Phần 330
Sự hình thành của nhà nước Liên bang Toàn giáo đã khiến cả thế giới lo sợ.
Nhà nước Liên bang Toàn giáo được chia thành mười khu tự trị, mỗi khu tự trị lại có một nhà nước riêng, có người đứng đầu riêng, thể chế ngoại giao, an sinh xã hội, văn hóa đều khác biệt, nhưng lại có một đội quân chung với quân số lên đến tám triệu người, là đội quân đông nhất thế giới.
Đội quân đó được đặt dưới quyền lãnh đạo trực tiếp, tuyệt đối và toàn diện của Giáo chủ Toàn giáo, Đại Nguyên soái và Thượng Đế Tối Cao tự xưng Phạm Tất Bình.
Trong lịch sử nhân loại từ trước đến nay, một đội quân được thống nhất bởi niềm tin tôn giáo thường là một đội quân vô dụng, yếu đuối, thiếu kỷ luật do phớt lờ các kiến thức khoa học và quân sự tiên tiến, nhưng đội quân này thì khác. Trên lãnh thổ của Liên bang có đến bốn trăm nhà máy quân sự sản xuất đủ loại vũ khí tiên tiến, hoạt động cả ngày lẫn đêm. Nhờ khống chế được Thái Lan và phần lớn lãnh thổ Trung Quốc mà hải quân Liên bang có thể tiến đồng thời ra Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương và Bắc Băng Dương.
Với tư cách là nhà lãnh đạo tối cao của Liên bang và là một chủ doanh nghiệp thông minh, tài sản của Phạm Tất Bình lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nó không tăng trưởng theo cấp số cộng và cũng không căn cứ vào các hoạt động kinh doanh đơn thuần mà được nhân lên dựa vào lãnh thổ cướp được cùng số vũ khí tuồn ra khắp các điểm nóng trên thế giới. Người ta ước tính tài sản của gã đã vượt bốn trăm tỷ đô la, trở thành người giàu nhất châu Á và thứ ba thế giới.
Một Liên minh chống Liên bang nhanh chóng được hình thành với sự lãnh đạo của Mỹ và sự hợp sức của các nước đồng minh bao gồm toàn bộ khối NATO cùng với các đối tác chiến lược ở châu Á là Nhật Bản, Hàn Quốc, Australia, Ấn Độ. Các nước gia tăng sản xuất vũ khí. Máy bay chiến đấu thế hệ thứ sáu, tàu ngầm hạt nhân chiến lược, hàng không mẫu hạm, bốn hạm đội của Mỹ và hai triệu lính được điều động đến khu vực châu Á Thái Bình Dương để chuẩn bị cho cuộc quyết chiến nhằm xóa sổ mối đe dọa lớn nhất với nền văn minh phương Tây kể từ thời đế quốc Mông Cổ.
Ngồi trong Thiên Cung, Bình vẫn tiếp tục hành lạc nhưng con mắt dõi theo những động thái nhỏ nhất của phe Liên minh.
Xét về tổng lượng vũ khí, quân số, yếu tố địa lí và trình độ khoa học công nghệ thì Liên minh đều vượt trội, nếu hai bên thẳng thắn đối đầu tất Liên bang đại bại.
Gã muốn hợp tác với nước Nga để phá thế bao vây cô lập, nhưng chính phủ Nga công khai từ chối. Sự vươn lên của Toàn giáo đang đe dọa vị thế của Chính thống giáo Nga với tư cách là quốc giáo, điều đó khiến các nhà lãnh đạo chính phủ và giáo hội Nga vừa tức giận vừa sợ hãi.
Toàn giáo là một niềm tin đang len lỏi vào từng ngõ ngách gia đình, từng cuộc trò chuyện thầm kín. Nó còn mạnh hơn, đáng sợ hơn mọi loại chủ nghĩa mà con người từng nghĩ ra xưa nay, thứ duy nhất có thể so sánh với nó là sự xuất hiện và vươn lên của Thiên Chúa giáo và Hồi giáo vào thời sơ khai, mông muội trong lịch sử loài người.
Không nhờ cậy được nước Nga, Bình quay sang Nhật Bản, nơi từ lâu gã đã gieo sẵn một hạt giống đang ẩn mình chờ thời: Công chúa Aiko.
Cần phải thông qua công chúa Aiko tác động đến Hoàng gia Nhật Bản. Hoàng gia Nhật Bản từ lâu đã không còn là một thế lực chính trị, nhưng vẫn có tiếng nói trong dân chúng. Nếu có thể vận động Nhật Bản đứng về phía Liên bang thì có cơ may khống chế được Hàn Quốc, từ đó thuận đường tiến ra Bắc Thái Bình Dương quyết một trận tử chiến với hải quân Mỹ, trận đánh sẽ định hình cục diện thế giới sau này.
Bình gửi một bức thư cho công chúa Aiko thông qua một phương thức liên lạc cực kỳ bảo mật. Công chúa cho Bình biết rằng ba mẹ con Hoàng hậu Masako, công chúa Aiko và công chúa Chikako sẽ bí mật tới khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng Hakone để nghỉ dưỡng và tắm onsen trong ba ngày. Chuyến đi này được giữ kín để tránh sự nhòm ngó của cánh truyền thông.
Ngay sau khi biết tin, Bình cùng Đan Thanh, Đào Quỳnh Hương và Đỗ Thiên Lam dùng giấy tờ giả, lên một chuyến tàu chở hàng từ Việt Nam cập cảng Chiba. Ở đây các tín đồ trung thành của Toàn giáo đưa gã vượt qua hàng rào nhập cảnh, lên một chiếc xe chạy thẳng đến Hakone. Thay vì nghỉ lại ở một khách sạn dễ bị dòm ngó, đoàn của Bình dừng chân tại nhà một tín đồ.
Ông chủ nhà vừa nhìn thấy Bình đã sụp lạy:
– Con kính chào Thượng Đế Tối Cao.
Bình đặt tay lên đầu người đàn ông đã bước sang tuổi sáu mươi, nói:
– Ngươi trung thành với ta như vậy thật đáng quý. Ta nhất định sẽ ban thưởng xứng đáng.
Ông chủ nhà hỏi với vẻ mong chờ:
– Sau này con chết, liệu có thể lên thiên đàng không thưa Thượng Đế Tối Cao?
– Tất nhiên rồi, ta luôn dành một suất cho ngươi.
Ông chủ nhà dẫn Bình vào phòng khách. Vợ và con gái ông ta đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Cả hai đều quỳ gối trước mặt Bình với vẻ tôn kính.