Phần 347
Hoàng thái hậu Catherine rên rỉ:
– Thật may không ai nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không thì chúng ta còn biết giấu mặt đi đâu.
Bình mỉm cười ranh mãnh. Có lẽ không cần nói cho Hoàng thái hậu biết rằng mọi hành động dâm đãng của mẹ con bà đều đã được ghi lại và phát sóng trực tiếp cho toàn thể nữ nhân viên Hoàng gia chứng kiến.
Gã dẫn theo Đan Thanh và Phạm Hương Giang, cứ thể cởi truồng đi đến căn phòng nơi đang giam giữ hai trăm nữ nhân viên Hoàng gia.
Lúc gã bước vào căn phòng, ánh mắt của hai trăm cô gái nhìn gã với vẻ sợ hãi pha lẫn ngưỡng mộ.
Họ đã chứng kiến cảnh Bình cưỡng hiếp ba người phụ nữ cao quý và được tôn trọng nhất của Hoàng gia, nhưng họ cũng nghe thấy những tiếng rên rỉ đầy thèm khát của ba người phụ nữ ấy khi con chim của Bình nhét vào lồn họ.
Bình là hiện thân của một sức mạnh không thể kháng cự. Gã là người quyền lực nhất thế giới, sở hữu trong tay lực lượng quân đội đông đến cả chục triệu người và từ trước đến nay chỉ biết đến chiến thắng chứ chưa từng chiến bại.
Họ cảm thấy hoàn toàn bất lực trước con người này. Điều đó triệt tiêu ý định kháng cự của họ, đồng thời cũng loại bỏ gánh nặng phải chung thủy với chồng, người yêu hay giữ gìn phẩm giá của họ.
Họ vừa cầu nguyện cho Bình không nhìn trúng mình, nhưng cũng tự hỏi nếu được làm tình với gã thì sao, có phải sẽ thích lắm không?
Bình dừng lại một chút rồi bắt đầu đi dọc căn phòng, vừa đi vừa nhìn ngắm những người phụ nữ đáng cúi đầu sợ hãi.
Phụ nữ Anh nổi tiếng xấu nhất châu Âu chứ không được xinh đẹp và yêu kiều như Pháp, Italy và các nước Đông Âu, nhưng hai trăm người này có thể xem là tầng lớp tinh hoa trong xã hội, biết cách ăn mặc và giữ dáng nên có ngoại hình đẹp hơn nhiều so với mặt bằng chung.
Bình ra lệnh, giọng đầy uy quyền:
– Ai trong này đã có chồng rồi thì giơ tay lên.
Có khoảng một trăm năm mươi người phụ nữ giơ tay lên.
– Trong số những người đã có chồng, ai đã có con rồi giơ tay lên.
Có khoảng một trăm hai mươi người giơ tay lên.
– Tất cả những người vừa giơ tay hãy bước sang bên phải.
Một trăm hai mươi người phụ nữ líu ríu bước sang bên phải, không ai biết Bình định làm gì với họ.
Bình chú ý tới một người phụ nữ còn trẻ và rất xinh đẹp. Gã bước tới trước mặt cô, hỏi:
– Tên?
Cô gái đáp:
– Lily Winston.
– Tuổi?
– Hai mươi sáu.
– Chức vụ?
– Thư ký của nữ hoàng. – Rồi cô nói thêm. – Bố tôi là Ngoại trưởng Anh.
– Ồ. – Bình nhoẻn cười.
Gã dùng cánh tay khỏe như lực sĩ xé toạc áo của cô ra, để lộ tấm thân trắng muốt chỉ còn được che đậy bởi chiếc áo nịt ngực màu xám. Gã lại giật tung chiếc áo nịt ngực ấy, đưa lên mũi ngửi:
– Thơm quá.
Lily bật khóc. Cô cúi người xuống, cố che đi bộ ngực lớn, trắng như tuyết. Cơ thể cô run rẩy, làn da rung động gợi cảm, trông càng hấp dẫn hơn.
Bình bước lên một bước, tóm lấy Lily, ôm siết lấy cơ thể cô, bàn tay thò xuống kéo tuột chiếc váy một cách thô bạo khỏi chân cô để lộ phần thân dưới thon thả với làn da trắng mịn màng, trên khắp đùi non và bắp chân không có một sợi lông nào. Gã cưỡng hiếp cô trước mặt tất cả mọi người. Lily gào khóc nhưng đáp lại chỉ những cú thúc dữ dội hơn nữa mà thôi.
Sau nửa giờ đồng hồ, Lily nằm bất động trên sàn nhà, bên trong âm đạo của cô vẫn còn nguyên con chim của Bình. Cô thở từng tiếng đứt quãng, tâm lý pha trộn giữa sự xấu hổ, nhục nhã và vâng phục.
Bình ấn mặt cô vào chim gã. Cô mút một cách ngoan ngoãn. Cô đã được thuần hóa. Bây giờ cô giống như một con chó, chủ nhân bảo gì làm nấy.
Trong khi Lily vẫn đang mải miết mút chim cho Bình, gã đã ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một đường sắc lẹm lên gương mặt của những cô gái khác.
Cuối cùng gã dừng lại ở một người phụ nữ đầy vẻ quý phái.
– Tên?
Người phụ nữ đó miễn cưỡng đáp:
– Ivy Smith.
– Tuổi?
– Bốn mươi?
– Chức vụ?
– Công nương Monaco. Chồng tôi là nhà vua của Monaco.
Cặp mắt của Bình sáng lên:
– Sao cô có mặt ở đây?
– Tôi đến thăm bạn tôi là nữ hoàng Elizabeth đệ Tam.
– Thật may mắn cho ta. Công nương Ivy, cô đẹp chẳng kém gì Elizabeth, lại đây nào.
Công nương Ivy lắc đầu.
Bình đẩy Lily sang một bên, chồm đến như con hổ dữ, chộp lấy công nương Ivy, chẳng thèm nói gì, cứ thế cưỡng hiếp công nương ngay trên sàn nhà. Tiếng rít của gã nghe đầy gấp gáp và bệnh hoạn.
Công nương Ivy quẫy đạp, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã phát hiện ra rằng con chim của Bình đã cắm vào trong cái lồn khô rong của mình, và điều đó khiến nàng sợ hãi phát cuồng.
Cảm giác lúc ấy đau như xé thịt. Chim của Bình quá to và hành động của gã quá thô bạo. Công nương không khóc, nhưng mồ hôi túa ra ướt đẫm trên người. Bình dùng lưỡi liếm hết những giọt mồ hôi bám trên bộ ngực căng tròn, tiện thể nhai ti của công nương khiến công nương lăn lộn trên sàn nhà, hơi thở trở nên đứt quãng và hổn hển. Hai đùi của công nương co quắp, càng co quắp thì sự ma sát càng dữ dội hơn, cuối cùng nước nhờn bắt đầu tiết ra để xoa dịu nỗi đau đớn của cơ thể.
Hai người vật lộn trước mắt đám đông phụ nữ. Bình trèo lên người công nương, dập theo một nhịp điệu nhịp nhàng khiến cơ thể của công nương dần bị kích thích và nỗi khoái cảm phát sinh ngoài ý muốn của công nương.
– Từ nay em là vợ ta. Hôm nay em sẽ mang thai con của ta.
– Không.
– Hãy gửi đoạn phim này đến cho hoàng tử Monaco, coi như đây là đơn ly hôn của em.
– Không, không. – Công nương Ivy hét khản cả giọng, nhưng ngay lúc ấy Bình đã đút con chim khổng lồ vào mồm của công nương khiến công nương nghẹn lại, không sao nói tiếp được nữa.
Bình ngẩng đầu lên, nhìn vào máy quay gắn trên người Đan Thanh, cười một cách quái dị:
– Hoàng tử Monaco, cảm ơn ông đã gửi cho ta người phụ nữ tuyệt đẹp này.
Ngày hôm đó công nương Ivy mang thai, trở thành người mẹ thứ bốn mươi hai sau Hoàng thái hậu Anh quốc Catherine. Catherine mang thai đứa con của Bình ở tuổi sáu mươi lăm, có thể xem là một kỷ lục của các Hoàng gia trên thế giới.