Phần 328
Chỉ trong phút chốc Tôn Cảnh Nghi đã mất vợ. Tuy nhiên Bình chỉ hứa cho họ Tôn ra nước ngoài chứ chưa từng hứa sẽ cho cả vợ con hắn đi nữa, nên trong trường hợp này không thể xem là Bình đã phản bội lời cam kết.
Dương Vũ Đình từ chỗ kinh tởm và ghê sợ con chim của Bình, đã chuyển sang nghiện nó như nghiện ma túy.
Con chim của Bình đầy chất hoang dại, nhìn bề ngoài thì đáng sợ nhưng một khi đã bị nó hiếp rồi thì lại mê đắm. Tất cả phụ nữ từng qua tay gã đều như vậy cả.
Hễ Bình rời con chim ra khỏi người của Dương Vũ Đình cô lại dùng tay kéo nó lại. Một người sạch sẽ như cô mà sẵn sàng mút và liếm nó như liếm que kem. Cô áp con chim lên môi, lên má, lên ngực, đôi mắt hằn lên sự thèm khát, gương mặt không còn chút đoan trang nào mà chỉ còn lại sự dâm loạn.
Bình nói với cô:
– Anh muốn có cả con gái em nữa.
Dương Vũ Đình rên rỉ:
– Con gái em mới mười lăm tuổi thôi. Nó còn nhỏ quá.
– Mười lăm tuổi ngày xưa đã đi lấy chồng rồi. Anh thích nó. Anh hứa sẽ nhẹ nhàng với nó.
– Vậy thì để em gọi nó sang đây.
Tôn Tĩnh Hương vừa mới tắm xong, chưa kịp sấy tóc, người chỉ khoác một chiếc khăn tắm, nghe mẹ gọi liền chạy sang.
Mới mười lăm tuổi nhưng cô đã cao một mét bảy mươi lăm, dáng vóc mảnh mai, da trắng muốt và mịn màng, đặc biệt phần ngực nhô cao lên, có thể thấy rõ khe ngực rất sâu đằng sau chiếc khăn bông màu trắng.
Cô bé rú lên khi thấy cảnh tượng kinh hoàng. Mẹ cô đang cởi truồng nằm trên giường, một gã đàn ông cực kỳ cao lớn đang đè mẹ cô ra địt trong khi bố cô ngồi bên cạnh, nhìn hai người quan hệ với vẻ thẫn thờ.
Cô bé định chạy ra khỏi phòng nhưng cánh cửa đã đóng lại. Mẹ cô gọi cô lại:
– Tĩnh Hương, con đừng sợ. Đây là Giáo chủ Toàn giáo, là Thượng Đế Tối Cao, người sẽ ban phước lành cho con.
Tĩnh Hương run bắn.
– Mẹ ơi, con sợ. Cho con ra khỏi đây.
– Con gái của mẹ, mẹ cũng từng sợ như con, nhưng hãy nhìn mẹ bây giờ xem, mẹ đã được người dẫn đến thiên đường hạnh phúc, nên mẹ muốn dẫn con theo cùng. Con lại đây, sẽ hơi đau một chút lúc đầu nhưng cảm giác sẽ trôi qua nhanh thôi, rồi sau đó sẽ là niềm khoái cảm không thể tưởng tượng được.
– Mẹ ơi, con còn bé lắm, con chưa muốn thành người lớn.
– Thành người lớn thì có sao đâu con? Các bạn con có ai đẹp như con không? Tuổi thanh xuân phơi phới thế kia mà không dâng lên cho Giáo chủ thì thật phí hoài.
Tĩnh Hương nhìn bố với vẻ cầu xin:
– Bố ơi, bố nói với mẹ đi kìa. Mẹ nói gì con không hiểu. Con sợ lắm.
Tôn Cảnh Nghi nhắm mắt lại.
Hắn cảm thấy đau đớn, muốn che chở cho con gái, nhưng cuối cùng lòng tham sống đã chiến thắng.
– Tĩnh Hương, mẹ con nói đúng đấy. Giáo chủ nhất định sẽ làm cho con hạnh phúc. Lại đây, sẽ không đau đâu.
Tĩnh Hương là một cô bé ngoan và biết nghe lời, bị bố mẹ thúc ép, cho dù sợ hãi cũng líu ríu bước lại gần chỗ cái giường.
Bình ngồi thẳng người lên, con chim vẫn cắm sâu vào lồn của Dương Vũ Đình, nhưng ánh mắt đã hướng về con mồi non tơ trước mặt.
Tuyệt phẩm, đúng là tuyệt phẩm của tạo hóa. Chỉ cần nhìn đôi chân đã biết là đại mỹ nhân vạn người có một.
Gã nửa muốn thụ thai cho cô, nửa không. Cô bé hãy còn là một đứa trẻ con.
– Lại đây, Tĩnh Hương. Ta là chồng của mẹ con, là bố dượng của con. Con hãy liếm hai hòn dái của ta đi.
Tĩnh Hương nhìn Tôn Cảnh Nghi với vẻ sợ hãi:
– Điều đó có đúng không ạ?
Tôn Cảnh Nghi thở dài:
– Đó là sự thật con ạ. Bố và mẹ đã ly hôn rồi.
Tôn Tĩnh Hương òa khóc.
Bình kéo cô lại gần, không an ủi mà dí đầu cô vào cái bẹn đầy lông lá của gã.
Tĩnh Hương vừa khóc, vừa phải thè lưỡi liếm hai hòn dái đầy kinh tởm của người đàn ông xa lạ. Mái tóc cô quệt cả vào mông và bướm của mẹ mình.
Nước mắt của cô nhỏ xuống chiếc ga trải giường vốn đã ướt sũng nước nhờn của mẹ cô.
Mùi con chim của Bình rất nồng, nhưng không hôi. Người con gái vượt qua được cú sốc tâm lý đầu tiên, khi đã quen rồi thì bắt đầu nghiện một cách vô thức.
Bình kiên nhẫn để Tĩnh Hương có thời gian thấm đẫm mùi con chim của gã chứ không lôi cô ra địt ngay.
Trong thời gian Tĩnh Hương liếm hai hòn dái của Bình, gã ngồi yên bất động, con chim căng cứng chèn ép thành âm đạo của Dương Vũ Đình. Cô lắc lư phần hông để con chim chà sát lên thành âm đạo, miệng bật ra những âm thanh rên rỉ đầy sốt ruột.
Mãi mười phút sau, Bình mới cầm vú của Tĩnh Hương, nâng người cô lên và thơm lên môi cô.
Tĩnh Hương rủn cả người. Chiếc khăn bông trắng đã tuột ra từ lâu, cơ thể của cô hoàn toàn trần truồng, vú chắc mông mẩy, đến Tôn Cảnh Nghi nhìn thấy còn xao xuyến.
Bình đung đưa phần hạ thể, vừa địt mẹ cô vừa hôn lên môi cô. Hai cái miệng xoắn xuýt vào nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn.