Phần 36: BÀN GIAO HẬU SỰ
Trần Hữu Đức đang ngồi trên xe lăn trong phòng, thấy Bình bước vào, liền nở nụ cười thân thiện:
– Bình, ngồi xuống cạnh ông chỗ này.
Bình bước tới, ngồi đúng chỗ đã được chỉ định.
Thư ký định đứng bên cạnh hầu chuyện, nhưng ông Đức đã xua tay:
– Cháu ra ngoài đi, đây là việc riêng.
– Dạ vâng.
Thư ký ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại. Giờ chỉ còn hai người trong phòng.
Ông Đức nhìn Bình, nói:
– Ông có lẽ bằng tuổi ông cháu, nên chúng ta xưng hô như vậy nhé.
Bình gật đầu, đáp:
– Đương nhiên ạ.
– Lúc cháu đến, ông đã rất ngạc nhiên. Ông ngạc nhiên là bởi Thảo quấn lấy cháu như hình với bóng, ông chưa thấy điều này bao giờ. Chắc cháu cũng biết, Thảo là người có lòng kiêu hãnh cao ngút trời, lúc nào cũng muốn người khác hầu hạ mình. Trong những bữa tiệc lần trước, mấy thằng bồ nó phải lẽo đẽo theo sau để rót rượu, gắp thức ăn, cười như một đám mất trí ngu ngốc mỗi khi nó pha trò. Chậm một tí thôi là nó mắng thẳng mặt. Nhưng cháu thì ngược lại. Người phải bám theo sau là Thảo. Dường như tâm trí của nó dồn cả vào cháu, quên bẵng phần còn lại.
– Ông nghĩ thế ạ? Chắc ông nhầm thôi. Bọn cháu không có ý gì cả.
– Giấu ta mà làm gì.
Ông Đức đặt tay lên tay Bình, nói nhỏ:
– Thảo là con quỷ cái, mọi người đều sợ nó. Nhưng có lẽ cháu sẽ trị được.
– Thảo đâu có xấu như ông nói. Em ấy… à cô ấy là người dịu dàng và dễ tính.
– Cháu gọi nó là em cơ à? Giỏi thật. Bình ơi, cháu nhầm thôi. Cháu có biết tại sao vợ ông chết không?
Bình giật thót người:
– Chẳng phải vợ ông bị tai nạn giao thông hay sao?
– Tai nạn giao thông nào? Thằng thủ phạm khai đó là vụ tai nạn, nhưng vụ việc diễn ra giữa ban ngày, đường phố vắng vẻ, bản thân nó không say rượu mà hoàn toàn tỉnh táo. Ông vận động được quan tòa xử nó hai mươi năm tù. Nó đã ngồi tù được mười lăm năm rồi. Mãi sau này ông mới biết nó là bồ của Thảo. Chính xác thì cũng không phải bồ, mà chỉ là một thằng say tình đến mê muội bị Thảo sai khiến mà thôi. Không hiểu con khốn ấy nhồi nhét gì vào đầu mà nó sẵn sàng hy sinh cuộc đời mình cho nó. Lúc biết điều này thì đã muộn.
– Ông có bằng chứng gì không, hay chỉ tưởng tượng ra vậy thôi?
Ông Đức cười khẩy:
– Bằng chứng chính là ta, ta chính là bằng chứng, không cần phải nói nhiều. Sau khi biết chuyện, ta đâm sợ nó sẽ giết ta, nên mượn cớ sức khỏe yếu sống ly thân, lại cho nó thích cặp bồ với ai thì cặp. Nó sống phóng túng, hoang dại, mọi người đều biết, nhưng cuộc sống ở tầng lớp của chúng ta là như vậy, ai cũng có bí mật riêng, nước sông không xâm phạm nước giếng.
– Nếu điều ông nói là thật, sao ông không ly dị?
– Trước đây ta bị nó quyến rũ, cho nó tham gia nhiều mảng kinh doanh, bây giờ mà ly hôn thì nó lấy mất nửa tài sản của ta. Các con ta sẽ khốn khổ với nó. Hai đứa con gái nhà ta cuộc đời thật bi đát, mẹ thì bị giết, chồng thì bồ bịch lăng nhăng với trai. Nếu ta chết, mà ta sắp chết rồi, cuộc chiến tranh giành tài sản sẽ nổ ra, nó nhất định sẽ tìm cách hành hạ hai đứa con gái của ta sống không được, chết không xong. Đó là một con quỷ cái khốn nạn. Điều ta lo sợ nhất là nếu ta chết, nó sẽ vận động để đưa thằng sát nhân kia ra tù sớm, khi ấy các con ta làm sao mà sống được nữa?
Bình bối rối:
– Thảo có thể làm vậy sao?
Nó nghĩ đến nỗi khiếp sợ của bộ ba Lan béo, Vân Anh và Xuân trước mặt Thảo, nhận ra rằng người phụ nữ này quả thật không đơn giản.
– Nó có thể làm như vậy, và nó nhất định làm như vậy. Ta cũng có nhiều người bạn nhưng không ai đủ tin cậy và thân quen để giao phó gia đình sau khi ta đã qua đời.
– Vậy ông nói chuyện này với cháu làm gì?
Đôi mắt của Đức hấp háy:
– Ta muốn cháu giúp ta kiềm chế nó.
– Ông muốn cháu chống lại Thảo? Thế không được rồi.
– Đừng hiểu nhầm. Ta chỉ muốn cháu giữ tay nó lại. Nó là con hổ dữ không ai chinh phục được mà trước mặt cháu chẳng khác gì mèo con, cháu nhìn hướng nào nó phải nhìn hướng ấy.
Bình suy nghĩ một lúc rồi bảo:
– Ông ơi, thứ nhất là tình cảm của Thảo với cháu chắc gì đã bền. Thảo đã ngủ với cả mấy chục người, liệu cháu có qua được năm đầu tiên không? Thứ hai là việc nhà ông liên quan đến tranh chấp tài sản là một thứ cực kỳ xa lạ với cháu, cháu không thể giúp gì được. Thứ ba là ông có biết quá khứ và đạo đức của cháu ra sao đâu? Nhỡ cháu thay vì giúp đỡ lại hãm hại thêm cho gia đình ông thì sao? Trước kia ông nhìn nhầm người, bây giờ sợ cũng nhìn nhầm thôi. Nên cháu khuyên ông tính cách khác đi ạ.
Đức tủm tỉm cười:
– Ta chỉ nhìn nhầm phụ nữ chứ không nhìn nhầm đàn ông bao giờ. Huống chi đứa con gái của ta cũng chấm cháu rồi.
Bình giật mình:
– Ai ạ?
– Cả hai đứa. Bích Thủy, Bích Ngọc, các con ra đây.
Hai người phụ nữ ở độ tuổi U40 bước ra, gương mặt đỏ bừng.
– Bích Thủy cưới chồng cũng như không. Bích Ngọc vẫn còn trinh, nhưng nó không muốn chết như gái trinh. Hai đứa này vừa nhìn thấy cháu đã bủn rủn tay chân, ánh mắt ngây ngốc. Cháu có sẵn sàng tiếp nhận bọn nó không?
Bình đứng sững, nửa thân dưới cứng ngắc mà đầu thì hỗn loạn.