổng thống của ông đi. Nó có mùi như thế nào?
Bộ trưởng Tài chính sợ run bần bật.
Ông ta đại khái hiểu rằng trả lời thế nào cũng chết mà không trả lời cũng chết.
– Cứ nói thật. Ta cam đoan không giết ông.
– Thưa Giáo chủ, có mùi hơi khắm ạ.
Bình phá lên cười:
– Đúng lắm, mùi lồn của Olivia hơi khắm thật. Ông trả lời đúng, ta rất hài lòng. Ông có muốn làm tình với Olivia ở đây không?
Bộ trưởng Tài chính đáp:
– Dĩ nhiên là muốn, thưa Giáo chủ, vì người đã được Giáo chủ lựa chọn để làm tình đương nhiên là cực phẩm mà đàn ông nào cũng muốn được thưởng thức. Nhưng tôi biết mình không xứng đáng để nghĩ đến chuyện trèo cao.
– Ha ha, ông thật là người khéo léo, nhưng không cần sợ hãi như vậy. Ta bảo ban cho ông tức là ta ban cho ông.
Ngài Bộ trưởng Tài chính sợ run cầm cập:
– Thưa Giáo chủ, hẳn Giáo chủ muốn giết tôi, nhưng tôi là tín đồ Toàn giáo thuần thành, tôi tuyệt đối trung thành với giáo chủ. Tôi còn một bà vợ già bị bệnh tim và hai đứa con gái tuổi vị thành niên, nếu tôi chết thì họ sẽ sống thế nào? Xin Giáo chủ rủ lòng thương gia đình tôi.
– Ơ kìa, lão già này. Ta đã bảo ta không giết ông tức là không giết. Ngươi dám nghi ngờ lời nói của ta à? Thích chết à?
Ngài Bộ trưởng Tài chính trợn mắt lên:
– Giáo chủ cho tôi ngủ với Tổng thống thật ư?
– Đương nhiên là thật.
– Nhưng mà… liệu Tổng thống có đồng ý không?
Bình quay sang Olivia, cười nhạt:
– Thế nào Olivia, em có đồng ý ngủ với người này không?
Sau câu hỏi ấy, căn phòng im phăng phắc, mọi người đều nín thở chờ phản ứng của Olivia Allen.