Phần 338
Thứ sáu ngày mười ba năm đó là một ngày thảm họa với Toàn giáo nói chung và Bình nói riêng.
Một cuộc đụng độ bất ngờ giữa hai chiếc tàu khu trục của Liên bang và Liên minh đã nhanh chóng leo thang thành một trận chiến cỡ trung, thu hút bốn tàu của Liên bang và hai tàu của Liên minh đang tuần tra gần đó, cùng một phi đội ba chiếc chiến đấu cơ mỗi bên.
Với số lượng ít hơn, nhưng quân Liên minh đã đánh chìm ba tàu khu trục của Liên bang và gây thiệt hại nặng nề cho thủy thủ đoàn của hai chiếc còn lại. Trận không chiến trên bầu trời Thái Bình Dương thậm chí còn đáng nói hơn, khi ba chiếc chiến đấu cơ thế hệ thứ năm của Liên minh đã hạ gục ba chiếc chiến đấu cơ thế hệ thứ sáu của Liên bang. Kết quả này có hai cách diễn giải. Người ta có thể lập luận rằng các công nghệ của Liên bang đã bị thổi phồng, và các chiến đấu cơ của Liên bang chưa thực sự đạt chuẩn thế hệ thứ sáu, hoặc cũng có thể nói rằng trình độ của các phi công chiến đấu phe Liên minh vượt xa Liên bang tới nỗi khoảng cách công nghệ cũng không bù đắp được.
Đội ngũ tuyên truyền của Toàn giáo cố sức ỉm tin này đi, nhưng giấy không gói được lửa, thông tin về trận thua thảm hại lan tràn trong lực lượng Không – Hải quân tới nỗi nhiều binh sĩ bắt đầu sợ phải ra trận.
Còn đang choáng váng, Bình đã nhận tin xấu thứ hai.
Trần Quang Đại, cái tên mà Bình đã quên bẵng từ lâu lắm rồi, bỗng nhiên thoát khỏi cảnh tù tội và tìm đến nhà bà Thảo để rửa hận. Rất may bà Thảo đã được đưa về Thiên Cung để chuẩn bị sinh con nên không còn ở đó nữa, nhưng Đại gặp được Lan “béo”. Gã đã trút mối thù hằn vào người Lan “béo” bằng ba nhát dao, không rõ sống chết thế nào. Quang Đại bị bắt giữ ngay sau đó.
Sau khi tìm hiểu, Bình phát hiện ra rằng Quang Đại chỉ bị xử phạt bảy năm tù giam thay vì hai mươi năm tù như gã đã tin tưởng. Tệ hơn nữa, khi mới chấp hành một phần ba thời gian tù, gã đã được đàn anh là Phạm Tiến Đạt đưa vào danh sách ân xá, gửi lên chủ tịch nước Nguyễn Cẩm Tú phê duyệt. Bà Tú không hề biết về quá khứ của Đại, cũng không biết thù hận sâu xa giữa hắn và Bình, thấy cấp dưới đưa lên thì cứ thế ký vào. Kết quả là Quang Đại được ra tù trước thời hạn.
Khi vụ việc vỡ lở, Phạm Tiến Đạt do lo sợ bị Bình trả thù nên đã đứng hẳn về phía Thủ tướng Trần Việt Cường, âm mưu lật đổ Vũ Thế Kỷ. Với sự phản bội này, phe của ông Kỷ trong Bộ Chính trị đột nhiên trở thành thiểu số, và các cơ sở của Bình ở Việt Nam có nguy cơ trở thành mục tiêu của các cuộc điều tra hình sự.
Bình cảm thấy đau đầu quá đỗi.
Gã định rút toàn bộ người của mình từ Việt Nam sang Trung Quốc và các nước lân cận, nhưng các cửa ngõ biên giới đều bị chặn, ngay cả Ban DX cũng không thể làm gì để giúp gã.
Phân nửa số người vợ và nhân tình của gã bị mắc kẹt lại trong nước và bị canh gác đêm ngày. Cuộc sống của họ vào thời điểm này vẫn bình thường, nhưng Bình biết rằng Phạm Tiến Đạt đang kiên nhẫn chờ kết quả trận đánh trên Thái Bình Dương, nếu Liên bang thua thì những người gã yêu thương nhất định sẽ phải chịu đau khổ.
Các chuyên gia quân sự, lãnh đạo các nước trong Liên bang đều khẩn thiết yêu cầu Giáo chủ thay đổi đường lối đối ngoại, tìm cách hòa đàm với Liên minh, ngay cả nếu phải đáp ứng những điều kiện bất bình đẳng, bởi thà rút lui trong nhục nhã còn hơn mất trắng.
Một vài kẻ dũng cảm và liều lĩnh còn đi xa hơn bằng cách âm mưu đảo chính, nhưng tất cả các âm mưu này đều bị lực lượng phản gián khét tiếng của Toàn giáo phát giác và ngăn chặn kịp thời. Những kẻ âm mưu đảo chính bị xử bắn tại chỗ mà không cần thông qua xét xử.
Tình hình căng thẳng như lò lửa, nạn đào ngũ, phản đối chiến tranh diễn ra ngày càng nhiều, Bình phải đưa các tân binh còn đang học trong các học viên quân sự vào lái máy bay và tàu chiến. Đem những người này ra chiến trường chẳng khác gì kết án tử hình bọn họ, nhưng Bình không còn lựa chọn nào khác.
Gã biết rằng mình không có đường lùi. Sự vươn lên mạnh mẽ của gã dựa trên một và chỉ một lý do duy nhất mà thôi, đó là mọi người đều thực tâm tin rằng gã chính là Thượng Đế Tối Cao. Nếu Thượng Đế Tối Cao mà phải nhịn nhục ký hòa ước bất bình đẳng với đám Liên minh phàm tục thì niềm tin ấy sẽ sụp đổ và Toàn giáo sẽ tan rã trong vòng một tháng.
Đây là trận chiến sống còn, dù thế nào cũng phải đánh, và dù thế nào cũng phải thắng, bất chấp mong ước đó phi thực tế đến đâu chăng nữa.