Phần 326
Ngày hôm đó Bình cho vợ chồng Tôn Cảnh Nghi vào trong một phòng ngủ rất rộng và sang trọng. Dương Vũ Đình thấy lạ, liền hỏi chồng:
– Tại sao chúng lại đưa ta vào đây?
Tôn Cảnh Nghi nói:
– Đình nhi, chuyện đã đến nước này, không muốn giấu em nữa. Giáo chủ Toàn giáo Phạm Tất Bình đã chiến thắng, bây giờ hắn đã giữ quyền sinh quyền sát trong tay, muốn giết muốn mổ thế nào cũng được. Hắn đã hứa sẽ cho chúng ta sang Canada cùng với toàn bộ tài sản nếu em đáp ứng nhu cầu tình dục của hắn. Anh biết điều này làm khó cho em. Nhưng chúng ta chỉ giữ được cái lớn, không giữ được cái nhỏ, thà chịu nhục một chút còn hơn mất tất cả.
Dương Vũ Đình nghe vậy, rùng mình kinh sợ:
– Chuyện như vậy, em không làm được.
– Chỉ là dâng hiến cơ thể, em cũng chẳng tổn hại gì, có gì đâu mà không thể làm được? Em hãy nghĩ về tương lai của em, của chúng ta, của Hương nhi. Cả nhà đều trông đợi vào em.
Dương Vũ Đình càng nghe càng đau lòng.
Tôn Cảnh Nghi xem vợ như một vật phẩm có thể mua bán, trao đổi. Cô vốn là một nữ kiệt tài hoa, kiêu hãnh, từ nhỏ đã thông minh có tiếng, lúc học ở Mỹ luôn là học sinh xuất sắc, vậy mà từ khi về làm dâu nhà họ Tôn, cô cảm thấy mình chẳng khác gì bình hoa di động để chồng trưng ra mỗi khi tiếp khách.
Bây giờ hắn lại dâng cô lên kẻ địch hòng bảo toàn mạng sống, có người chồng như thế mới đau lòng làm sao.
Nghĩ đến cảnh bị đàn ông lạ làm nhục, Dương Vũ Đình sợ hãi khôn nguôi.
– Em từng này tuổi rồi, làm sao thỏa mãn được hắn nữa? Hay là mình cho hắn tiền, rồi anh xin hắn cho vợ chồng, con cái mình rời khỏi đây, có được không anh?
Tôn Cảnh Nghi sốt ruột, lớn giọng quát:
– Việc lớn không làm được, việc nhỏ không làm được, vậy thì cô là cái gì trong nhà này? Cô nghĩ xem tôi có cần cô nữa không? Cô còn chưa đến bốn mươi, bao nhiêu năm qua tiêu hàng tấn tiền để mua kem dưỡng da bôi từ đầu đến chân, người vẫn còn mơn mởn như gái mười tám thế này, có gì đâu mà không thỏa mãn được cho người ta? Vứt cô ra ngoài đường lại chẳng có cả hàng nghìn thằng đàn ông lao vào tranh cướp. Còn tiền ư? Cô nghĩ hắn thiếu tiền ư? Tài sản của hắn nghe đâu đã lên đến một trăm tỷ đô la rồi, chúng ta còn chưa được bằng một phần mười hắn nữa, nói chuyện tiền nong chỉ rước nhục vào thân. Cô hãy tự nghĩ đi, nếu không làm được thì tôi để cô ở lại đây, tôi với Tĩnh Hương sang Canada, lúc đó tất cả hậu quả cô tự gánh chịu.
Dương Vũ Đình òa khóc:
– Nếu anh đã nói thế thì em chẳng còn cách nào. Em đồng ý.
Tôn Cảnh Nghi đổi giận làm vui:
– Phải vậy chứ, vợ ngoan của anh.
Hắn mở cánh cửa, từ bên ngoài Bình thong dong bước vào.
Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Dương Vũ Đình, trong lòng gã dâng lên sự thèm khát cực độ.
Dương Vũ Đình năm nay ba mươi bảy tuổi mà trông chẳng khác gì gái mười tám, có thể gọi là tuyệt đại giai nhân. Da trắng như trứng gà bóc, sắc da hồng hào khỏe mạnh, mũi thẳng, cao và thanh tú, mắt to, hai mí, ba vòng hoàn hảo, cơ thể tuyệt mỹ không chê điểm nào được.
Gã không nói nhiều, đứng trước mặt Dương Vũ Đình, chậm rãi cởi quần áo ra.
Cô sững sờ nhìn cơ thể lông lá của gã đang dần hiện ra trước mặt mình. Cơ thể gã rậm rạp nhưng không bẩn thỉu, đậm mùi nhưng không hôi hám, da trắng mà không yếu đuối, khí phách nam tính, hoang dại và đầy quyến rũ.
Cảm xúc của cô lúc này cực kỳ phức tạp và mâu thuẫn. Cô vừa sợ vừa thèm muốn. Sự thèm muốn này trái với ý chí và đạo đức của cô.
Gương mặt và dáng vóc của gã đẹp như thần thánh vậy. Bình thường đàn ông được mặt thì mất dáng, nhưng gã được cả hai. Huống chi gã còn là người chiến thắng. Là kẻ chinh phục. Là Giáo chủ Toàn giáo. Là Thượng Đế Tối Cao. So với gã chồng cô chỉ là một kẻ thua trận vô đạo đức.
Bình cởi hết quần áo, cơ thể trần truồng đứng trước mặt vợ chồng Tôn Cảnh Nghi, Dương Vũ Đình, con chim khổng lồ của gã chĩa vào mặt Dương Vũ Đình ở khoảng cách chỉ mười phân.
Vợ gã là Kim Tuyết Hoa đứng ngay phía sau, làm nhiệm vụ phiên dịch.
Bình thở ra đầy khoái cảm:
– Tôn ca, nghĩ lại năm xưa anh muốn ngủ cùng cô vợ này của em, bây giờ em lại được ngủ cùng vợ anh, như thế chẳng phải là ý trời hay sao?
Tôn Cảnh Nghi cười gượng:
– Đúng là ý trời. Bình đệ đánh đâu thắng đấy, ta không bằng được.
Bình vuốt khẽ má của Dương Vũ Đình, nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh như hồ nước, giọng nói đầy mơ màng:
– Từ lúc nhìn thấy nàng hai năm về trước, ta vẫn thường nghĩ đến nàng. Mỗi lần khó xuất tinh ta lại nghĩ đến nàng, mường tượng cảnh làm tình với người vợ mỹ nhân của Tôn Cảnh Nghi, và thế là ta lại xuất tinh được ngay.
Dương Vũ Đình run rẩy nói:
– Người gọi phu quân của ta là ca ca, sao lại có thể ngủ với nữ nhân của ca ca mình chứ?
Bình cười nhạt:
– Phu nhân của ca ca đã là cái gì? Ta còn ngủ với cả mẹ đẻ nữa cơ mà.
Dương Vũ Đình mở to mắt, nhìn Bình với vẻ kinh sợ.